Đàn bà nông nổi – Truyện ngắn Nguyễn thế Duyên
Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014
Hắn đến
chùa Tiêu! Chính hắn cũng chẳng biết làm sao mà hắn lại đến đây. Hắn ngồi nhà
và cảm thấy trống rỗng, mở máy tính định viết nhưng ngồi mãi vẫn không viết
được dòng nào thế là hắn đóng máy lại và đi. Chùa Tiêu vắng ngắt, không một
bóng người. Hắn cúi đầu bước từng bước chậm rãi đi lên chùa. Một làn gió thoảng
qua mang một mùi thơm gõ vào tâm thức khiến gã bàng hoàng bừng tỉnh cơn mộng
du. Mùi hoa lan. Gã từ từ ngước mắt nhìn lên, giữa đám lá xanh mướt của hai cây
lan cổ thụ, một đôi chim sâu đang lích chích đùa ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Thế Duyên
Tên thật Nguyễn Thế Duyên
Địa chỉ: TP. Hà Nội
Điện thoại: 01216006633
Email: nguyentheduyen@gmail.com
_____
ĐÀN BÀ
NÔNG NỔI
Hắn đến chùa Tiêu! Chính hắn
cũng chẳng biết làm sao mà hắn lại đến đây. Hắn ngồi nhà và cảm thấy trống
rỗng, mở máy tính định viết nhưng ngồi mãi vẫn không viết được dòng nào thế là
hắn đóng máy lại và đi.
Chùa Tiêu vắng ngắt, không một
bóng người. Hắn cúi đầu bước từng bước chậm rãi đi lên chùa. Một làn gió thoảng
qua mang một mùi thơm gõ vào tâm thức khiến gã bàng hoàng bừng tỉnh cơn mộng
du. Mùi hoa lan. Gã từ từ ngước mắt nhìn lên, giữa đám lá xanh mướt của hai cây
lan cổ thụ, một đôi chim sâu đang lích chích đùa giỡn.
Gã đứng tựa lưng vào một gốc
lan. Một cánh lan rụng rơi vào vai gã khiến một câu thơ bỗng bật ra.
Song khách song lan song song đứng
Nhất thệ phát nguyền bạch đầu song
Câu thơ này nó đã bật ra trong
một lần nàng với gã đến đây thắp hương. Hôm đó, chùa cũng vắng tanh không một
bóng người. Cửa chùa đóng chặt, gã và nàng thắp nhang cắm vào chiếc lư hương
đặt bên ngoài chùa ngay dưới hai gốc lan này. Hai người đứng song song bên
nhau, song song với hai gốc lan già. Không biết hôm ấy nàng khấn gì, còn gã khi
nhắm mắt chắp tay thành kính thì hai câu thơ ấy bỗng bật ra trong tâm trí thay
cho lời khấn. Thế mà bây giờ! Mới một năm trôi qua.
Hôm đó, sau khi khấn xong, gã
đọc cho nàng nghe hai câu thơ đó. Nàng bảo.
- Hai câu thơ hay thật đấy!
Nhưng Từ “Song‘ cuối cùng của anh có ý gì vậy? Hai mái đầu bạc cùng song song
đứng khấn hay khấn cho yêu nhau đến bạc đầu?
Hắn cười hỏi lại nàng:
- Thế em nghĩ thế nào?
- Không! Em không nói đâu –Đố
anh đoán được em nghĩ thế nào về cái từ “Song“ đó.
Hôm đó, hắn đã không đoán được
nàng nghĩ gì nhưng hôm nay thì hắn đoán được rồi.
***
Hắn là một gã khờ! Tự hắn cũng
công nhận điều đó. Giữa thời buổi đảo điên, chẳng một ai tin ai, niềm tin của
thiên hạ chỉ là một chữ «Tiền» thì gã, có lẽ là người duy nhất còn sót lại trên
cuộc đời này lại đi tin vào một chữ «Tình».
Một lần hắn kể với thằng bạn
thân của hắn về nàng, bạn hắn đã ngạc nhiên hỏi lại.
- Mày bảo sao! Nàng yêu mày?–
Rồi gã ôm bụng cười sằng sặc– Mày điên mất rồi! Làm đéo gì có chữ «Tình» trong
cuộc đời này. Nó yêu tiền của mày đấy.
Mặt hắn cau lại vì tức giận.
Đột ngột, hắn thẳng cánh đấm một nhát cực mạnh vào cái mồm đang ngoác ra cười
của thằng bạn, thân nhau đã mấy chục năm. Tiếng cười tắt ngấm, bạn hắn lấy tay
áo chùi dòng máu ứa ra trong miệng, mắt trợn tròn kinh ngạc. Rồi gã thở dài một
tiếng, lắc lắc cái đầu nói với hắn bằng một giọng đầy thương cảm:
- Tội nghiệp! Đúng là mày yêu
mất rồi!
- Mày nên nhớ rằng nàng yêu tao
cách đây đã hai năm. Lúc ấy tao đã bán nhà đâu mà mày dám bảo nàng yêu tao vì
tiền?
Bạn hắn không nói gì lẳng lặng
đi vào nhà trong, một lúc sau gã quay ra bảo:
- Đi! Mày đi với tao.
- Đi đâu?
- Cứ đi rồi khắc biết.
Hắn cứ đinh ninh rằng chắc
thằng bạn hắn biết một điều gì đó về nàng mà hắn không biết. Hắn đứng dậy đi
theo thằng bạn. Bạn hắn dẫn hắn đến một ngôi nhà hai tầng khá khang trang nằm
sâu trong một ngõ nhỏ. Gã bấm chuông. Một người đàn ông trung niên đi ra mở
cửa, thấy bạn hắn, gã chào hỏi thân mật như hai người đã quen nhau từ lâu lắm.
- Tưởng ai! Hóa ra là anh Phúc.
Lâu rồi mới thấy anh ghé qua.
Bạn hắn kéo gã ra xa, nói nhỏ
điều gì đó. Hắn thấy người đàn ông quay lại nhìn hắn rồi cái đầu của gã gật lia
lịa.
- Vâng vâng! Em hiểu rồi.
Bạn hắn quay sang bảo hắn:
- Mày vào trong nhà ngồi đợi
chúng tao một lúc.
Trước khi đi, gã trung niên còn
quay lại bảo hắn:
- Có bia trong tủ lạnh, anh cứ
tự nhiên nhé!
Hai người rủ nhau đi rồi, hắn
mở tủ lạnh mang mấy lon bia ra bàn ngồi đợi. Một lúc sau, cánh cửa mở ra và một
cô gái bước vào. Vừa vào trong nhà, cô gái đã lập tức khóa trái cửa lại rồi đi
lại ngồi tọt ngay vào trong lòng gã. Cô ta cầm lon bia trên bàn nhìn hắn bằng
ánh mắt lơi lả.
- Anh khát không? Em mớm bia
cho anh nhé.
Nói rồi cô ta ngậm một ngụm
bia, tay nâng mặt hắn lên, áp môi mình vào môi hắn từ từ nhả ngụm bia vào miệng.
Mắt cô gái đong đưa.
Hắn chợt nhớ đến cái lần đầu
tiên hắn ôm hôn nàng. Mặt nàng hơi ngửa lên chờ đợi. Mắt nhắm lại và khi môi
hắn chạm vào môi nàng hắn cảm nhận được làn môi ấy đang run rẩy. Một mái tóc
điểm bạc và một làn môi run rẩy! Hai thứ đó làm cho hắn cảm nhận được một hương
vị lạ lắm của nụ hôn của cái tuổi xế chiều.
Miệng hắn hơi mở ra đón nhận
ngụm bia từ miệng cô gái, lập tức lưỡi cô gái lùa sâu vào trong miệng gã, quấn
ngay lấy lưỡi gã. Một cái lưỡi lạnh, và nhẽo khiến cho hắn hơi rùng mình.
Lần đầu tiên ấy, hắn cũng định
lùa sâu vào miệng nàng nhưng môi nàng mím lại. Nàng đẩy hắn ra và nụ hôn đột
ngột kết thúc khiến cho hắn vừa ngượng, vừa hối hận. Hắn lúng túng:
- Anh xin lỗi!
Mãi về sau này hắn mới làm được
điều đó..
Uống hết lon bia, cô gái rời
khỏi lòng hắn, đứng dậy đi ra giữa phòng, bắt đầu cởi bỏ quần áo. Hắn hơi cắn
môi. Một hình ảnh vụt hiện lại trong tâm trí hắn. Một bàn tay run rẩy, lóng
ngóng mở chiếc khuy áo. Chiếc thứ nhất, Chiếc thứ hai. Nàng dấu mặt mình vào cổ
hắn, đôi bàn tay vòng riết đầu hắn. Hơi thở của nàng gấp gáp. Hắn có cảm giác
rằng nàng biết rất rõ điều gì đang xảy ra và nàng đang đồng lõa với hắn. Nhưng
khi chiếc khuy cuối cùng mở tung thì nàng bỗng giật mình buông vội hắn ra và
cầm hai vạt áo của minh khép lại.
- Đừng!
Tiếng nàng gần như thầm thì
thoảng bên tai hắn như một cơn gió nhẹ. Tiếng “Đừng” nhẹ bẫng không có một chút
khí lực. Hình như tiếng “Đừng” ấy đã kéo bàn tay hắn về phía trước để rồi hắn
chẳng còn biết tới thời gian.
- Anh có cần tắm không?
Cô gái hỏi. Hắn lắc đầu.
- Không cần!
- Cũng được thôi. Nhưng anh
phải rửa ráy cái của quý của anh đi một chút không mùi kinh lắm.
Nói xong cô gái lôi tuột hắn
vào phòng tắm. Cô túm lấy cái của hắn. Cười hỏi.
- Sao nó nhẽo thế này?
Câu hỏi làm cho hắn chợt nhận
ra hắn không hề có chút hứng thú nào. Sao vậy? Mới có mấy tháng nàng và hắn
giận nhau mà ham muốn của hắn đã chết rồi ư?
- Sao lần nào gặp em anh cũng
hư thế?
Một lần nàng hỏi hắn trong khi hắn
đang ôm riết lấy nàng. Chẳng hiểu tự bao giờ cặp đùi rắn chắc của hắn khóa chặt
lấy đùi nàng để cho thằng bé đang cương cứng của hắn dụi dụi vào một vế đùi mềm
mịn. Hắn cười thú nhận.
- Anh cũng không biết tại sao
nhưng cứ gặp em là trong anh lại trào dâng một khao khát mãnh liệt. Sao! Em
không thích à?
Hắn hỏi? Mặt nàng đỏ lên. Không
trả lời, nàng dấu khuôn mặt khả ái của mình vào cổ hắn, vòng tay qua mông hắn
riết chặt.
Hắn là người từng trải. Từ lúc
sinh ra cho đến khi bạc mái đầu, lúc nào hắn cũng nghèo khổ, nhưng là một người
kiên cường, hắn không oán thán lấy nửa lời, nghiến chặt răng lại, hắn dũng cảm
đứng thẳng người chiến đấu chống lại số phận. Có lẽ tại cái tính cách ấy khiến
cho hắn khổ. Giá như hắn mềm mỏng đi một tỵ! Giá như hắn quị lụy đời đi một tỵ!
Không phải hắn không biết. Hắn biết nhưng hắn không làm được. Gia đình hắn kể
ra vào loại gia đình gia thế. Anh chị hắn là quan chức to của chế độ. Giá như
hắn mở miệng nói với họ nhưng không! Hắn chẳng bao giờ mở miệng cầu xin ai kể
cả trong tình yêu. Hắn cứ nghĩ rằng mình là người tinh đời nhưng bây giờ ngẫm
lại hắn mới biết mình là thằng ngốc. Mắt nàng nhắm lại khi hắn ôm nàng thì làm
sao nàng có thể thấy cái ánh mắt mê đắm của hắn đang tưới đẫm tấm thân tuyệt mĩ
của nàng. Giá như lúc ấy hắn thì thầm. Ôi! Em kiều diễm biết bao! Như bao nhiêu
kẻ tán gái dẻo mỏ vẫn thường làm thì có phải bây giờ hắn đã không phải đứng một
mình tại đây, tại cái nơi hắn đã từng phát thệ yêu nhau đến bạc đầu không. Hắn
cứ nghĩ rằng hắn tốt, hắn yêu nàng chân thành thế là đủ.. Không đủ! Hóa ra đàn
bà yêu bằng tai chứ không yêu bằng đầu còn hắn lại yêu bằng đầu chứ không yêu
bằng lưỡi. Quả thật là tội nghiệp cho hắn.
Hắn vốn là người kín đáo không
hay nói về mình. Giữa một đám bạn văn chương, ai cũng muốn đọc thơ của mình thì
duy nhất có hắn ngồi im lặng lắng nghe. Nếu có ai bảo hắn đọc những bài thơ hắn
viết thì hắn cười với nụ cười ngại ngùng.
- Thú thật tôi chẳng thuộc bài
thơ nào mà tôi đã viết..
Chỉ khi ngồi riêng với nàng,
hắn mới đọc những bài thơ của mình cho nàng nghe.và nói với nàng những ước muốn
cháy bỏng của hắn trong con đường văn học. Sao nàng không hiểu chính tình yêu
đã làm cho hắn vượt qua được sự sợ hãi của chính mình mà nói ra những điều tấy?
Nàng xinh đẹp, trẻ hơn rất nhiều
so với tuổi đời. Còn hắn, thời gian và sự khốn khó rạch lên mặt gã những vệt
hằn ngang dọc làm cho hắn già hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Một lần hắn
đi làm cùng với nàng, có người chỉ vào nàng hỏi hắn:
- Con gái bác đấy à?
Nghe câu ấy nàng cười phá lên
thích thú. Lúc đi ra ngoài đường nàng bảo.
- Thấy chưa! Anh thật là tốt
phúc khi yêu được em.
Hắn công nhận là hắn tốt phúc.
Yêu được một cô gái trẻ thế, xinh thế có người đàn ông nào không thích. Với cái
đầu mẫn cảm và hay suy tư của mình, hắn biết nàng yêu hắn. Một cô gái đẹp và tự
do như nàng có biết bao người theo đuổi. Thỉnh thoảng, nàng lại nhận được những
tin nhắn, những cuộc điện thoại đưa đẩy và lần nào nàng cũng kể với hắn kèm
theo một nhận xét.
- Nghe thằng cha ấy nói chuyện
củ chuối không chịu nổi.
Hay
- Thằng ấy phải loại ngay từ
vòng gửi xe.
Mà đấy toàn là những người trẻ
hơn gã, ga lăng hơn gã và đẹp trai hơn gã. Ấy vậy mà nàng lại yêu gã. Yêu một
cách đắm đuối và gã đánh giá nàng rất cao cũng chính vì điều đó.
Khi gã và thằng bạn thân trở về
nhà, bạn gã hỏi:
- Sao! Con bé ấy có đẹp hơn cô
nàng của mày không?
Hắn im lặng gật đầu công nhận.
- Trẻ hơn nàng không?
Hắn lại gật đầu. Bạn hắn cười
vỗ vào vai hắn:
- Trẻ hơn, đẹp hơn chơi sướng
hơn mà chỉ mất có ba trăm nghìn. Thời buổi này chỉ có thằng điên mới đi ngoại
tình.
Hắn lắc đầu và nhìn thằng bạn
với ánh mắt thương hại.
- Mày không hiểu thế nào là làm
tình và thế nào là ân ái.
- Khác quái gì! Thì cũng chỉ là
đút vào và dập xuống.
Hắn im lặng.
Biết nói gì đây với một kẻ chỉ
biết đến khoái cảm..
Rời chùa Tiêu, hắn phóng xe trở
về Hà Nội. Hắn rẽ vào một con đường ngang nhỏ và đỗ xe trước một nhà nghỉ. Hắn
đi vào trong bảo với cô lễ tân:
- Cho tôi một phòng. Phòng 203!
- Dạ thưa anh phòng 203 đang có
khách mất rồi. Hay là anh lấy phòng khác?
Hắn lắc đầu:
- Không! Tôi sẽ đợi. Tị nữa tôi
sẽ quay lại.
Cô lễ tân ngạc nhiên hỏi hắn:
- Anh hẹn người của anh ở phòng
203 ạ?
Hắn lắc đầu:
- Không! Tôi chẳng hẹn ai cả.
Cô gái liếc nhìn lên chiếc đồng
hồ. Mới chín rưỡi sáng. Chẳng một ai thuê phòng để nghỉ trưa vào giờ này. Hắn
bỏ ra ngoài. Một tiếng sau, khi biết chắc là phòng đã rỗi hắn quay trở lại nhận
chìa khóa lên phòng.
Đóng cửa phòng lại, hắn nằm
ngửa trên chiếc giường đan hai bàn tay vào nhau để ra sau gáy trân trân nhìn
lên trần nhà. Hôm ấy, sau khi thắp hương ở chùa Tiêu trở về, hắn và nàng đã
nghỉ lại tại chính căn phòng này. Hôm đó hắn mệt. Hắn còn nhớ là hắn không đủ
sức để leo lên đỉnh đồi nơi đặt bức tượng phật. Một mình nàng leo lên thắp
hương. Từ dưới nhìn lên, hắn thấy cái dáng mảnh mai của nàng đứng lặng im giữa
trời hè nắng gắt, hai bàn tay nàng chắp lại thành kính. Hắn gọi với lên:
- Xuống đi em! Nắng lắm.
Nàng vẫn đứng im mắt ngước lên
nhìn vào bức tượng phật. Lúc cả hai ngồi nghỉ dưới bóng song lan, nhìn những
dòng mồ hôi chảy dài trên cái cổ trắng ngần của nàng hắn loay hoay muốn lấy cái
gì đó lau đi những dòng mồ hôi ấy nhưng hắn đâu có phải là người lịch lãm luôn
có khăn tay trong người.
- Em khấn gì trên ấy mà lâu
vậy?
Nàng không trả lời vào câu hỏi
mà lại quay sang nhìn hắn bằng con mắt ái ngại.
- Dạo này sức khỏe anh tệ quá.
Hóa ra nàng khấn cho sức khỏe
của mình. Hắn thầm nghĩ. Cảm động, Hắn kéo tay nàng dúi mặt vào cổ nàng. Nàng
đẩy hắn ra.
- Đừng anh! Giữa chốn linh
thiêng đừng làm chuyện đó.
Trời ơi! Hắn đâu có định hôn
nàng. Hắn chỉ định liếm đi những giọt mồ hôi của nàng đang tuôn chảy vì hắn.
Nhưng hắn không nói được. Hắn im lặng.
Hắn cứ thế nằm im trên giường
của căn phòng 203 để mặc cho những hoài niệm kéo về hành hạ. Hôm đó, hắn bảo
nàng vào tắm trước. Đợi cho nàng khép cửa phòng tắm lại, hắn quay lưng lại phía
buồng tắm, vội vàng móc trong túi ra một viên thuốc đưa lên miệng định nuốt thì
một bàn tay đã bịt ngay mồm hắn.
- Không cần đâu anh! Chúng ta
chỉ nằm ôm nhau cũng được mà.
Giọng nàng điềm tĩnh. Hắn quay
lại. Nàng đang đứng ngay sau lưng hắn, khỏa thân.
- Sao em biết anh định dùng
thuốc?- Hắn hỏi:
- Thì từ trước đến giờ có bao
giờ anh không tắm cùng em đâu… Nàng lấy tay cốc nhẹ vào đầu hắn.- Em rất thông
minh đấy anh không thể lừa được em đâu. Thôi vào tắm cùng em đi. -Nàng nói
giọng rất vui vẻ.
Quả thật hôm ấy hắn rất mệt,
trong lòng không lấy một chút hứng thú nào. Nhưng nghe cái giọng cố tình tỏ ra
vui vẻ của nàng trong hắn lại cuộn lên một chút ân hận. Không bao giờ nàng nói
nhưng với sự từng trải của mình hắn biết nàng có nhu cầu rất cao về tình dục.
Làn da nàng mịn trắng, gò má luôn ửng hồng và ánh mắt lóng lánh như có một ngọn
lửa bập bùng cháy sáng bên trong, tất cả mách bảo cho hắn biết nàng khao khát.
Thế mà nàng lại chọn hắn trong vô số những người trẻ hơn hắn, sinh lực hơn hắn
đang bu lấy quanh nàng.
Hắn nằm ôm lấy nàng, vùi mặt
mình vào bầu vú vẫn còn hồng tươi của nàng im lặng lắng nghe cái nhịp thở gấp
gáp mà nàng đang cố ghìm nén. Nàng có thể ghìm nén được hơi thở nhưng nàng lại
không thể gìm nén được con tim đang loạn nhịp của mình. Hắn bỗng thấy thương
nàng và giận mình vô hạn. hắn nhỏm dậy:
- Anh khát quá. Để anh ra lấy
mấy lon bia vào đây chúng mình cùng uống.
Hắn đứng dậy mặc quần áo mở cửa
phòng đi ra ngoài một lúc sau quay vào phòng cùng với mấy lon bia.
- Anh kiếm cớ mua bia để ra
ngoài uống thuốc đấy à?
Nàng hỏi khi thấy cái của quý
của hắn dần dần cứng lên. Hắn chối.
- Đâu có!
Rồi hắn nhìn nàng cười cười.
Nàng đỏ mặt:
- Anh cười cái gì?
- Anh cười là lỗi tại em mà sao
em lại cứ đổ tội cho anh?
Tại em?
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
- Thế tại ai? Tại em đẹp. Nếu
em mà xấu như thị nở thì thằng bé của anh có thức dậy không?
Nghe hắn nói, mặt nàng hồng lên
thích thú. Đàn bà! Ai chẳng thích được khen là đẹp dù mái đầu đã điểm bạc.
- Lâu lắm rồi em mới được nghe
một câu ngọt ngào của anh.- Nàng vùi mặt mình vào ngực hắn ao ước.- Giá như
ngày nào em cũng được nghe những câu như thế này.
Hắn ôm lấy nàng, vòng tay mơn
man tấm lưng trần mịn màng im lặng cảm nhận hương tình dâng lên.
- Em đã đọc bài thơ “Im lặng-
tình yêu” Của anh rồi mà.- Rồi hắn chầm chậm đọc.- “Và sự lặng im nói hộ biết
bao lời”.
Hắn là vậy đấy. Tình yêu của
hắn mãnh liệt và dữ dội nhưng nói là đòi hỏi người đàn bà của hắn phải có những
phút giây im lặng, lắng lại suy tư mới có thể cảm nhận được. Đừng mong hắn nói
thành lời . Hiếm hoi lắm. Có một lần, nàng với hắn cãi nhau vì một chuyện gì đó
mà bây giờ hắn cũng chẳng còn nhớ nàng đã kết tội hắn “Anh chẳng bao giờ thèm
quan tâm đến em cả” Hắn đã hỏi lại nàng “Em kể đi! Ai đã lo lắng cho cuộc đời
em hơn anh? Kể cả cái thằng chồng cũ chung sống với em hơn mười năm trời?” Nếu
như nàng không phải là người đàn bà nông nổi thì nàng sẽ thấy hắn hỏi mà hàm
răng hắn hơi nghiến lại. Hắn rất bực mình. Nàng không trả lời được câu hỏi của
hắn. Chồng cũ của nàng là kẻ bất tài, chỉ biết đòi hỏi và vô trách nhiệm đã bỏ
mặc nàng với đứa con vạ vật suốt bao nhiêu năm trời. Còn đám đàn ông ga lăng
đang bu đầy quanh nàng lại chỉ quan tâm chăm sóc cho cái “Lỗ tai tình yêu” của
nàng bằng những lời đường mật “Ôi! Sao hôm nay em lộng lẫy thế” Hay “Em thông
minh thật đấy”. Nghe những lời như thế nàng cảm thấy hạnh phúc.
Hắn chợt nhớ đến lời thằng bạn
“Trẻ hơn, xinh hơn, chơi sướng hơn mà chỉ mất có ba trăm nghìn”. Hắn nằm đây với
nàng đâu phải để làm tình. Nếu để làm tình hắn đã bỏ ra ba trăm nghìn để nằm
với một cô gái khác trẻ hơn, xinh hơn nàng. Hắn nằm đây với nàng để cảm nhận
tình yêu, để uống chén rượu tình ngây ngất diệu kì mà tạo hóa chỉ ban tặng
riêng cho loài người.
Cũng chính trên chiếc giường
này hắn đã thiếp ngủ trên người nàng. Khi tỉnh dậy hắn thấy đôi bàn tay nàng
đang mơn nhẹ khắp tấm lưng trần để ru cho hắn ngủ.
- Anh dậy rồi đấy à?– Nàng hỏi,
và khi thấy hắn định lăn xuống giường thì nàng đã ngăn hắn lại.– Anh cứ nằm
nguyên như thế ngủ thêm một chút nữa đi.
Câu nàng nói làm hắn chợt nghĩ
đến cô gái mà thằng bạn hắn đã dùng để mở mắt cho hắn về sự ngu dại của mình.
- Ra rồi à?
Nói xong, cô gái nghiêng người
cho hắn lăn bịch xuống giường, ngồi dậy không nói một lời đi vào phòng tắm.
Tiếng xối nước rất to như một lời nhắc nhở lạnh lùng. «Tiền»!
Hắn lăn xuống giường, hỏi nàng:
- Anh nặng thế sao em không
đánh thức anh dậy.
- Tại em thấy anh ngủ ngon quá.
Mệt lắm phải không anh?
Nàng hỏi với một giọng đầy vẻ
quan tâm pha thêm một chút gì đó của sự ân hận. Điều đó làm cho hắn áy náy.
- Hôm nay chán quá phải không
em?
- Không! Không!- Nàng vội vàng
nói.- Tuyệt vời mà anh!
Hắn biết nàng nói dối. Hắn muốn
nói lời xin lỗi nhưng không nói được, Hắn ôm riết lấy nàng mơn man lên khắp cơ
thể nàng như một sự bù đắp. Nàng có hiểu không?
***
Cho đến tận lúc này đây, hắn
cũng không biết tại sao nàng rời bỏ hắn. Hắn không hỏi. Chắc là tại mình! Hắn
tự nhủ, tự đổ lỗi cho chính mình để không oán trách nàng.
Có một lần, sau khi nàng tuyên
bố chia tay, hắn đến nhà nàng để lấy một tập tài liệu mà ngày trước hắn gửi.
Thấy hắn, nàng hỏi:
- Sao anh không gọi điện báo
trước. Em có việc phải đi bây giờ.
Lòng hắn quặn đau. Đã nhiều lần
hắn đến nhà nàng mà không gọi điện báo trước và những lần như thế bao giờ nàng
cũng tỏ ra ngạc nhiên đến cái mức vui mừng. Có lần hắn đến thấy nàng đang dắt
xe ra khỏi nhà. Hắn hỏi:
- Em có việc phải đi à?
Và định quay xe trở ra thì nàng
ngăn lại:
- Anh vào đi! Bọn bạn em rủ đi
sinh nhật ấy mà. Kệ chúng nó!
Hắn điềm tĩnh:
- Anh chỉ đến lấy tập tài liệu
rồi đi ngay.
Nàng không nói gì quay vào
trong nhà lấy tài liệu. Hắn dợm chân định bước theo nàng nhưng lập tức hắn dừng
lại và quay người đi ra ngoài sân đứng đợi. Hắn thoáng thấy một bóng đàn ông
trong phòng. Lúc nàng đi ra cầm tập tài liệu đưa cho hắn, hắn cầm tập tài liệu
đi ngay làm như không hề biết tý gì. Hắn không muốn làm cho nàng phải lúng
túng. Anh cầu mong cho em được hạnh phúc.
Hắn đã có một cái cớ để mà hận.
Nhưng hắn không hận... Ngày trước, khi can ngăn hắn bạn hắn đã cảnh báo.
- Món nợ tình là món nợ khó trả
nhất.
Đúng! Hắn nợ nàng. Cả đời này
chắc rằng hắn không bao giờ trả được. Nàng đã cho hắn một quãng thời gian tuy
là ngắn ngủi, nhưng thăng hoa. Nàng đã cho hắn một quãng đời để nhớ. Với hắn
thế là quá đủ!
Hắn đứng lên, nhìn căn phòng
203 lần cuối đóng cửa lại chậm rãi bước xuống cầu thang trả phòng. Liệu nàng có
quay lại nơi này như hắn?
Tôi!
Kẻ si mê
Có thể chết trong âm thầm tuyệt vọng
Thì hai mươi năm sau em sẽ đến bên mồ tôi và khóc
Vì đi trọn cuộc đời em vẫn không tìm được
Một người tình như tôi đã yêu em
Hai mươi năm nữa liệu nàng có
khóc không?
Hà nội 3-6-2014
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi Hà Nội ngày 09/06/2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét