Chùm thơ Huy Uyên (TP. Đà Nẵng)
Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014
Cứ hẹn mỗi lần hoa nở tiếng
chim gọi đàn sau hè chim nhớ người nên tha thiết bao giờ quay lại
cùng quê.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Huy Uyên
Tên thật Lê Sinh
Địa chỉ: 112/51 Trần cao Vân TP. Đà Nẵng, Vietnam.
ĐT: 0903583673
Email: lesinh.lesinh@yahoo.com
_____
Cứ hẹn mỗi lần hoa nở
tiếng chim gọi đàn sau hè
chim nhớ người nên tha thiết
bao giờ quay lại cùng quê.
Cớ chi người đi lâu quá
bên sông nắng ngả cùng chiều
xa buồn đầu ghềnh cuối bãi
tội lòng cho mấy miền yêu.
Đò chiều buông trôi buông trôi
dáng chiều đau đáu bồi hồi
bao năm một đời đứng ngó
ngày về xa quá đông ơi!
Thôi người quên rồi để nhớ
có thể chắc gì hiên xưa
ai kia một mình vò-võ
đưa tay níu lá đông chờ.
Hỏi lòng nắng có buồn không
hỏi sông sâu mấy dặm lòng
hỏi bãi bên bồi bên lở
hỏi mình mấy sợi sắc không?
Có thể chưa người nói đến
sông xao quặn thắt bao mùa
sông rồi cũng về với biển
hỏi mình còn lại tình xưa .
Cứ hẹn mỗi lần hoa nở
ai kia đứng đợi người về
thu đi lá vàng hắt bóng
bên người trăng ngậm sương khuya.
Bao năm chờ đợi chiều đông
sông xưa nước chảy mấy dòng
người một lần hoài trông ngóng
lá vàng rụng kín đầy sông.
Rồi xuân lắt lay kín nụ
hai ta mãi lỡ ước thề...
tiếng chim gọi đàn sau hè
chim nhớ người nên tha thiết
bao giờ quay lại cùng quê.
Cớ chi người đi lâu quá
bên sông nắng ngả cùng chiều
xa buồn đầu ghềnh cuối bãi
tội lòng cho mấy miền yêu.
Đò chiều buông trôi buông trôi
dáng chiều đau đáu bồi hồi
bao năm một đời đứng ngó
ngày về xa quá đông ơi!
Thôi người quên rồi để nhớ
có thể chắc gì hiên xưa
ai kia một mình vò-võ
đưa tay níu lá đông chờ.
Hỏi lòng nắng có buồn không
hỏi sông sâu mấy dặm lòng
hỏi bãi bên bồi bên lở
hỏi mình mấy sợi sắc không?
Có thể chưa người nói đến
sông xao quặn thắt bao mùa
sông rồi cũng về với biển
hỏi mình còn lại tình xưa .
Cứ hẹn mỗi lần hoa nở
ai kia đứng đợi người về
thu đi lá vàng hắt bóng
bên người trăng ngậm sương khuya.
Bao năm chờ đợi chiều đông
sông xưa nước chảy mấy dòng
người một lần hoài trông ngóng
lá vàng rụng kín đầy sông.
Rồi xuân lắt lay kín nụ
hai ta mãi lỡ ước thề...
QUA
SÔNG
Tháng mười chải tóc qua sông
để tôi cầm sợi phiêu bồng trong tôi
màu con mắt thoáng nụ cười
màu con tim với môi người buổi xưa
ai đi đâu để bây giờ
bỏ tôi đứng lại bên bờ quạnh hiu
dòng sông ơi đã bao chiều
hương phai bóng ngã tịch liêu chốn này
đò người dạo khúc sương mai
cho riêng nổi nhớ ngắn dài mình tôi.
Tháng mười chải tóc qua sông
để tôi cầm sợi phiêu bồng trong tôi
màu con mắt thoáng nụ cười
màu con tim với môi người buổi xưa
ai đi đâu để bây giờ
bỏ tôi đứng lại bên bờ quạnh hiu
dòng sông ơi đã bao chiều
hương phai bóng ngã tịch liêu chốn này
đò người dạo khúc sương mai
cho riêng nổi nhớ ngắn dài mình tôi.
CẦN THƠ
Em đi dưới nắng Cần Thơ
Ninh-kiều neo thuyền đứng đợi
sóng xưa nhịp chèo bối rối
tình em cay đắng đợi chờ.
Nước trôi đi đâu Cái-răng
đò chiều sang ngang lặng thinh
chợ chiều rưng rưng bóng đổ
đêm nay không trăng đợi thuyền.
Rồi người cũng chia tay thôi
tình người nhạt phai ngọn sóng
triều lên đốt lòng cháy bỏng
chia tay nói lời ai về.
Thuyền đêm ngược lên Mỹ Khánh
ai vẫy tay ai hẹn hò
ai thương trăm sông ngàn nhánh
để ai mãi đứng đợi chờ.
Thương em chiều mưa xõa tóc
thương em mắt buốt đìu hiu
rượu say lòng tôi muốn khóc
như rất xưa với đò chiều.
Đêm nay ai về Chợ Nổi
gởi lòng cùng chuyến đò ngang
tim người một lần muốn nói
tình người mấy nhịp nhặt khoan.
Điệu hò Cần Thơ muốn gọi
(người ơi người ở đừng về)
bao năm dấu lòng ở lại
mắt ai nhòa nhạt bên đê.
Cỏi người mấy dặm nương dâu
mây rồi biết trôi về đâu
ai đi đêm nay trăng khuyết
bỏ lại quanh đây nổi sầu.
Huy Uyên
Ở MỸ SƠN 2
Ngày theo bóng núi ôm chiều
tương tư mang tác giọng xiêu não nùng
về chi đây ơi Mỹ Sơn
bao đời tháp đứng mỏi mòn tiếc thương
thềm hoang rêu lạnh chân tường
màu năm tháng cũ còn vương tóc người
triều xưa thành quách chơi vơi
nữa khuya như có tiếng cười thâu đêm.
Em đi dưới nắng Cần Thơ
Ninh-kiều neo thuyền đứng đợi
sóng xưa nhịp chèo bối rối
tình em cay đắng đợi chờ.
Nước trôi đi đâu Cái-răng
đò chiều sang ngang lặng thinh
chợ chiều rưng rưng bóng đổ
đêm nay không trăng đợi thuyền.
Rồi người cũng chia tay thôi
tình người nhạt phai ngọn sóng
triều lên đốt lòng cháy bỏng
chia tay nói lời ai về.
Thuyền đêm ngược lên Mỹ Khánh
ai vẫy tay ai hẹn hò
ai thương trăm sông ngàn nhánh
để ai mãi đứng đợi chờ.
Thương em chiều mưa xõa tóc
thương em mắt buốt đìu hiu
rượu say lòng tôi muốn khóc
như rất xưa với đò chiều.
Đêm nay ai về Chợ Nổi
gởi lòng cùng chuyến đò ngang
tim người một lần muốn nói
tình người mấy nhịp nhặt khoan.
Điệu hò Cần Thơ muốn gọi
(người ơi người ở đừng về)
bao năm dấu lòng ở lại
mắt ai nhòa nhạt bên đê.
Cỏi người mấy dặm nương dâu
mây rồi biết trôi về đâu
ai đi đêm nay trăng khuyết
bỏ lại quanh đây nổi sầu.
Huy Uyên
Ở MỸ SƠN 2
Ngày theo bóng núi ôm chiều
tương tư mang tác giọng xiêu não nùng
về chi đây ơi Mỹ Sơn
bao đời tháp đứng mỏi mòn tiếc thương
thềm hoang rêu lạnh chân tường
màu năm tháng cũ còn vương tóc người
triều xưa thành quách chơi vơi
nữa khuya như có tiếng cười thâu đêm.
LẠC
KHÚC POKLONG GARAI
Thôi em xiêm áo ngày xưa
ngựa xe lối cũ quay về mình tôi
ai đi để lại giọng cười
ngàn năm vương lại bên đồi quạnh hiu
hát chi lạc khúc lãng phiêu
bỏ chi nổi nhớ trời chiều cùng tôi
hình như trong mắt em trôi
bóng người đứng lặng giữa trời tiếc thương
chiều lên Garai Poklong
hết rồi ngày tháng triều Chăm ngậm ngùi.
Huy Uyên
BÊN THÁP PISA
Pisa chuông nguyện hồn ai
tháng năm nằm chết dang tay cùng trời
giáo đường khuất bóng chơi vơi
về đây buồn quá em ơi quá buồn
bao năm tháp đứng sầu vương
trên đồi ai đợi mà thương nhớ người.
Pisa nổi nhớ riêng tôi
về đây làm đám tang người phụ nhau
Pisa nghiêng mấy trời sầu
để người mang cả hồn đau suốt đời
ngàn năm bỏ lại cùng tôi
ngàn năm còn lại nơi người nỗi đau.
Thôi em xiêm áo ngày xưa
ngựa xe lối cũ quay về mình tôi
ai đi để lại giọng cười
ngàn năm vương lại bên đồi quạnh hiu
hát chi lạc khúc lãng phiêu
bỏ chi nổi nhớ trời chiều cùng tôi
hình như trong mắt em trôi
bóng người đứng lặng giữa trời tiếc thương
chiều lên Garai Poklong
hết rồi ngày tháng triều Chăm ngậm ngùi.
Huy Uyên
BÊN THÁP PISA
Pisa chuông nguyện hồn ai
tháng năm nằm chết dang tay cùng trời
giáo đường khuất bóng chơi vơi
về đây buồn quá em ơi quá buồn
bao năm tháp đứng sầu vương
trên đồi ai đợi mà thương nhớ người.
Pisa nổi nhớ riêng tôi
về đây làm đám tang người phụ nhau
Pisa nghiêng mấy trời sầu
để người mang cả hồn đau suốt đời
ngàn năm bỏ lại cùng tôi
ngàn năm còn lại nơi người nỗi đau.
TIỂU
VÂN
Em bàng bạc đời tôi
rồi bay đi mãi mãi
đành sao quên bỏ lại
cho nhau một nụ cười.
Hồn tôi em dấu kín
áo trắng bay trời chiều
mai rồi thành kỷ niệm
vết thương người quạnh hiu.
Em theo đời mấy đoạn
mộng tưởng người mấy phương
đường trần trôi màu nắng
đậu trên đôi mắt buồn.
Dài theo khúc đợi chờ
tháng ngày đi xa ngái
cầm tù con tim mãi
với niềm cay đắng xưa.
Em suốt đời mây ngũ
tôi mãi hoài lang thang
ước chi ta là gió
để tìm nhau khi buồn.
Gương soi bóng một người
mây bay đi hồ điệp
biển đời hoài tưởng tiếc
một người Tiểu Vân ơi!
Mây đã bay bay mãi
biết ngày nao quay về
đường xưa ai đem trải
dấu chân mây vờ trôi.
Người một lần đã gặp
giấu trong nhau nụ cười
đường về xa xăm quá
chỉ còn lại mình tôi.
Rừng xưa rồi thay lá
biển xưa rồi bạc lòng
treo tim người bóng núi
tháng ngày mãi xa trông.
Em bàng bạc đời tôi
rồi bay đi mãi mãi
đành sao quên bỏ lại
cho nhau một nụ cười.
Hồn tôi em dấu kín
áo trắng bay trời chiều
mai rồi thành kỷ niệm
vết thương người quạnh hiu.
Em theo đời mấy đoạn
mộng tưởng người mấy phương
đường trần trôi màu nắng
đậu trên đôi mắt buồn.
Dài theo khúc đợi chờ
tháng ngày đi xa ngái
cầm tù con tim mãi
với niềm cay đắng xưa.
Em suốt đời mây ngũ
tôi mãi hoài lang thang
ước chi ta là gió
để tìm nhau khi buồn.
Gương soi bóng một người
mây bay đi hồ điệp
biển đời hoài tưởng tiếc
một người Tiểu Vân ơi!
Mây đã bay bay mãi
biết ngày nao quay về
đường xưa ai đem trải
dấu chân mây vờ trôi.
Người một lần đã gặp
giấu trong nhau nụ cười
đường về xa xăm quá
chỉ còn lại mình tôi.
Rừng xưa rồi thay lá
biển xưa rồi bạc lòng
treo tim người bóng núi
tháng ngày mãi xa trông.
VỀ
BÊN CẦU CŨ
NÓI CHUYỆN BIỆT LY
Ngẩng mặt nhìn trời rộng
dưới chân bóng sông dài
ngày ta thôi bầu bạn
đập gương mà chia hai.
Trời hồ như xuống thấp
sông thoáng mây đã cạn.
Khói sóng mờ cố nhân.
Huy Uyên
NÓI CHUYỆN BIỆT LY
Ngẩng mặt nhìn trời rộng
dưới chân bóng sông dài
ngày ta thôi bầu bạn
đập gương mà chia hai.
Trời hồ như xuống thấp
sông thoáng mây đã cạn.
Khói sóng mờ cố nhân.
Huy Uyên
MƯA
NGỦ
Ta có lắm nỗi buồn
em nào đâu biết được
quạnh hiu người buổi trước
mang theo hoài vết thương.
Ta có lắm nỗi buồn
em nào đâu biết được
quạnh hiu người buổi trước
mang theo hoài vết thương.
Có muốn nói lời gì
nghìn phương mong quay lại
bước chân ai đi mãi
lần lữa hẹn ngày về.
Cuối phố buồn mây ngũ
đường chiều in bóng ai
người quanh ta xa lạ
đèn khuya hắt hiu lay.
Trời đất cao rộng quá
sao ta cứ một mình
người là hoa là lá
ta cây đời lặng thinh.
Ngày em đi gió chẻ
trăm sợi tóc se buồn
bay đi bay đi mãi
bóng một người cô đơn.
CHẠY
QUANH ĐỜI LÃNG DU
Ta tặng người trái tim
người đem treo đầu núi
ta tặng người mối tình
người lặng thinh không nói.
Để tim ta bối rối
bóng ai với trời chiều
mênh mang đêm nổi nhớ
chạy quanh đời lãng phiêu.
Tình người giờ đem bỏ
nơi đầu dốc cuối đèo
thầm thì thầm thì gió
ngậm ngùi người mang theo.
Để hoài là bối rối
đi quanh mãi bên người
để hồn ta vời vợi
trôi theo lá vàng rơi.
Tim người nơi đầu bãi
hoàng hôn mù cuối sông
tình xưa ai vội hái
tim người ai vội chôn.
Ta tặng người trái tim
người đem treo đầu núi
ta tặng người mối tình
người lặng thinh không nói.
Để tim ta bối rối
bóng ai với trời chiều
mênh mang đêm nổi nhớ
chạy quanh đời lãng phiêu.
Tình người giờ đem bỏ
nơi đầu dốc cuối đèo
thầm thì thầm thì gió
ngậm ngùi người mang theo.
Để hoài là bối rối
đi quanh mãi bên người
để hồn ta vời vợi
trôi theo lá vàng rơi.
Tim người nơi đầu bãi
hoàng hôn mù cuối sông
tình xưa ai vội hái
tim người ai vội chôn.
PHÙ
DUNG TỪ
(tặng tác giả Hoa phù dung}
Hái chi đóa hoa phù dung
em về bên ấy có buồn
ngửa tay tìm đường sinh mệnh
cả đời trắng sợi sắc không.
Ngày đi mây cũng bay đi
bên sông nước chảy mắt người
em nỡ về chi chốn cũ
trên cầu chỉ bóng mình tôi.
Đêm qua ngọn đèn hiu hắt
cay nồng ấm lạnh môi hôn
ai kia dưới trời đứng hát
giữa thinh không giọng quá buồn.
Rồi hoa cũng tím nhạt phai
tim anh mãi có bao giờ
đỏ như sắc hoa buổi trước
cháy đi! nỗi nhớ tim ơi.
Hoa rồi có còn ở lại
bên thành cầu xưa bóng ai
bơ vơ đổ dài tưởng tiếc
người ấy ờ xa lắm rồi.
Đêm nghe tin em đi rồi
buồn buồn cầm ly rượu cũ
nhớ nhau bao đêm tâm sự
chuyện tình cay đắng đầy vơi.
Rồi hoa rồi bướm rồi sông
em yêu xiết bao lòng biển
anh yêu núi xưa khôn cùng
cho dù lòng đời tan biến
giữa đám phù dung, -không!
Huy Uyên
MƯA HUẾ
Mưa qua thành ướt cây chiều
mai rồi có nhớ quạnh hiu tình này
Mưa tan trên lá đời cây
mưa phai nhạt bóng tháng ngày xưa sau
Giọt lên ngày nhớ dặm sầu
giọt về phố cũ đêm chao giọng buồn
Mưa, mưa ngũ triền miên
một trời trắng xóa, một phiền muộn đau.
(tặng tác giả Hoa phù dung}
Hái chi đóa hoa phù dung
em về bên ấy có buồn
ngửa tay tìm đường sinh mệnh
cả đời trắng sợi sắc không.
Ngày đi mây cũng bay đi
bên sông nước chảy mắt người
em nỡ về chi chốn cũ
trên cầu chỉ bóng mình tôi.
Đêm qua ngọn đèn hiu hắt
cay nồng ấm lạnh môi hôn
ai kia dưới trời đứng hát
giữa thinh không giọng quá buồn.
Rồi hoa cũng tím nhạt phai
tim anh mãi có bao giờ
đỏ như sắc hoa buổi trước
cháy đi! nỗi nhớ tim ơi.
Hoa rồi có còn ở lại
bên thành cầu xưa bóng ai
bơ vơ đổ dài tưởng tiếc
người ấy ờ xa lắm rồi.
Đêm nghe tin em đi rồi
buồn buồn cầm ly rượu cũ
nhớ nhau bao đêm tâm sự
chuyện tình cay đắng đầy vơi.
Rồi hoa rồi bướm rồi sông
em yêu xiết bao lòng biển
anh yêu núi xưa khôn cùng
cho dù lòng đời tan biến
giữa đám phù dung, -không!
Huy Uyên
MƯA HUẾ
Mưa qua thành ướt cây chiều
mai rồi có nhớ quạnh hiu tình này
Mưa tan trên lá đời cây
mưa phai nhạt bóng tháng ngày xưa sau
Giọt lên ngày nhớ dặm sầu
giọt về phố cũ đêm chao giọng buồn
Mưa, mưa ngũ triền miên
một trời trắng xóa, một phiền muộn đau.
NGÀY
THÁNG Ở TAM KỲ
Kể từ thuở em làm con chim nhỏ
chiều An Tân mỏi đôi cánh chim bay
ơi phố chợ nghèo bỗng không mà có
bóng ai đi trông buồn thế từng ngày.
Kể từ thuở em làm con chim nhỏ
chiều An Tân mỏi đôi cánh chim bay
ơi phố chợ nghèo bỗng không mà có
bóng ai đi trông buồn thế từng ngày.
Em lên xe về căn cứ Chu Lai
để mình tôi ngậm ngùi ở lại
nơi đó có bàn tay ai đưa vẫy
để xót đau theo tháng rộng ngày dài.
Em con sáo đời ai đã bay
đường Trần Cao Vân mắt buồn gió núi
để từ đó tôi đi về thui thủi
để từ đó đêm về tôi mãi say.
Ngày ai đi mà bỏ lại Tam Kỳ
nơi rất xa em nào có nhớ tới
nhớ Tam Kỳ phố xá buồn hiu
nhớ người yêu xưa xa từ độ.
Đường Tam Kỳ vài ngọn đèn tắt đỏ
khúc quanh co mấy nhịp đường trần
để tôi buồn mà đứng giữa ngã năm
mắt rưng rưng nhìn bóng mình chao gió.
Mấy mươi năm ôm theo hoài nỗi nhớ
quạnh quẻ xưa bàng bạc hiên chiều
em đi rồi tôi mãi cuộc liêu xiêu
treo tim lên cột đèn chờ đợi.
Tam
Kỳ, 2012
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Nẵng ngày 27/06/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét