Chùm thơ Quảng Trị 2 của Huy Uyên
Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014
Về Diên
Sanh với em gái quê buồn chiều qua bơ vơ trên đồi cát sầu lòng ai
theo từng câu hát tóc ai bay xuôi ngược ngã ba thôn.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Huy Uyên
Tên thật Lê Sinh
Địa chỉ: 112/51 Trần cao Vân TP. Đà Nẵng, Vietnam.
ĐT: 0903583673
Email: lesinh.lesinh@yahoo.com
_____
chiều qua bơ vơ trên đồi cát
sầu lòng ai theo từng câu hát
tóc ai bay xuôi ngược ngã ba thôn.
Dài theo mấy dặm đường phố chợ
bóng nhà thờ xưa nghiêng bóng một mình
chắc em quên rồi con đường lối nhỏ
thư gởi người sao đau quá con tim!
Lối về gió bay theo lá
ngờ ai từng nhặt chép câu thơ
có phải em nước trôi ra biển cả
Mỹ Thủy xa -kìa ai đợi chờ.
Có phải em chiều phe-Tư
chạnh lòng đưa ai đi trăm ngàn ngã
cho phe Nhất buồn mãi tự bây giờ
tội tình ai trao lâu rồi từ thuở.
yêu người
chôn sâu hoài mà chưa được nói
để ngẫn ngơ nhớ hoài chỉ riêng mình tôi
tơ vương chen lòng chạy theo tiếng gọi.
Em bây giờ không còn của tôi
mà là mây trời lang thang khắp nẻo
đã được mất rồi xa trôi
vội cầm nụ hôn xưa níu kéo.
Buổi theo người về Bến Đá
ai xưa ngồi lại bên cầu
vui buồn chi mà thuyền không bến đậu
đá mòn, sông cạn, tình sâu.
Ngược tình lên Mai Đàn, Thượng Xá
rừng dài những giây phút đợi chờ
em bạc tình chi tôi từ thuở
về bên đồi xưa
lặng lẽ hái-chùm-hoa-bơ-vơ.
Thôi trả người về lại đất Cu Hoan
tiếp sầu thêm Trung Đơn, Hải Quế
để Diên Sanh mãi mang kỷ niệm buồn
vĩnh biệt tình ơi Quảng Trị.
Huy Uyên
2- EM GÁI QUẢNG TRỊ
Gắn nụ hôn buồn trên tóc em
chín sắc thắm hồng lưu ly đỏ
tháng năm biền biệt xa tìm
lung linh mắt sầu nổi nhớ.
Em dấu tôi đời con gái
cuối phố chiều nay đợi chờ
trái tim dỗ dành xa mãi
bên đường chiếc bóng đơn côi.
Cầm mãi trong tay ngậm ngùi
ngày xưa chôn rồi mật đắng
xa em đau đớn trong tôi
Quảng trị đứng chờ
đợi ai bên sông Thạch Hãn.
Đò chiều xuôi trôi Ái Tử
đâu rồi thoáng bóng hình em
cổ tích Nhan Biều
chuông chiều săc tứ
dóng dã trong đêm
người mãi đi tìm.
Một mình cà phê Sông Xanh
đau đáu nước trôi Thạch Hãn
lối về qua Bùi Thị Xuân
xuyến xao thành hào chao bóng.
Không em mây bay qua vội
con đường Gia Long nhớ mong
phố người bên sông đang ngũ
ngang dốc xóm chài trời sương.
Kể từ không em
đò ngược xuôi giòng
Quảng Trị bao năm xa vắng
An Đôn, Long Hưng, Trí Bưu buồn
gió qua thành chiều phả lạnh.
Giọng ca bờ thành quán rượu
tội lòng mấy khúc chơi vơi
Quảng Trị bao năm đứng đợi
người về tội lắm người ơi!
Gắn nụ hôn buồn trên tóc em
chín sắc thắm hồng lưu ly đỏ
tháng năm biền biệt xa tìm
lung linh mắt sầu nổi nhớ.
Em dấu tôi đời con gái
cuối phố chiều nay đợi chờ
trái tim dỗ dành xa mãi
bên đường chiếc bóng đơn côi.
Cầm mãi trong tay ngậm ngùi
ngày xưa chôn rồi mật đắng
xa em đau đớn trong tôi
Quảng trị đứng chờ
đợi ai bên sông Thạch Hãn.
Đò chiều xuôi trôi Ái Tử
đâu rồi thoáng bóng hình em
cổ tích Nhan Biều
chuông chiều săc tứ
dóng dã trong đêm
người mãi đi tìm.
Một mình cà phê Sông Xanh
đau đáu nước trôi Thạch Hãn
lối về qua Bùi Thị Xuân
xuyến xao thành hào chao bóng.
Không em mây bay qua vội
con đường Gia Long nhớ mong
phố người bên sông đang ngũ
ngang dốc xóm chài trời sương.
Kể từ không em
đò ngược xuôi giòng
Quảng Trị bao năm xa vắng
An Đôn, Long Hưng, Trí Bưu buồn
gió qua thành chiều phả lạnh.
Giọng ca bờ thành quán rượu
tội lòng mấy khúc chơi vơi
Quảng Trị bao năm đứng đợi
người về tội lắm người ơi!
Huy Uyên
3- BẾN ĐÁ SÔNG CHIỀU
Chiều sông xa nhớ đến não lòng
kể từ hai bờ chia tay mắt đỏ
thuyền đi từ dạo đó
em đi mà có nhớ tôi không?
Bến cũ khuya buồn thấm lạnh
chắc chi ai đã quay về
Bến Đá sông chiều quạnh vắng
tình chiều ai gọi chiều nghe .
Qua sông người về vạn lối
sỏi đá thêm buồn ngày xưa
ai níu mây trời nhắn gởi
người đi nhớ mấy cho vừa.
Bên cầu tre (bóng) ai ngơ ngẫn
mấy nhịp lắt lay
chiều không kịp đến
nước dưới chân cầu khôn trôi.
Bến đá sông chiều
sương ôm mái khói
đi rồi xót lệ chua cay
hỏi em có biết chiều nay
bên cầu thả buồn vời vợi.
Nắng sớm mưa chiều em(từng)nói
xa nhau tình cháy trong lòng
tháng năm nhớ người hoài mãi
Bến Đá sông chiều chờ trông.
Chiều sông xa nhớ đến não lòng
kể từ hai bờ chia tay mắt đỏ
thuyền đi từ dạo đó
em đi mà có nhớ tôi không?
Bến cũ khuya buồn thấm lạnh
chắc chi ai đã quay về
Bến Đá sông chiều quạnh vắng
tình chiều ai gọi chiều nghe .
Qua sông người về vạn lối
sỏi đá thêm buồn ngày xưa
ai níu mây trời nhắn gởi
người đi nhớ mấy cho vừa.
Bên cầu tre (bóng) ai ngơ ngẫn
mấy nhịp lắt lay
chiều không kịp đến
nước dưới chân cầu khôn trôi.
Bến đá sông chiều
sương ôm mái khói
đi rồi xót lệ chua cay
hỏi em có biết chiều nay
bên cầu thả buồn vời vợi.
Nắng sớm mưa chiều em(từng)nói
xa nhau tình cháy trong lòng
tháng năm nhớ người hoài mãi
Bến Đá sông chiều chờ trông.
Huy Uyên
4- EM VÀ GIÒNG SÔNG QUÊ
Em một mình bên giòng sông quê
ngập lòng mùa về tháng chạp
qua rồi tháng năm được mất
tình đi nào có quay về.
Ô-Giang đầu bến hoa sim nỡ
tím mãi tim ai đợi chờ
thôi lời nguyền buổi đó
mây đã xa, cây đời tương tư.
Sông xao chi mà chẻ hai giòng
võ vàng mấy bờ thương nhớ
dăm sầu ai đi cách trỡ
xa nhau hỏi em có buồn.
Phai trôi màu chiều xa vắng
chiều đi nắng tím hoa mua
suối chao mấy giòng nhịp sóng
còn lại tình trao người về
bên khe quê hoài hiu quạnh.
Một mình em với sông quê
đợi tới khi chiều nắng tắt
người ơi nào có quay về
em giận ai
mà lòng đau muối xát.
Ngờ tình dặm chiều cay đắng
đợi chờ sông quê ngày nao
chở ai về
dỗ lòng theo sớm mưa chiều nắng.
Bên người xa cả trời trống vắng
nụ hôn xưa nay quá bẽ bàng
quên trôi theo từng ngày tháng
dặm sầu ai đã theo mang.
Em một mình bên giòng sông quê
ngập lòng mùa về tháng chạp
qua rồi tháng năm được mất
tình đi nào có quay về.
Ô-Giang đầu bến hoa sim nỡ
tím mãi tim ai đợi chờ
thôi lời nguyền buổi đó
mây đã xa, cây đời tương tư.
Sông xao chi mà chẻ hai giòng
võ vàng mấy bờ thương nhớ
dăm sầu ai đi cách trỡ
xa nhau hỏi em có buồn.
Phai trôi màu chiều xa vắng
chiều đi nắng tím hoa mua
suối chao mấy giòng nhịp sóng
còn lại tình trao người về
bên khe quê hoài hiu quạnh.
Một mình em với sông quê
đợi tới khi chiều nắng tắt
người ơi nào có quay về
em giận ai
mà lòng đau muối xát.
Ngờ tình dặm chiều cay đắng
đợi chờ sông quê ngày nao
chở ai về
dỗ lòng theo sớm mưa chiều nắng.
Bên người xa cả trời trống vắng
nụ hôn xưa nay quá bẽ bàng
quên trôi theo từng ngày tháng
dặm sầu ai đã theo mang.
Huy Uyên
4- GỞI NGƯỜI CON GÁI QUẢNG TRỊ
Cho dù yêu rồi một ngày phải nói
em lấy chồng mà lấy thật xa
đại-dương buồn hơn tình cả hai ta
nhắm mắt mà đuổi xua gian dối.
Về bên ấy nơi đất trời xa lạ
buồn cho em đã tự vẫn cả đời
bao nhiêu năm còn lại một người
mãi đợi thuyền dù (đã) xa khơi biển cả.
Em nói với tôi ngày chia tay hai đứa
gắng mà vui thôi quên chuyện tình mình
hãy trôi như giòng nước nổi chìm
để dĩ vãng rời quên không còn nữa.
Đã bao lần tôi quá khứ vờ chôn
gởi lại em gia tài của buổi trước
di chúc viết mà chừng chưa gởi được
mang chi câu chuyện cũ để buồn thêm.
Cũng đôi lúc một mình tôi thầm hỏi
chiều về rồi mà em có về đâu
để mình tôi níu tiếc nhớ trong nhau
đường quá xa mà hai ta không kịp tới.
Cả đời em ngậm ngùi giòng lệ
không kịp nữa đâu buổi quay lại bên người
bạc đầu tôi tuyệt vọng đã lên ngôi
nổi nhớ theo hoài đầu-ghềnh-cuối-bể.
Biết khôn nguôi cùng đời ai tan vỡ
bước chân em cay cứng xót trăm năm
tưởng nhớ còn đâu mà dỗ mãi tấc lòng
về chôn chặt trái tim đang rướm máu.
Gọi tên em để được một lần quên
đào huyệt mộ về chôn ai đó
nắng sớm mưa chiều để người mắt đỏ
ơi em gái Quảng Trị
giờ này có nhớ tôi không?
Cho dù yêu rồi một ngày phải nói
em lấy chồng mà lấy thật xa
đại-dương buồn hơn tình cả hai ta
nhắm mắt mà đuổi xua gian dối.
Về bên ấy nơi đất trời xa lạ
buồn cho em đã tự vẫn cả đời
bao nhiêu năm còn lại một người
mãi đợi thuyền dù (đã) xa khơi biển cả.
Em nói với tôi ngày chia tay hai đứa
gắng mà vui thôi quên chuyện tình mình
hãy trôi như giòng nước nổi chìm
để dĩ vãng rời quên không còn nữa.
Đã bao lần tôi quá khứ vờ chôn
gởi lại em gia tài của buổi trước
di chúc viết mà chừng chưa gởi được
mang chi câu chuyện cũ để buồn thêm.
Cũng đôi lúc một mình tôi thầm hỏi
chiều về rồi mà em có về đâu
để mình tôi níu tiếc nhớ trong nhau
đường quá xa mà hai ta không kịp tới.
Cả đời em ngậm ngùi giòng lệ
không kịp nữa đâu buổi quay lại bên người
bạc đầu tôi tuyệt vọng đã lên ngôi
nổi nhớ theo hoài đầu-ghềnh-cuối-bể.
Biết khôn nguôi cùng đời ai tan vỡ
bước chân em cay cứng xót trăm năm
tưởng nhớ còn đâu mà dỗ mãi tấc lòng
về chôn chặt trái tim đang rướm máu.
Gọi tên em để được một lần quên
đào huyệt mộ về chôn ai đó
nắng sớm mưa chiều để người mắt đỏ
ơi em gái Quảng Trị
giờ này có nhớ tôi không?
Huy Uyên
5- GẶP EM Ở BẾN SÔNG GẦN THÀNH CỔ
Chòng chành tôi chén rượu trời khuya
đôi bờ Thạch Hãn
bên kia sông vang vọng tiếng chuông chùa
đêm chao lạnh
mẹ xưa một đời hụp lặn.
Đường Gia Long sương khuya rớt lại
lãng đãng hồn nghiêng
bao năm em đi mãi
mình tôi về rót lạnh con tim.
Em xưa hình như
hay đứng một mình
lối cũ đi về nhớ ai mà khóc
tim trao ai mà quên bỏ lại tình nhân
nửa đêm ngồi bên cầu buồn chải tóc.
Bao nhiêu năm rồi nước sông tím đỏ
Em đi hoài chi
cho chim trời mõi cánh
về thành xưa có nối lại tình xưa.
Hoài niệm xưa dấu quán Góc Bầu
thôi phố người em đâu còn nữa
ly cà phê từng cay đắng lòng nhau
Quảng Trị về mà đầy bão tố.
Gặp em sương trời rơi đêm Bến Hộ
thuyền ai quăng lưới nép triền sông
áo giặt ai phơi ngày tháng cũ
xuyến xao thương nhớ khép chặt lòng.
Ngang qua phố chợ hắt hiu chờ
nhà ai(đèn)mờ tỏ con đường cũ
dấu trăng về che lấp bước xưa
trao lại cho ai đêm thương nhớ.
(Kể từ ngày mẹ theo cha
súng giặc thù dấy lên từ thuở
tiếng nhạn bên thành kêu sương tìm tổ
chim bay cánh mỏi không nhà
Sông ơi thôi đừng chảy chi
trôi bao đoạn đời buổi trước
trong gió bay hình như người về
qua rồi bao tháng năm xuôi ngược).
Mưa nắng ngậm sầu sông Thạch Hãn
trời khuya còn có tiếng gọi đò
vạn chài sáng sao trời đêm lạnh
về đây mà có biết khôn nguôi.
Em xuân bao ngày xa sông cũ
có về theo tiếng gọi (của) tôi không
em giờ tóc bay nghiêng cùng gió
đứng bên sông mà có lạnh lòng?
Chòng chành tôi chén rượu trời khuya
đôi bờ Thạch Hãn
bên kia sông vang vọng tiếng chuông chùa
đêm chao lạnh
mẹ xưa một đời hụp lặn.
Đường Gia Long sương khuya rớt lại
lãng đãng hồn nghiêng
bao năm em đi mãi
mình tôi về rót lạnh con tim.
Em xưa hình như
hay đứng một mình
lối cũ đi về nhớ ai mà khóc
tim trao ai mà quên bỏ lại tình nhân
nửa đêm ngồi bên cầu buồn chải tóc.
Bao nhiêu năm rồi nước sông tím đỏ
Em đi hoài chi
cho chim trời mõi cánh
về thành xưa có nối lại tình xưa.
Hoài niệm xưa dấu quán Góc Bầu
thôi phố người em đâu còn nữa
ly cà phê từng cay đắng lòng nhau
Quảng Trị về mà đầy bão tố.
Gặp em sương trời rơi đêm Bến Hộ
thuyền ai quăng lưới nép triền sông
áo giặt ai phơi ngày tháng cũ
xuyến xao thương nhớ khép chặt lòng.
Ngang qua phố chợ hắt hiu chờ
nhà ai(đèn)mờ tỏ con đường cũ
dấu trăng về che lấp bước xưa
trao lại cho ai đêm thương nhớ.
(Kể từ ngày mẹ theo cha
súng giặc thù dấy lên từ thuở
tiếng nhạn bên thành kêu sương tìm tổ
chim bay cánh mỏi không nhà
Sông ơi thôi đừng chảy chi
trôi bao đoạn đời buổi trước
trong gió bay hình như người về
qua rồi bao tháng năm xuôi ngược).
Mưa nắng ngậm sầu sông Thạch Hãn
trời khuya còn có tiếng gọi đò
vạn chài sáng sao trời đêm lạnh
về đây mà có biết khôn nguôi.
Em xuân bao ngày xa sông cũ
có về theo tiếng gọi (của) tôi không
em giờ tóc bay nghiêng cùng gió
đứng bên sông mà có lạnh lòng?
Huy Uyên
6- GA TẠM
Nổi nhớ bên người từng thao thức
vết thương xưa băng kín trong lòng
sân ga lạnh tăm đêm mờ đục
không ai về mà ai chờ mong.
Tàu qua Bến Đá, đêm ga tạm
ngọn đèn hiu hắt lạnh ngang trời
không một người về trên ga vắng
để tình trôi theo chơi vơi.
Mưa ở đâu về mà vội bay
đường tàu chong mắt đêm quạnh vắng
tiếng còi chìm khuất mù-sương-mây
người đi tôi hoài quên năm tháng.
Ga tạm quanh đây chim gọi rừng
chập chờn giọng ai nghe tê tái
tiếng sao quá buồn
giọng sầu rưng rưng.
Quê nhà nữa đêm về dấu mặt
tàu qua sao cứ mãi không người
lữa cháy đốt thêm sầu héo hắt
bùi ngùi có ở lại cùng tôi.
Núi ngũ xa mờ rặng trời Tây
có người trong đêm trông đợi
đời hoài như cây ngái ngũ
vết thương vây quanh
vọng tiếng thở dài.
Thôi đâu mưa đêm xóm cũ
dỗ dành nhau mấy hạnh phúc người
tàu qua mang theo thương nhớ
tình đi mà lòng dạ nào nguôi.
Ngày xưa,ngày xưa rất xanh
quê cũ lâu rồi trắng bạc
mắt ai buồn chi mà lệ đỏ
ga tạm đêm tàu qua không em.
Nổi nhớ bên người từng thao thức
vết thương xưa băng kín trong lòng
sân ga lạnh tăm đêm mờ đục
không ai về mà ai chờ mong.
Tàu qua Bến Đá, đêm ga tạm
ngọn đèn hiu hắt lạnh ngang trời
không một người về trên ga vắng
để tình trôi theo chơi vơi.
Mưa ở đâu về mà vội bay
đường tàu chong mắt đêm quạnh vắng
tiếng còi chìm khuất mù-sương-mây
người đi tôi hoài quên năm tháng.
Ga tạm quanh đây chim gọi rừng
chập chờn giọng ai nghe tê tái
tiếng sao quá buồn
giọng sầu rưng rưng.
Quê nhà nữa đêm về dấu mặt
tàu qua sao cứ mãi không người
lữa cháy đốt thêm sầu héo hắt
bùi ngùi có ở lại cùng tôi.
Núi ngũ xa mờ rặng trời Tây
có người trong đêm trông đợi
đời hoài như cây ngái ngũ
vết thương vây quanh
vọng tiếng thở dài.
Thôi đâu mưa đêm xóm cũ
dỗ dành nhau mấy hạnh phúc người
tàu qua mang theo thương nhớ
tình đi mà lòng dạ nào nguôi.
Ngày xưa,ngày xưa rất xanh
quê cũ lâu rồi trắng bạc
mắt ai buồn chi mà lệ đỏ
ga tạm đêm tàu qua không em.
Huy Uyên
Lê Sinh
© Tác giả giữ bản quyền.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Nẵng ngày 25/06/2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét