Truyện ngắn Nguyễn Thế Duyên Hà Nội: Ranh giới mong manh/ Em của chị
Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014
Ranh
giới mong manh – Truyện ngắn Nguyễn Thế Duyên (Hà Nội)
Ngày
14/06/2011
Đấy là
câu chuyện của mười mấy năm về trước. Tôi nhớ đấy là một chiều mùa hè trời oi
bức đến không chịu nổi. Tôi ngồi ở một quán trên phố Triệu Việt Vương nhâm nhi
cốc cà phê. Chiếc quạt đã chạy hết tốc độ mà mồ hôi tôi vẫn cứ rịn ra. Bất chợt
một tiếng của một người hát dạo hát vọng tới. Tôi chú ý đến tiếng hát vì đó là
một giọng hát của một cô bé nhỏ tuổi nhưng rất trong. Tôi nhìn ra đường. Hai bố
con người hát dạo đang đi dọc vỉa hè.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Thế Duyên
Tên thật Nguyễn Thế Duyên
Địa chỉ: TP. Hà Nội
Điện thoại: 01216006633
Email: nguyentheduyen@gmail.com
_____
Đấy
là câu chuyện của mười mấy năm về trước. Tôi nhớ đấy là một chiều mùa hè trời
oi bức đến không chịu nổi. Tôi ngồi ở một quán trên phố Triệu Việt Vương nhâm
nhi cốc cà phê. Chiếc quạt đã chạy hết tốc độ mà mồ hôi tôi vẫn cứ rịn ra. Bất
chợt một tiếng của một người hát dạo hát vọng tới. Tôi chú ý đến tiếng hát vì
đó là một giọng hát của một cô bé nhỏ tuổi nhưng rất trong. Tôi nhìn ra đường.
Hai bố con người hát dạo đang đi dọc vỉa hè. Người bố, tôi đoán chỉ hơn tôi một
vài tuổi, cầm một cái nón dơ về phía những người đi đường và những ông khách
đang ngồi uống cà phê như tôi trong những quán dọc theo phố. Không một đồng nào
được ném vào trong chiếc nón. Tôi đọc được nỗi thất vọng trong đôi mắt người
bố. Không cầm lòng được, tôi đứng dậy, vẫy hai bố con. Họ đi đến tôi. Cô bé,
người hát, chắc đã mệt lắm. Chiếc áo nó đang mặc đẫm mồ hôi, dính chặt vào
người. Cô bé chắc rất đói. Mắt nó dán vào chiếc bánh tôi đang ăn dở đặt trên
bàn. Trong tôi dâng lên một cảm xúc khó tả.
-
Hai bố con ngồi xuống đi, cháu đói lắm phải không?- Tôi hỏi con bé rồi quay
sang bảo chủ quán- Chị cho tôi mấy cái bánh và hai cốc trà đá!
Hai
bố con ăn ngấu nghiến. Chắc họ quá đói và khát. Sống mũi tôi bỗng thấy cay cay.
Họ ăn xong, tôi cho hai bố con năm nghìn đồng. Năm nghìn cách đây mười mấy năm
to lắm chứ không như bây giờ.
Tối
hôm ấy, tôi cùng với vợ và mấy thằng bạn học với nhau từ hồi học đại học đi
chơi Hồ tây. Lúc về đột nhiên thằng Hưng bảo
-
Ra phố Gầm cầu đi chúng mày. Tao biết ở đấy có một hàng bánh rán cao lâu rất
ngon.
-
Bây giờ Hà nội làm chó gì còn loại bánh rán ấy nữa. Mày chỉ bốc phét.
Ngày
xưa, khi người tàu chưa bỏ đi loại bánh rán ấy ở đâu cũng có. Chiếc bánh rán vỏ
mỏng tang. Viên nhân đỗ tròn xoe. Cầm cái bánh lắc còn nghe thấy tiếng viên
nhân lăn lục cục. Bánh ăn nóng, thơm, ngon một cách kì lạ. Từ sau năm bẩy chín,
khi người tầu chạy khỏi Việt nam, loại bánh ấy cũng biến mất khỏi Hà Nội.
-
Bốc phét là thế nào. Tuần trước tao vừa được mời. Đi…
Chúng
tôi kéo nhau đến phố Gầm cầu. Một con phố tối tăm, bẩn thỉu. Nơi mà hồi ấy
những người ăn xin, hát dạo, bọn du thủ du thực, trộm cắp tối tối lại họp nhau
về ngủ qua đêm. Chúng tôi chui vào một hàng bánh rán cao lâu ăn một bữa thỏa
thích cho bõ nhớ. Lúc đứng dậy ra về, vợ tôi còn bảo:
- Anh
Hưng, anh lấy cho em một chục cái em mang về cho cho anh Duy. Thế nào từ giờ
đến tối anh ấy cũng phải ăn mấy lần nữa. Người đâu mà thích ăn vặt thế không
biết.
- Vợ
bọn anh mà cũng chiều chồng như em thì tốt quá- Thằng Hưng cười nói- Nhất mày
đấy!
Chúng
tôi kéo nhau về. Đi qua một ô của gầm cầu,đột nhiên tôi lạinhìn thấy hai bố con
người hai dạo buổi chiều. Hình như họ đang nấu ăn. Con bé đang ngồi tư lự bên
cạnh bếp lửa được làm bằng ba hòn gạch chụm lại. Ngọn lửa bập bùng hắt lên
khuôn mặt võ vàng già trước tuổi của nó. Không biết nó đang nghĩ gì?.Tôi dừng
lại.Vợ tôi nhìn theo hướng nhìn của tôi rồi hỏi nhỏ:
- Có
phải hai bố con mà anh nói với em không?
- Ừ!
Biết
tính tôi, vợ tôi dúi vào tay tôi gói bánh rán rồi bảo:
-
Anh đến với họ đi, em với các anh ấy về trước.
Tôi
ngần ngừ:
- Em
không giận đấy chứ?
-
Không! Anh đi đi không có tối nay anh lại mất ngủ thì lại khổ em.
Nàng
ẩn vai tôi về phía hai cha con rồi kéo những bạn tôi đi .Vợ chồng tôi rất hợp
nhau. Nàng biết rất rõ những cá tính của tôi và chưa bao giờ tôi thấy nàng khó chịu
với những cá tính ấy, kể cả việc thỉnh thoảng tôi vẫn hay vác tiền nhà đi giúp
một ai đó.
Tôi
đi về phía hai cha con người hát dạo. Họ nhận ngay ra tôi. Tôi vớ lấy một hòn gạch
làm ghế ngồi xuống cạnh con bé. Đưa cho nó túi bánh rán và bảo:
- Hai
bố con ăn đi!
Con
bé lí nhí cám ơn rồi mở túi bánh đưa cho bố. Hai bố con ăn một cách ngon lành.
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao ngày nào tôi cũng gặp bao nhiêu người nghèo khổ mà
sao tôi lại đặc biệt chú ý đến hai bố con nhà này. Tại vì con bé xinh sắn? Tại
vì giọng hát của nó quá trong? Hay tại số phận? Chịu, tôi không lí giải được.
Chỉ biết rằng từ trong sâu thẳm tiềm thức có một tiếng nói buộc tôi phải làm
một điều gì đó cho họ.
- Chị
nhà đâu anh?
Đang
ăn, nghe hỏi về vợ, Người cha đột nhiên đờ ra, mồm anh ta méo sệch, hai hàng
nước mắt tuôn dài trên má.Nhìn một người đànbà khóc vì đau khổ đã là một cực
hình với tôi. Đằng này nhìn một người đàn ông khóc tôi thật không sao chịu
nổi.Tối hôm đó, người cha đã kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của mình.
Rất
muộn tôi mới về nhà. Vợ tôi ra mở cửa,nhìn nét mặt tôi nàng im lặng không nói
gì. Nàng biết tôi đang xúc động . Nàng lẳng lặng cắm chiếc đèn bàn trên bàn làm
việc , mở ngăn kéo lấy quyển sổ tôi vẫn ghi chép,bơm mực vào bút cho tôi (Thời
ấy bút bi hiếm lắm)rồi trở về phòng ngủ. Lúc nàng đi ngang qua tôi, tôi im lặng
ôm lấy nàng thì thào:
- Cám
ơn em!
Nàng gỡ tay tôi ra, mỉm cười:
- Anh
đừng có thức suốt đêm đấy.
Tôi
ngồi trước bàn làm việc mà không viết được gì. Trước mắt tôi cứ hện ra một căn
nhà vách đất đầy những mảng tường bị mưa gíó làm đổ nát và một người đàn bà nằm
chết trên nền .Khuôn mặt con bé đẫm nước mắt cứ chập chờn trong tôi. Tôi cứ
ngồi im như thế không biết bao lâu. Đột nhiên nghe cạch một tiếng, tôi giật
mình nhìn lên.Vợ tôi đặt bát mì trước mặt tôi,liếc nhìn cuốn sổ vẫn trống trơn
trên bàn,
vợ tôi bảo:
vợ tôi bảo:
- Anh
đi ngủ đi.Đêm nay anh chẳng viết gì được đâu. Anh hãy để cho xúc động lắng
xuống. Ngày mai anh mới có thể sắp xếp được những suy nghĩ của mình.
- Không
phải thế-Tôi nói-Anh muốn làm một việc gì đấy thiết thực cho họ chứ còn viết về
họ thì có ích gì đâu.
Vợ
tôi kéo một chiếc ghế khác ngồi uống bên cạnh.
- Thì
anh định làm gì thì cứ làm đi. Em có ngăn anh đâu.Nhưng em nghĩ cho tiền họ
không giải quyết được vấn đề. À! Mà sao anh không nhờ anh Tâm?Anh ấy là tỉnh ủy
viên phụ trách nội chính làm gì mà anh ấy không thu xếp được cho họ một việc gì
đó.
- Đúng rồi!- Tôi reo lên- Em tài thật đấy!
Tâm
cũng là bạn học với tôi từ hồi đại học. Hiện nó là tỉnh ủy viên tỉnh Sơn la.
Lần nào về Hà nội họp nó cũng vào nhà tôi chơi.
Ngay
hôm sau tôi đi Sơn La. Tối hôm đó chúng tôi tôi ngồi nói chuyện với nhau rất
khuya. Tôi kể với nó về hai cha con người hát dạo. Nó nhìn tôi một lúc rồi lắc
đầu:
- Mày
vẫn y như ngày xưa chẳng tay đổi gì. Thảo nào hơn hai mươi năm rồi mà mày vẫn
cứ đứng ỳ ra một chỗ. Rồi, bây giờ mày muốn tao làm gì?
- Mày
có thể bố trí cho người bố một chân gì đó, bảo vệ chẳng hạn, và tìm cách đưa
con bé vào trong trường nội trú của tỉnh. Tao nghĩ hai việc đó với cương vị
hiện nay của mày thực hiện nó không khó.
- Rồi!
Rồi –Nó thở dài đánh thượt một cái- Tao chẳng thấy mày nhờ gì cho mày cả, toàn
đi ôm việc thiên hạ. Mà mày toàn đi làm phúc thế mà sao vợ chồng mày vẫn cứ tịt
nhỉ. Hay là lên đây tao hỏi cho một cô vợ bé.
- Có
các cả đàn bà thiên hạ đổi lấy vợ tao tao cũng không đổi .Nhìn chúng mày một lũ
một lĩ mà tao vãi cả linh hồn.
Mấy
hôm sau, tôi đưa hai bố con lên Sơn la, mọi việc đều êm thấm. Thằng Tâm đã đưa
được ông bố vào làm bảo vệ một cơ quan ở tỉnh còn con bé được đưa vào trường
nội trú.Thời gian cứ thế trôi đi, thỉnh thoảng chúng tôi chỉ liên hệ qua những
bức thư. Thư ngày một thưa,rồi cuối cùng ngừng hẳn. Lâu rồi tôi cũng quyên bẵng
mất chuyện đó.Cho đến cách đây bốn năm, đột nhiên mọi việc đều thay đổi
Tôi còn nhớ đó là hôm chủ nhật, có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa. Một cô gái lạ hoắc đứng ở ngoài, thấy tôi cô ta reo lên:
Tôi còn nhớ đó là hôm chủ nhật, có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa. Một cô gái lạ hoắc đứng ở ngoài, thấy tôi cô ta reo lên:
- Chú
Duy!
Tôi
ngạc nhìn cô bé, cố nhớ xem cô ta là ai. Chịu, không thể nào nhận ra trong lúc
con bé cứ nhìn tôi cười ngặt nghẽo.
- Chú
không nhận ra cháu phải không? Cháu là Hà, con bé hát dạo.
Con
bé Hà ư? Trời đất. Tôi làm sao có thể nhận ra được . Nó đã trở thành một thiếu
nữ, xinh đẹp. Chẳng còn một chút gì của con bé hát dạo ngày xưa trong nó. Tôi
quay vào trong nhà rối rít gọi vợ:
- Em
ơi ra đây mau- Vợ tôi chạy ra, tôi chỉ vào con bé hỏi vợ-Đố em biết ai
đây?
Vợ
tôi nhìn kĩ con bé một lúc rồi dè dặt hỏi:
- Có
phải là Hà không?
- Ôi!
Cô…
Con
bé kêu lên rồi lao đến ôm chầm lấy vợ tôi, nước mắt nó giàn dụa. Chúng tôi vào
trong nhà, vợ tôi pha cho nó một cốc nước chanh rồi hỏi:
- Nào,
bây giờ cháu kể chuyện nhà cho cô chú nghe nào. Bố cháu vẫn khỏe chứ? Cháu về
Hà Nội làm gì?
- Cháu
cám ơn cô chú. Bố cháu vẫn khỏe.Nhà cháu bây giờ đỡ nhiều rồi. Cháu được tỉnh
cho về học thanh nhạc ở trường văn hóa nghệ thuật quân đội.
- Tốt
quá- Tôi kêu lên-Cháu phải cố gắng lên, giọng hát của cháu hay lắm. Ngày trước
chính vì giọng hát của cháu làm chú chú ý đến bố con cháu đấy.
Con
bé bùi ngùi. Chắc nó nhớ lại những ngày cơ cực của sáu năm về trước.
- Cháu
rất biết ơn cô chú. Nếu không có cô chú đời cháu chẳng biết sẽ đi đến đâu.
Con
bé ở lại nhà tôi hai ngày, sáng hôm thứ ba, cả hai vợ chồng tôi đưa con bé nhập
trường. Lúc về vợ tôi căn dặn nó:
- Cháu
phải chăm học, chủ nhật phải về nhà cô chú, thiếu cái gì thì cứ nói với cô. Rõ
chưa?
Chúng
tôi rất yêu quý con bé, chủ nhật nào con bé cũng về nhà chúng tôi. Không ai nói
ra, nhưng ai cũng cảm thấy con bé là một thành viên của gia đình. Tôi chắc con
bé cũng có cảm nhận ấy.
Khi
con bé học đến năm thứ ba thì vợ tôi bị ốm nặng. Nàng bị ung thư. Bệnh tình
biến chuyển rất nhanh. Con bé phải nghỉ học để vào bệnh viện chăm sóc nàng .Đối
với tôi đó là một thời kì khủng khiếp. Tối nào tôi cũng ở trong bệnh viện với
vợ ai đuổi về cũng không về. Tôi biết, tôi với vợ tôi chẳng còn được bao nhiêu
ngày nữa. Một hôm vợ tôi bảo:
- Anh,
hôm nay cả nhà ta đi chơi một buổi đi. Nằm đây nhiều em thấy tù túng quá.
Hôm
ấy cả ba chúng tôi đi chơi khắp nơi. Cả ba đều cười nói vui vẻ. Cả ba đều thỉnh
thoảng tìm một cớ gì đó tách riêng ra trong vòng một vài phút để lau vội hàng
nước mắt, để cắn chặt môi lấy lại dũng khí mà còn tiếp tục nói, cười. Chúng tôi
chụp một loạt ảnh. Nàng đòi chụp mấy kiểu ảnh một mình. Nước mắt tôi trào ra.
Tôi hiểu. Con bé kéo tay tôi nói nhỏ:
- Chú,
lau nước mắt đi, cô ra kia kìa. Nhanh lên!
Tối
hôm đó cả nhà tôi, ba người ngồi bên nhau. Nàng bảo tôi giọng trầm xuống:
- Anh!
Khi em đi rồi anh đừng quá đau buồn. Anh phải chú ý giữ sức khỏe. Một năm sau
anh nên lấy vợ. Đừng để lâu anh cũng nhiều tuổi rồi- Tôi bật khóc. Lần đầu trên
trên đời tôi khóc. Nàng ôm lấy tôi, dịu dàng lấy khăn lau nước mắt cho tôi- Anh
hãy nhìn em đi- Tôi ngước lên nhìn vào mắt nàng. Ôi! một bầu trời bình yên. Tâm
bảo.- Anh hãy hứa với em đi!
- Anh
thề với em, cả cuộc đời anh sẽ… Tôi mới nói đến đấy thì nàng đã vội vàng lấy
tay bịt mồm tôi lại.
- Anh,
Đấy không phải là điều em muốn nghe. Em sẽ không nhắm được mắt nếu anh cứ như
vậy. Nào, hãy nhìn thẳng vào mắt em. Thế, thế. Bây giờ thì anh hứa đi!
- Anh
hứa.
Nàng
quay sang con bé:
-
Còn cháu, khi cô đi rồi cháu cố gắng an ủi chú. Cháu đừng ở kí túc xá nữa. hãy
dọn về ở với chú. Chú là người nhậy cảm, cố gắng chăm sóc chú hộ cho cô. Khi
nào tốt nghiệp hãy đến mộ cô hát cho cô nghe bài hát mà cháu hát trong lễ tốt
nghiệp nghe chưa!
Đấy
là buổi tối cuối cùng nàng còn tỉnh táo. Một tuần sau nàng ra đi.
Sau
đám tang, nhà tôi như một cái nhà mồ. Hoang vắng và lạnh lẽo. Tôi suốt ngày
ngồi thẫn thờ trước bàn viết ngắm nhìn ảnh vợ. Con bé cứ thầm lặng chăm sóc
tôi.Không nói một lời, nó biết nỗi đau của tôi quá lớn không thể dùng lời nói
mà xoa dịu được. Mãi mấy tháng sau, một hôm tôi đi lang thang vô định. Khoảng
hơn hai giờ sáng, tôi trở về nhà. Cửa vẫn mở hé, tôi mở cửa bước vào. Con bé
đang ngồi đọc một cuốn sách trong phòng. Tôi hỏi nó:
- Sao
cháu không đi ngủ đi. Đợi chú làm gì. Chú có chìa khóa mà.
Nói
xong, không đợi con bé trả lời, tôi ngồi ngay vào bàn viết. Trên bàn, quyển sổ
ghi chép của tôi đã đặt sẵn, cái bút đã bơm đầy mực. Lọ hoa nhỏ trên bàn cắm ba
bông hồng nhung tươi thắm. Tất cả vẫn y nguyên như lúc vợ tôi còn sống. Đêm hôm
đó, lần đầu tiên từ khi vợ mất , tôi làm được một bài thơ. Bài “Khóc vợ”. Sáng
hôm sau, tôi đưa bài thơ cho con bé đọc. Nước mắt con bé chảy quanh. Hai chú
cháu tôi ôm nhau khóc.
Sau
lần ấy, tôi bắt đầu bình tâm trở lại. Con người dù nỗi đau có lớn đến đâu thì
cuồi cùng vẫn cứ phải tiếp tục sống. Dần dần thời gian, công việc và nghĩa vụ
làm người sẽ giúp vết thương kín miệng.
Một
buổi tối, con bé mang về nhà một bài thơ và bảo tôi:
- Cháu
đọc thấy một bài thơ cổ nhưng không hiểu, chú dịch cho cháu-Rồi nó đọc-
Quân sinh thiếp vị sinh
Thiếp sinh quân đã lão
Quân hận thiếp sinh trì
Thiếp hận quân sinh tảo
Tôi
biết bài thơ này. Nó là một bài thơ rất ít người biết. Không biết làm sao con
bé lại lần được bài thơ này. Tôi giải thích từng từ cho con bé. Nó im lặng một
lúc rồi đột ngột hỏi:
- Ngày
xưa bao nhiêu tuổi thì lên lão chú nhỉ?
- Khoảng
năm mươi .Cháu không thấy trong “Nhật kí trong tù” cụ Hồ viết “Tuổi ngoại năm
mươi thường thán lão” là gì.
- Tức
là chàng trai và cô gái hơn nhau năm mươi tuổi cơ à?
Con
bé hỏi mà mắt nó mơ màng nhìn đi tận đâu. Tôi vô tình nói:
- Chắc
không đến thế đâu. Ngày xưa tuổi thọ thấp, chỉ gần bốn mươi là người ta đã cảm
thấy mình già lắm rồi.
Đột
nhiên con bé quay sang nhìn thẳng vào tôi và nói
- Một
mối tình đẹp có phải không chú?
Tôi
giật mình. Linh cảm mách bảo tôi có một cái gì đó không ổn ở đây. Tôi cười khỏa
lấp:
- Cháu
đừng tin vào thơ văn. Mà dạo này cháu cũng đọc thơ kia à.Có anh chàng nào rồi
phải không?
- Không
!làm gì có. Nếu có cháu phải mang về báo cáo chú chứ.
Con
bé nói với tôi với một giọng nói rất mạnh mẽ, khẳng định. Hình như nó cố làm
cho tôi hiểu rằng nó chưa yêu ai .Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi nhận ra một điều:
Con bé đã cố gắng chăm sóc tôi giống y như lúc vợ tôi còn sống. Khi nhận ra
điều này, cảm giác bất an trỗi dậy trong tôi. Từ hôm đó, tôi cố gắng tránh xa
con bé. Nhưng kể cũng lạ, tôi càng cố tránh xa con bé thì cảm giác bất an càng
lớn dần lên trong tôi. Càng cố xua đuổi cảm giác ấy, một cảm giác khó tả, không
hình ,không bóng, thì nó càng lớn và lớn ngày một nhanh.
Một
buổi chiều, tôi ra nghĩa trang thăm mộ vợ. Từ đằng xa, tôi đã thấy con bé đang
đứng trước mộ vợ tôi. Giật mình, tôi rón rén đi sát lại gần.Nấp sau một ngôi mộ
mới xây to tướng, tôi thấy con bé đang khấn. Không phải khấn! vì nó nói rất to
như không phải chỉ nói với người nằm trong mộ mà còn muốn nói với cả chính mình.
- Cô
ơi, cô hãy tha thứ cho cháu. Cháu không biết cháu làm thế này có đúng không. Cô
đã bảo cháu phải chăm sóc chú nhưng cô ơi, cháu chỉ có thể chăm sóc chú khi cô
cho phép cháu gọi cô bằng chị. Cô, cô cho cháu gọi cô bằng chị cô nhé!
Tôi
sững người khi nghe con bé nói. Hóa ra cảm giác bất an trong tôi là đúng. Tôi
bước ra khỏi chỗ nấp, đi lại phía con bé, nghiêm mặt:
- Cháu
nói gì vậy? Hà. Cháu đừng lẫn lộn giữa tình yêu và lòng biết ơn. Cháu rõ chưa.
Chú đáng tuổi bố cháu.
Con
bé lúng túng trong một thoáng song nó lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Nó nhìn
thẳng vào mắt tôi với một ánh mắt đanh lại:
- Không!
Cháu không lẫn lộn.
Nói
xong nó bật khóc và bỏ chạy. Còn lại một mình, tôi lặng lẽ châm hương cắm lên
mộ. Ngước lên nhìn ảnh vợ, tôi thấy hoang mang. Tôi nhắm mắt, định thần, cố
gắng đè nỗi hoang mang ấy xuống. Không được. Tôi sợ hãi chính mình. Em! Tôi
thầm nói trong đầu. Anh không thể quên em. Em hãy giúp anh. Tôi mở mắt, chăm
chăm nhìn vào ảnh vợ. Trong làn khói hương mờ mờ đang lan tỏa quanh bức ảnh,
tôi thấy nàng như đang cười.
-
Anh! đã một năm rồi, anh đã hứa với em điều gì?
Có
tiếng thì thầm đâu đó. Tôi ôm mặt:
- Không!
Tôi
thốt kêu lên thành tiếng.Nhìn lên bức ảnh, nụ cười của nàng biến mất.Bức ảnh
nhìn tôi như trách móc. Không, em ơi. Anh xin lỗi. anh không thể. Sương chiều
buông tím. Nghĩa trang không một bóng người. Một tiếng chim thê lương vang lên
trong bóng tối nhạt nhòa trùm lên những ngôi mộ.
Rất
muộn, tôi mới trở về nhà.Con bé đã bỏ đi. Trên bàn, mâm cơm phần tôi đậy lồng
bàn. Trên bàn viết, cuốn sổ ghi chép để sẵn. Chiếc bút bơm đầy mực. Một lọ hoa
hồng với ba bông hồng đỏ thắm. Không một mảnh giấy để lại. Mười một giờ đêm,
tôi bắt đầu lo lắng. Tôi lấy xe phóng vào trường con bé
Tôi đi dọc theo hành lang, nhìn nhanh vào các phòng. Không thấy con bé. Cứ thế, tôi đi khắp các phòng. Đến phòng hội trường ở cuối hành lang tầng ba, thoáng nhìn thấy một bóng người. Tôi dừng lại, nhìn vào. Đúng con bé rồi. Tự nhiên tôi cảm thấy con tim mình giật lên một cái.Tôi định chạy lại nhưng tôi đã kìm lại.Hội trường không bật đèn.Trong ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn ngoài sân hắt vào, con bé ngồi tư lự. Không biết nó đang nghĩ gì? Trong đầu tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh con bé ngồi bên bếp ở gầm cầu của mười mấy năm về trước.Tôi cứ đứng chôn chân ngoài cửa không biết bao lâu lặng lẽ nhìn con bé. Tôi thấy nó lấy tay quệt ngang qua mắt. Lòng tôi chợt nhói lên. Có lẽ con bé khóc.Tôi cứ đứng như thế cho đến lúc con bé đứng dậy .Núp sang một bên , để cho con bé đi qua, tôi lặng lẽ đi sau con bé cho đến lúc biết chắc nó đã về ở trong khu kí túc xá của trường tôi mới yên tâm trở về nhà.
Tôi đi dọc theo hành lang, nhìn nhanh vào các phòng. Không thấy con bé. Cứ thế, tôi đi khắp các phòng. Đến phòng hội trường ở cuối hành lang tầng ba, thoáng nhìn thấy một bóng người. Tôi dừng lại, nhìn vào. Đúng con bé rồi. Tự nhiên tôi cảm thấy con tim mình giật lên một cái.Tôi định chạy lại nhưng tôi đã kìm lại.Hội trường không bật đèn.Trong ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn ngoài sân hắt vào, con bé ngồi tư lự. Không biết nó đang nghĩ gì? Trong đầu tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh con bé ngồi bên bếp ở gầm cầu của mười mấy năm về trước.Tôi cứ đứng chôn chân ngoài cửa không biết bao lâu lặng lẽ nhìn con bé. Tôi thấy nó lấy tay quệt ngang qua mắt. Lòng tôi chợt nhói lên. Có lẽ con bé khóc.Tôi cứ đứng như thế cho đến lúc con bé đứng dậy .Núp sang một bên , để cho con bé đi qua, tôi lặng lẽ đi sau con bé cho đến lúc biết chắc nó đã về ở trong khu kí túc xá của trường tôi mới yên tâm trở về nhà.
Đêm
đó, tôi thấy ngôi nhà mình trống trải một cách lạ thường. Ngôi nhà như rộng ra.
Tôi đi nằm mà không sao ngủ được. Tôi ngồi dậy đến bàn viết. và tôi không thể
tin được, lần đầu tiên kể từ khi vợ mất, tôi không nhìn ảnh vợ mà nhìn lọ hồng
nhung tươi thắm mà con bé để trên bàn viết. Đầu óc tôi quay cuồng với bao nhiêu
ý nghĩ mà không một ý nghĩ nào rõ nét đang đảo lộn trong đầu.Tôi thiếp đi trên
bàn viết. Hôm sau , tôi đi làm từ sáng sớm. Chiều về mở cửa vào nhà, Nhà cửa đã
gọn gàng, Một mâm cơm đậy lồng bàn trên bàn ăn. Trên bàn viết, cuốn sổ để sẵn,
bút bơm đầy mực, một lọ hoa với ba bông hồng nhung tươi thắm. Cứ như có một cô
Tấm từ trong quả thị chui ra. Suốt mấy tháng ròng, chỉ trừ chủ nhật, ngày tôi
nghỉ, còn hôm nào con bé cũng về nhà thầm lặng chăm sóc tôi.
Một
buổi tối tôi đang ngồi uống nước thì có tiếng gõ cửa,tôi ra mở cửa. Bên ngoài
là một cô gái. Cô ta lễ phép chào tôi.
- Cháu
chào chú, Chú có phải là chú Duy không ạ?
- Đúng
rồi, có việc gì đấy cháu? Cháu vào nhà đi
Cô gái nhìn tôi rất lâu, vừa nhìn vừa tủm tỉm
cười, phải một hai phút sau nó mới nói:
- Cháu,
À quên. Em là bạn của Hà. Sáng mai trường em tổ chức biểu diễn báo cáo tốt
nghiệp. Hà gửi biếu anh một tấm vé mời anh đi dự buổi biểu diễn của nó-Nói đến đây,
đột nhiên con bé không cười nữa, nó nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với giọng rất
trang nghiêm-Em rất mong anh đến dự. Anh đừng làm cho Hà thất vọng.
Tối
hôm ấy tôi suy nghĩ rất lung Liệu mình có nên đi không? Nếu đi thì mình phải sử
sự sao đây? Từ hôm con bé bỏ đi, tôi đã vào trường tìm con bé mấy lần nhưng lần
nào con bé cũng tìm cách lánh mặt. Thực tình,tuy tôi đến tìm con bé nhưng tôi
nửa muốn gặp, nửa muốn không. Tôi sợ. Ôi, cái ranh giới chú cháu của chúng tôi
sao mà mong manh thế.
Sáng
hôm sau, tôi dậy sớm, tắm rửa, cạo râu, lấy bộ com lê mà đã hơn một năm nay tôi
không động đến mặc vào. Lúc đứng trước gương chải đầu, bất chợt tôi nhìn thấy
mấy sợi tóc bạc trên mái tóc.Tôi đứng thừ người trước gương rồi lẳng lặng cởi
áo khoác lên thành ghế. Đi! Không đi! Đi! Không đi. Hai ý nghĩ ấy cứ vật lộn
trong đầu. Không quyết định được, tôi vớ lấy xe phóng đi . Vô định, hoang mang.
Tôi cứ thế phóng xe đi. Đi đâu? Tôi không biết. Tôi cứ đi lòng vòng và đột
nhiên, tôi nhận thấy mình đang ở trước cổng trường con bé. Liếc nhìn đồng hồ,
muộn quá rồi. Tôi hốt hoảng tạt vào vệ đường mua một bó hoa hồng và một tờ bưu
ảnh. Tôi nắn nót ghi dòng chữ : Chúc mừng .Viết đến đây ngòi bút tôi dừng lại
ngẫm nghĩ mãi mà không biết nên viết chữ em hay chữ cháu đằng sau chữ chúc
mừng. Cuối cùng tôi quyết định bỏ lửng. Tôi viết: Chúc mừng nhân ngày tốt
nghiệp rồi kí tên.
Hội
trường đông nghẹt người, tôi cố gắng tìm đến chỗ ngồi của mình. May quá vừa vặn
đến tiết mục của con bé. Đứng trên sân khấu, con bé nhìn thấy tôi len lên. Nó
cứ đứng im trên sân khấu, đợi cho tôi ngồi vào chỗ của mình rồi mới cúi đầu
chào khán giả và cất tiếng hát.Bài hát con bé chọn là bài “Đợi”
Em đứng bên cầu đợi anh .Tiếng hát cất lên da diết .Tôi cảm nhận được con bé hát bằng chính nỗi lòng mình. Trong lúc hát, con bé không nhìn vào khán giả mà cứ nhìn xoáy vào tôi với ánh mắt vừa mạnh bạo, vừa quyết liệt. Người tôi nhẹ bẫng bay lên theo tiếng hát.Đến khi tiếng vỗ tay vang lên tôi mới sực tỉnh. Mọi người đứng cả dậy. tiếng vỗ tay rầm trời. Một đám năm sáu người chạy lên tặng hoa . tôi cầm bó hoa của mình muốn chạy lên nhưng không hiểu sao đôi chân của mình lại nặng chịch không nhấc lên được. Tôi đưa bó hoa cho cô gái ngồi bên cạnh.
Em đứng bên cầu đợi anh .Tiếng hát cất lên da diết .Tôi cảm nhận được con bé hát bằng chính nỗi lòng mình. Trong lúc hát, con bé không nhìn vào khán giả mà cứ nhìn xoáy vào tôi với ánh mắt vừa mạnh bạo, vừa quyết liệt. Người tôi nhẹ bẫng bay lên theo tiếng hát.Đến khi tiếng vỗ tay vang lên tôi mới sực tỉnh. Mọi người đứng cả dậy. tiếng vỗ tay rầm trời. Một đám năm sáu người chạy lên tặng hoa . tôi cầm bó hoa của mình muốn chạy lên nhưng không hiểu sao đôi chân của mình lại nặng chịch không nhấc lên được. Tôi đưa bó hoa cho cô gái ngồi bên cạnh.
- Cô
bé- Tôi bảo cô gái- cháu cầm bó hoa này lên tặng người hát hộ chú!
Cô
gái nhìn tôi một thoáng. Chắc là nó ngạc nhiên lắm nhưng không nói gì cầm bó
hoa đi lên sân khấu. Tôi bỏ ra về.
Chiều,
tôi ra thăm mộ vợ. Trên mộ, tôi thấy bó hoa tôi tặng con bé ban sáng đặt trên
mộ. Trên bó hoa, ngoài tờ bưu thiếp chúc mừng của tôi còn cài một mảnh giấy nữa.
Tôi mở tờ giấy ra đọc. Con bé viết: “Chị
ơi, hôm nay em vừa làm lễ tốt nghiệp. Chúng em đến đây để hát cho chị nghe như
chị đã dặn. Bài hát em hát hôm nay là bài đợi chị ạ. Chị ơi em sẽ đợi. Chị tha thứ
cho em chị nhé! Em của chị -Hà”
Trời
ơi! bó hoa chính là tôi.
Hà nội 01/09/2008
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại- ngày 14/06/2014
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi Hà Nội ngày 14/06/2011
. Cập nhật lại- ngày 14/06/2014
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi Hà Nội ngày 14/06/2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Em của chị – Truyện ngắn Nguyễn Thế Duyên (Hà Nội)
Em của chị – Truyện ngắn Nguyễn Thế Duyên (Hà Nội)
Ngày
14/06/2011
Tám giờ
tối, tôi pha một ấm trà ngồi uống một mình. Chán ngắt. Làm sao các cụ nhà ta
lại có thể có thú độc ẩm được nhỉ? Tôi lơ đãng nhìn ra phía bờ hồ, những đôi
trai gái đang ôm nhau lững thững dạo xung quanh hồ đầy gió. Trong lòng trống
trải, tôi bỏ mặc ấm trà vừa pha mở cửa bước ra ngoài phố. Vượt qua đường, tôi
đi sang bờ hồ định kiếm một chiếc ghế đá ngồi hóng mát. Đi ngang qua một gốc
cây, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện…
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Thế Duyên
Tên thật Nguyễn Thế Duyên
Địa chỉ: TP. Hà Nội
Điện thoại: 01216006633
Email: nguyentheduyen@gmail.com
_____
Tám
giờ tối, tôi pha một ấm trà ngồi uống một mình. Chán ngắt. Làm sao các cụ nhà
ta lại có thể có thú độc ẩm được nhỉ? Tôi lơ đãng nhìn ra phía bờ hồ, những đôi
trai gái đang ôm nhau lững thững dạo xung quanh hồ đầy gió. Trong lòng trống
trải, tôi bỏ mặc ấm trà vừa pha mở cửa bước ra ngoài phố. Vượt qua đường, tôi
đi sang bờ hồ định kiếm một chiếc ghế đá ngồi hóng mát. Đi ngang qua một gốc
cây, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện.
-
Anh trai, anh có muốn đi vui vẻ một lúc không?
Cô
gái hỏi tôi mà mặt cúi xuống, di di chiếc giày cao gót trên có. Theo phản xạ tự
nhiên, tôi đưa tay sờ túi quần. Cô gái nói nhỏ nhưng rất nhanh như sợ tôi sẽ bỏ
đi khi mình chưa nói hết câu.
-
Anh đừng nhầm, em không phải là gái bán hoa. Em thấy cô đơn và muốn mời ai đó
đi chia sẻ. Em sẽ bao toàn bộ.
Tính
hiếu kì trong tôi trỗi dậy. Tôi cũng láng máng nghe người ta nói về một lớp người
phụ nữ thành đạt nhưng cô đơn ở Hà nội vẫn đi thuê những chàng trai trẻ qua đêm
với mình. Hôm nay tôi mới gặp. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ta lại chọn tôi,
một người không còn trẻ trung, tràn đầy sinh khí mà là một anh chàng hơn bốn
mươi như tôi.Tôi đồng ý.
-
Được thôi, tôi cũng đang cảm thấy cô đơn. Bây giờ chúng ta đi đâu?
Nghe
tôi hỏi, cô gái mừng ra mặt.
-
Xe em để bên kia đường, chúng ta đi đâu đó uống một chút.
Vừa
nói, cô gái vừa chỉ vào một chiếc xe hơi Toyota bóng lộn ở bên kia đường. Chúng
tôi vào xe.Cô gái lái xe đi vòng vèo một đoạn rồi tạt xe vào một phố nhỏ. Đỗ xe
lại, cô ta bảo tôi.
-
Chúng ta vào quán này anh nhé. Quán này không lịch sự lắm nhưng kín đáo và yên
tĩnh.
Tôi
hơi mỉm cười bảo cô gái:
-
Nhưng nếu tôi muốn vào khách sạn Daiwoo Thì em tính sao? Cả đời chưa bao giờ
tôi được đặt chân đến đấy cả.
-
Cũng được ạ.
Nói
xong cô gái nhả phanh tay, nổ máy định phóng đi. Tôi vội vàng nói.
-
Tôi đùa đấy. Chúng ta vào đây đi. Tôi cũng chỉ thích những nơi yên tĩnh.
Chúng
tôi vào trong quán. Một quán nhỏ, yên tĩnh và kín đáo. Chúng tôi chọn một góc
xa lối ra vào. Cô gái hỏi tôi:
-
Anh uống gì?
-
Em cho tôi cốc cà phê!
Cô
gái vẫy cô bé phục vụ lại bảo.
-
cho chị một cà phê nâu, một cốc nước cam và một bao ba số nhé.
Một
thoáng, các thứ được bưng ra. Tôi châm một điếu thuốcđịnh im lặng không nói gì
để tìm hiểu về đối tác của mình nhưng tôi bất chợt nhận ra rằng cô gái hình như
cũng không quen việc này lắm. Chính sự im lặng của tôi làm cô ta lúng túng.
Thấy thế tôi đành chủ động gợi chuyện.
- Trước
tiên chúng ta hãy có màn làm quen đã. Tôi xin tự giới thiệu: Tôi là Duy, kĩ sư.
Còn em, em tên gì?
Sự
chủ động của tôi cộng với nụ cười thân thiện đã làm cho cô gái bớt lúng túng.
Mà không hiểu tại sao, lúc ấy tôi lại quên béng mất mình là người được thuê.
Tôi sử sự như là người bỏ tiền ra thuê cô gái. Nhưng có lẽ chính điều đó làm cô
gái thích thú. Hóa ra phụ nữ đều vậy, họ đều muốn mình là người được che chở.
Đượcyêu thương.
- Em
là Lan. Em ở nhà nội chợ.
Tôi
nhấp một ngụm cà phê, nhìn cô gái không nói gì. Có lẽ ánh mắt tôi có điều gì đó
nên cô gái hỏi lại tôi.
- Hình
như anh không tin?
- Không!
Tôi không tin- Tôi nhấn mạnh-Em là một người đàn bà thành đạt nhưng lại cô
đơn.Đúng thế không?
- Sao
anh biết?
Cô
gái buột mồm hỏi. Nói xong biết là mình đã lỡ lời, cô ta im bặt. Làm gì mà
chẳng biết, Ở miền bắc này có cô gái nội trợ nào mà lại lái xe vèo vèo như em.
Tôi cười,tôi biết có một nguyên tắc cho những cuộc gặp gỡ kiểu này là: Tuyệt
đối không hỏi về những thông tin cá nhân của đối tượng nếu không muốn nghe nói
dối. Tên em chắc cũng là giả. Đột nhiên tôi cảm thấy hứng thú với cuộc tình nửa
ảo nửa thật này. Tôi không trả lời cô gái mà hỏi lại.
- Tôi
có một thắc mắc là tại sao em bỏ tiền mà lại không thuê một chàng trai trẻ mà
lại đi thuê tôi?
Nghe
tôi hỏi, tự nhiên mặt cô gái đỏ hồng lên. Bây giờ tôi mới có dịp ngắm kĩ cô
gái.Em không còn trẻ nữa ,khoảng gần bốn mươi gì đó. Không phải là sắc nước
hương trời nhưng ưa nhìn. Thoạt nhìn người ta đã có thiện cảm nhất là trong
trang phục và cách trang điểm. Tôi biết khá nhiều những người thành đạt ở lứa
tuổi em. Họ thường đeo nhiều đồ trang sức, Trang đểm luôn luôn đậm. Không hiểu
họ nghĩ rằng những thứ đó sẽ lấy bớt đi cho họ một chút ít thời gian trong cuộc
đời hay họ muốn nói với thiên hạ rằng: Tuy tôi nhiều tuổi nhưng tôi giầu? Em
thì khác. Trên người em không có một thứ nữ trang nào. Thậm chí ngón tay cũng
không đeo nhẫn. Trang điểm rất nhẹ. Nếu không chú ý chắc tôi không nhận ra em
có dùng mỹ phẩm.Cô gái đỏ mặt, nhìn xuống đất tay mân mê mép của tấm khăn trải
bàn.
- Tại
vì em muốn được xưng là “Em” với tất cả tình cảm mà em mong muốn.
Cô
gái nói rất nhỏ. Em đang nói với mình hay nói với tôi? Một cảm giác lạnh buốt
chạy dọc sống lưng thốc thẳng lên đầu. Tôi rùng mình. Bất giác tôi đưa tay ra
nắm lấy bàn tay em lúc nào không rõ.Ra vậy,cái em cần không chỉ là cảm giác
nhục dục. Cái trước tiên em cần là cảm giác được làm một người đàn bà, được một
ai đó che chở, thương yêu. Được xưng một tiếng “Em”và cảm thấy mình nhỏ bé.
Chao ôi !bây giờ tôi mới hiểu được thế nào là hai từ “Thiên chức”. Bây giờ tôi
mới hiểu được cái vĩ đại của đức chúa trời khi Người làm ra người Đàn bà cho
thế gian này. Người đàn bà vĩ đại hơn cánh mày râu của chúng tôi nhiều quá.
Trong họ vừa có cái nhỏ bé,yếu ớt muốn nép vào lồng ngực của một người đàn ông
mong muốn sự che chở, thương yêu. Vừa có cái sức mạnh vĩ đại của con đại bàng
dang cánh bảo vệ đàn con của mình trước những nguy hiểm. Cái nhỏ bé yếu ớt với
cái mạnh mẽ vĩ đại như âm và dương của vũ trụ hòa trộn với nhau đúc nên người
đàn bà. Tôi nắm tay em mà run lên vì xúc cảm.
- Tôi
có một ý thế này,chúng ta hãy ra phía hồ Tây đi. Ở đấy, khung cảnh nên thơ
chúng ta sẽ đễ nói chuyện hơn. Em đồng ý chứ?
- Vâng!
Tôi
gọi chủ quán:
- Chị
ơi thanh toán!
- Anh
để em
Vừa
nói, em vừa mở sắc lấy ra một tờ hai trăm ngàn đưa cho chủ quán. Tôi nắm tay em
giữ lại.
- Em
vừa nói gì với tôi nào? Em nói em muốn được xưng là “em” với tất cả tình cảm mà
em mong muốn đúng không? Vậy thì hãy để cho tôi làm điều này. Nếu không tiếng
“em” của em sẽ chẳng còn một chút tình cảm gì nữa đâu.
Tôi
vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt em. Em nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, nhẫn nhịn
,vâng lời. Chúng tôi phóng xe ra Hồ Tây. Vào một nhà vườn,chọn một chỗ ngồi sát
mép nước. Gió hồ tây Thoang thoảng đẫm hương đêm. Gió lùa qua mái tóc em, mang
những sợi tóc mơn nhẹ lên mặt tôi. Một mùi hương lạ lắm, không phải mùi hương
của son phấn, không phải hương của đêm chầm chậm dâng lên bao phủ khắp người
tôi. Tôi choáng ngợp trong làn hương ấy. Tôi khẽ nắm lấy tay em. Cả hai chúng
tôi đều im lặng. Tôi đã phải cố gắng lắm để không ôm em kéo em vào lòng mình,
để không vùi mặt mình vào làn suối tóc mượt mà thấm đẫm hương đàn bà kia. Tôi
biết, chỉ một hành động sỗ sàng dù chỉ rất nhỏ thôi của tôi cũng khiến những
cảm xúc của em tan biến.
- Em
thấy Hà nội đẹp không? Tôi rất thích ngồi bên mép nước Hồ Tây trong khung cảnh
tĩnh lặng như thế này. Chắc em ít có dịp đi chơi như thế này lắm?
- Vâng,
em rất ít được đi chơi vì không có thời gian. Còn đi chơi với một cảm xúc như
thế này thì đây là lần đầu tiên.
- Lần
đầu tiên?- Tôi hỏi lại- Chắc tại em kén chọn quá đấy thôi.
- Không
phải thế đâu anh- Em nói giọng trầm hẳn xuống- Anh nhận xét đúng đấy, em là một
người đàn bà thành đạt nhưng cái giá của sự thành đạt ấy là cả một cuộc đời. Em
chỉ có mỗi một tiêu chuẩn thôi đó là em sẽ lấy bất kể ai nếu người đó dám yêu
em-Em cười, một nụ cười cay đắng- Nhưng những người dám yêu một người đàn bà
bạc tỷ cũng không nhiều đâu anh.
- Thế
mà tôi vẫn nghĩ rằng có hàng trăm người quỳ xuống cầu xin tình yêu của em.
- Hàng
trăm thì không đến nhưng hàng chục thì cũng đến đấy anh ạ. Chỉ có điều họ không
yêu em mà họ chỉ yêu bạc tỷ của em thôi.
Tôi
thốt nhiên nhớ đến một câu thơ Đường.
Hốt
kiến mạch đầu dương liễu sắc.
Hối
giao phu tế mịch công hầu.
Chao ôi, người đàn bà thời xưa dục chồng đi
kiếm công danh và đã phải trả giá bằng tuổi thanh xuân của mình. Còn em, tự
mình đi kiếm công danh thì lại phải trả giá cao hơn. Trả giá bằng cả cuộc đời.
Trời có bất công quá không?
- Chẳng
lẽ trong số ấy không có ai yêu em mà không phải vì tiền ư?
- Kể
ra thì cũng có nhưng chỉ có điều đứng trước bạc tỷ tất cả họ đều biến thành đàn
bà-Nói đến đây, đột nhiên em bóp mạnh tay tôi-Cái em cần là bờ vai của một
người đàn ông mạnh mẽ để em có thể gục đầu vào đấy mà khóc mỗi khi em thất bại
hay kiệt sức trong đường đời. Bờ vai ấy có thể truyền được cho em sức mạnh để
em đi tiếp. Nhưng khó lắm anh ơi. Trước bạc tỷ, các bờ vai ấy đều mềm nhũn. Có
lẽ anh, người đàn ông bạc trăm, đầu tiên dám ngăn một người đàn bà bạc tỷ như
em trả tiền. Em đi chơi với nhiều người rồi nhưng chưa có ai ngăn em lại khi
trả tiền như anh cả.
-
Tôi- Tôi mới thốt lên được tiếng đó thì em đã lấy tay bịt mồm tôi lại.
- Đừng
nói gì nữa anh. Anh hãy cho em mượn bờ vai của anh đêm nay. Chỉ một đêm nay
thôi. Anh hãy cho em được cảm nhận cái cảm giác của một người đàn bà vẫn mong
muốn. Anh hãy ôm em đi.
Tôi
ôm lấy em. Người em run lên. Em riết chặt lấy người tôi, hơi thở gấp gáp.Gió từ
ngoài hồ lồng lộng thổi vào thoang thoảng hương sen. Đêm loãng ra. Đột nhiên
tôi thấy bờ vai tôi ấm nóng. Nước mắt.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại- ngày 14/06/2014
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi Hà Nội ngày 14/06/2011
. Cập nhật lại- ngày 14/06/2014
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi Hà Nội ngày 14/06/2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét