Vận nước ngả nghiêng – Thơ Trúc Thanh Tâm
Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014
Ta còn sống, máu tim ta chưa cạn Nên vẫn còn ý thức sự diệt vong Em cần biết những thói đời gian xảo Mình lớn lên trong nghịch cảnh đau lòng!
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Họ tên: Dư Thanh Tâm
Sinh năm 1949, tại Long Mỹ Cần Thơ
Quê gốc Cà Mau
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, Châu Đốc
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
VẬN NƯỚC NGẢ NGHIÊNG
Ta còn sống, máu tim ta chưa cạn
Nên vẫn còn ý thức sự diệt vong
Em cần biết những thói đời gian xảo
Mình lớn lên trong nghịch cảnh đau lòng!
Em những buổi ngồi giam mình trong lớp
Những con người mang kiến thức trăm năm
Họ đem bán thời gian và kinh nghiệm
Lấy lại gì với chức trách lương tâm!
Nhìn mà thương những học trò lớp một
Mang nặng trên vai bao đau khổ vào đời
Càng thương hơn khối nhân tài thất nghiệp
Không có đất lành đem bằng cấp rong chơi!
Ta thấy được gì qua bao cải cách
Bệnh viên nhà trường xí nghiệp cơ quan
Xóa dốt nghèo nỗi lo còn ám ảnh
Văn hóa đầy trời sao vẫn khô khan!
Càng tiến bộ càng trở nên phức tạp
Một cái gì gọi khoa học hơn xưa
Đầy những thứ giết người ghê gớm nhất
Thật buồn cười bao dịch vụ bán mua!
Đạo lý con người mất dần lễ nghĩa
Trò đánh thầy thân thuộc giết lẫn nhau
Người cùng phe lại chơi trò ma giáo
Cuộc sống yên bình cứ nhuốm binh đao!
Tuổi trẻ bây giờ đua đòi nhiều thứ
Học cái khôn chưa hết lớp vở lòng
Mà cứ muốn ta đây là kẻ cả
Chưa bỏ bụp dừa muốn lội qua sông!
Chấp nhận sai lầm khiến ta thất thế
Khó tìm ra người cùng hội cùng thuyền
Hãy cố giữ những gì tổ tiên để lại
Đừng bao giờ uống lộn thuốc quên!
Vận nước ngả nghiêng chúng ta đều thấy
Thế kỷ hai mốt rồi khác hẳn ngày xưa
Nhưng vẫn có những Lê Lai cứu chúa
Dân khổ nhiều rồi nước mắt đã thành mưa!
Cuối tháng 6.2014
Nên vẫn còn ý thức sự diệt vong
Em cần biết những thói đời gian xảo
Mình lớn lên trong nghịch cảnh đau lòng!
Em những buổi ngồi giam mình trong lớp
Những con người mang kiến thức trăm năm
Họ đem bán thời gian và kinh nghiệm
Lấy lại gì với chức trách lương tâm!
Nhìn mà thương những học trò lớp một
Mang nặng trên vai bao đau khổ vào đời
Càng thương hơn khối nhân tài thất nghiệp
Không có đất lành đem bằng cấp rong chơi!
Ta thấy được gì qua bao cải cách
Bệnh viên nhà trường xí nghiệp cơ quan
Xóa dốt nghèo nỗi lo còn ám ảnh
Văn hóa đầy trời sao vẫn khô khan!
Càng tiến bộ càng trở nên phức tạp
Một cái gì gọi khoa học hơn xưa
Đầy những thứ giết người ghê gớm nhất
Thật buồn cười bao dịch vụ bán mua!
Đạo lý con người mất dần lễ nghĩa
Trò đánh thầy thân thuộc giết lẫn nhau
Người cùng phe lại chơi trò ma giáo
Cuộc sống yên bình cứ nhuốm binh đao!
Tuổi trẻ bây giờ đua đòi nhiều thứ
Học cái khôn chưa hết lớp vở lòng
Mà cứ muốn ta đây là kẻ cả
Chưa bỏ bụp dừa muốn lội qua sông!
Chấp nhận sai lầm khiến ta thất thế
Khó tìm ra người cùng hội cùng thuyền
Hãy cố giữ những gì tổ tiên để lại
Đừng bao giờ uống lộn thuốc quên!
Vận nước ngả nghiêng chúng ta đều thấy
Thế kỷ hai mốt rồi khác hẳn ngày xưa
Nhưng vẫn có những Lê Lai cứu chúa
Dân khổ nhiều rồi nước mắt đã thành mưa!
Cuối tháng 6.2014
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 22/06/2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét