Chùm thơ số 2 của Kai Hoàng (TP.Bà Rịa)
Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015
Có nói gì thì cũng đã chia tay
cơn đau nhỏ nằm yên quên tiếng khóc
bước chân đi lãng du khắp các ngõ
tìm một cái siết tay
Tác giả Kai
Hoàng
Ngày sinh: 14/08
Địa chỉ: Thành phố Bà Rịa
Email: kaihoangwriter@gmail.com
_____
CÓ NÓI GÌ THÌ CŨNG ĐÃ CHIA
Có nói gì thì cũng đã chia tay
cơn đau nhỏ nằm yên quên tiếng khóc
bước chân đi lãng du khắp các ngõ
tìm một cái siết tay
anh lục tung những giấc mơ bí mật
một ước muốn khẽ rũ rượi qua đời
trên bày tay thoảng mùi trinh trắng
cũ
ngày lõa thể cơn mê
làm sao vá víu một cơn giông?
khi niềm tin bỏ rơi miền gió thổi
buổi chiều lóng ngóng niêm phong một
tiếng nói
cay đắng chực trào lên dấu môi
có nói gì thì cũng đã chia tay
hai lữ khách
chênh choang nhìn về ngày tháng lạ
18.12.2014
MÙA ĐÔNG XƯNG TỤNG
Từng ngón tay đồng lõa
xé khúc hát tử nạn vừa rụng trên
ngực trời
thành hai nửa
nửa phần dành em hát câm
câu ca tê dại cấu cứa da thịt anh
nhưng nhức
nốt thăng chơi trò đánh đố
giấu nhẹm nửa khúc ca anh
ngày sùng bái khóa sol
ngân nga luận điệu của một khúc hát
trắng
piano nằm ngửa nghe mùa đông chết
yểu
nỗi nhớ bất chợt ra đời
bằng phôi sinh của cơn đồng sàn dị
mộng
tháng mười hai vong thân gục bên mộ
dã quỳ
bàn tay nở ra màu xác nắng
đôi môi tật nguyền ngồi thiền trên
quỹ đạo đức tin
những hoang hải mọc mầm nơi hẹn thề
cằn cỗi
tiếng nói em trần truồng chỗ nông
chỗ nổi
ký ức ám khói bất ngờ phục sinh
em tưới mình bằng lời hát vô ngôn
cũng không che được mùi thành thật
nỗi đau âm ẩm giấu mình
em gieo vần qua những câu kinh thánh
mùa đông vuột khỏi em
lần theo dấu vết của một xớ đàn rung
rung xưng tụng
19.12.2014
TIẾNG ĐÊM ĐÀN BÀ
Đêm mắc cạn bên thềm mười sáu
rơi tuần tự những giọt đàn bà
ụ đất manh nha nhặt lấy cái bóng mềm
nhũn của mình mắc kẹt nơi vũng trăng
một giọt mưa khỏa thân trên bầu ngực
gió
em lân la nhễu cơn lãnh đạm lên từng
cúc phố
đám mây láu táu giấu mình
khát thèm giấc ngủ đồng trinh
giọng nói em vuốt ve từng gương mặt
ẩn dụ
và trôi đi trong tênh hênh những ký tự
dậy thì
em trói tuổi căng tròn qua từng ô
cửa lập phương
cả phía trên phía dưới
cả nhỏ nhoi như một kẽ hở
bóng tối không giấu được nỗi ám ảnh
từ một chiếc hôn bạc nhược
đêm xé rách nỗi buồn em bằng một câu
hát luân hồi
cũng đêm
những cơn mê lồng lên cất tiếng hú
câu khấn nôm mộng mị chết héo sau
những vá chằng vá đụp
từng giọt đêm muộn ngủ
nấp vào tóc em cất tiếng khóc đàn bà
19.12.2014
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP. Vũng Tàu ngày 11.01.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanVietNet Khi Trích Đăng Lại.
_________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét