Chùm thơ “Gửi người phương xa …” của Nguyễn Anh Tuấn
Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015
Thứ
hai - 13/08/2012 20:35
Tôi về An lão- Quy
Nhơn- Bình Định ngày mưa, biển động, trong nhiều cảm xúc đặc biệt vốn có với
mảnh đất Võ & Văn hòa quyện, và giờ có thêm tình cảm đặc biệt với anh- một
thi sĩ đồng hương của Bàn Thành tứ hữu, người chưa gặp mặt lần nào song dường
như đã thân quen tự kiếp trước...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả: Đạo diễn điện ảnh Nguyễn Anh Tuấn
Bút danh khác Nguyễn Yên Thế
Địa chỉ: Phố Thái Hà, Hà Nội
ĐT: 0912174947
Email: anhtuan.daodien4@gmail.com
_____
Tôi về An lão- Quy Nhơn-
Bình Định ngày mưa, biển động, trong nhiều cảm xúc đặc biệt vốn có với mảnh đất
Võ & Văn hòa quyện, và giờ có thêm tình cảm đặc biệt với anh- một thi sĩ
đồng hương của Bàn Thành tứ hữu, người chưa gặp mặt lần nào song dường như đã
thân quen tự kiếp trước... Rất tiếc lại chưa được trực tiếp trò chuyện với
nhau! Còn nhiều dịp anh ạ, giờ tôi đã là một người làm phim tự do, không còn bị
trói buộc bởi cơ chế và những hệ lụy ngớ ngẩn... Trong một bài thơ động viên
con gái nhỏ cần dũng cảm, tôi thực ra động viên chính mình:
"Con cần có đủ lòng dũng cảm để sẽ không bị chết chìm trong những dòng
thác ngôn từ hình ảnh của cái thời mà tất cả biến thành quảng cáo và mọi giá
trị đều bị quy thành vàng thành tiền dù là tiền vàng dương gian hay tiền vàng
âm phủ…"
Có dịp ra Hà Nội, mời anh đến thăm nhà tôi.
Có bài thơ mới làm, gửi anh đọc:
BẾN GIANG ĐÌNH NGÀY MƯA CẢM TÁC
Bến sông ngợp gió Tiên Điền
Chòng trành đôi mảnh ngư thuyền dòng Rum
Đâu rồi đỉnh Hống xanh um
Chỉ còn giọt lệ bay trùm Hoan Châu
Cúi nhìn mặt nước trôi mau
Làm thơ chi nữa, thêm sầu người xưa!...
BẾN GIANG ĐÌNH NGÀY MƯA CẢM TÁC
Bến sông ngợp gió Tiên Điền
Chòng trành đôi mảnh ngư thuyền dòng Rum
Đâu rồi đỉnh Hống xanh um
Chỉ còn giọt lệ bay trùm Hoan Châu
Cúi nhìn mặt nước trôi mau
Làm thơ chi nữa, thêm sầu người xưa!...
Nguyễn Anh Tuấn
(Đạo diễn Điện ảnh)
(Đạo diễn Điện ảnh)
GỬI NGƯỜI PHƯƠNG XA
LÚC XUÂN VỀ
Kính tặng chú Khanh
Cháu viết bài thơ buổi sáng mênh mông
Khi cây cối im lìm say giấc ngủ
Các em đang chập chờn mơ pháo nổ
Cô bác vừa chợp mắt lúc sang canh
Đã bao lần trên trang giấy trắng tinh
Cháu triền miên thả cánh diều tưởng tượng
Chú dõi theo với nụ cười độ lượng
Những bước đi chập chững của người trai…
Cháu vượt qua rất nhiều dòng suối đục
Tìm ngược về tận nguồn nước hoang sơ
Cháu đi qua rất nhiều đồi hoang trọc
Để tìm ra ngọn núi đá tôn thờ
Cháu vẫn còn nhiều nét vẽ ngây ngô
Khi gặp lại mình dưới Lâu đài cây cỏ
Cháu ao ước Đôi cánh mềm nâng đỡ
Bay về miền Đất lạ của Tình Yêu
Cháu đã gặp Xuân buổi ấy nghiêng trao
Gửi hồn ai vào chiếc khăn quyến rũ
Cháu đã biết cái sắc màu ấp ủ
Phải đổi bằng cuộc sống tuổi thanh xuân
Cái sắc màu của Nắng, của Vô biên
Thoắt ẩn vào cả ngàn đời yên tĩnh
Mùa xuân này gợi những gì sâu kín
Giúp cháu nghe nhịp đập của Thiên nhiên
Ở nơi xa, khi mùa tuyết đang tan
Cây bạch dương rũ tảng buồn đêm trước
Sách trên tay, chú nghĩ về Tổ Quốc
Buổi sớm thành Ki- ép có lạnh không?
Dưới bầu trời kiến thức xanh trong
Bức tranh của cháu vẫn đắp dần mảng khối
Nhào nặn giấc mơ, vui buồn, nông nổi
Giao hưởng cuộc đời không át nỗi ưu tư…
Chắc chú đón Giao thừa trong ánh sao khuya
Bản Dạ khúc Ánh trăng(*) lọt vào cửa sổ
Quê hương giờ này đang tưng bừng pháo nổ
Đợt gió mùa không làm rơi rụng cánh phong lan
Cháu chẳng đợi Xuân gõ cửa phòng tranh
Thắp nén hương bên bức tranh nàng Tố nữ
Bút khai xuân rùng mình bỡ ngỡ
Nét đầu tiên đã run rẩy gió mai về…
Nguyễn Anh Tuấn.
(Đạo diễn Điện ảnh)
Kính tặng chú Khanh
Cháu viết bài thơ buổi sáng mênh mông
Khi cây cối im lìm say giấc ngủ
Các em đang chập chờn mơ pháo nổ
Cô bác vừa chợp mắt lúc sang canh
Đã bao lần trên trang giấy trắng tinh
Cháu triền miên thả cánh diều tưởng tượng
Chú dõi theo với nụ cười độ lượng
Những bước đi chập chững của người trai…
Cháu vượt qua rất nhiều dòng suối đục
Tìm ngược về tận nguồn nước hoang sơ
Cháu đi qua rất nhiều đồi hoang trọc
Để tìm ra ngọn núi đá tôn thờ
Cháu vẫn còn nhiều nét vẽ ngây ngô
Khi gặp lại mình dưới Lâu đài cây cỏ
Cháu ao ước Đôi cánh mềm nâng đỡ
Bay về miền Đất lạ của Tình Yêu
Cháu đã gặp Xuân buổi ấy nghiêng trao
Gửi hồn ai vào chiếc khăn quyến rũ
Cháu đã biết cái sắc màu ấp ủ
Phải đổi bằng cuộc sống tuổi thanh xuân
Cái sắc màu của Nắng, của Vô biên
Thoắt ẩn vào cả ngàn đời yên tĩnh
Mùa xuân này gợi những gì sâu kín
Giúp cháu nghe nhịp đập của Thiên nhiên
Ở nơi xa, khi mùa tuyết đang tan
Cây bạch dương rũ tảng buồn đêm trước
Sách trên tay, chú nghĩ về Tổ Quốc
Buổi sớm thành Ki- ép có lạnh không?
Dưới bầu trời kiến thức xanh trong
Bức tranh của cháu vẫn đắp dần mảng khối
Nhào nặn giấc mơ, vui buồn, nông nổi
Giao hưởng cuộc đời không át nỗi ưu tư…
Chắc chú đón Giao thừa trong ánh sao khuya
Bản Dạ khúc Ánh trăng(*) lọt vào cửa sổ
Quê hương giờ này đang tưng bừng pháo nổ
Đợt gió mùa không làm rơi rụng cánh phong lan
Cháu chẳng đợi Xuân gõ cửa phòng tranh
Thắp nén hương bên bức tranh nàng Tố nữ
Bút khai xuân rùng mình bỡ ngỡ
Nét đầu tiên đã run rẩy gió mai về…
Nguyễn Anh Tuấn.
(Đạo diễn Điện ảnh)
----
(*) Sonata Ánh trăng của Betthovel
(*) Sonata Ánh trăng của Betthovel
----
BÀ NỘI ĐÊM GIAO THỪA
Đã bao đêm giao thừa đi lang thang
Giao thừa này cháu đến cùng bà nội
Giữa tiếng pháo rền, mịt mù hương khói
Cháu nghe tiếng bà nguyện thầm cho cháu, cho con
Cả một đời sống thanh bạch, mỏi mòn
Bà giữ trọn cả tình thương nhân hậu
Vui, giận, lo, buồn… cặp mắt già đau đáu
Bao thăng trầm như một bóng mây qua…
Nhìn tấm lưng còng cháu chợt ân hận xót xa
Nếu có phút sống chưa hay, bà ơi đừng giận cháu
Cháu đang cố làm theo điều bà hằng nung nấu
Thoả ước nguyện của bà thuở tóc hãy còn xanh
Giao thừa đêm nay trên mái tóc bạc long lanh
Cháu đếm được từng nỗi thương lo vời vợi
Trên má cháu từng giọt rơi nóng hổi
Trong bóng vườn đêm cháu thầm gọi: Bà ơi
Bốn phía dậy vang, pháo nổ đầy trời
Bà vẫn đứng trầm ngâm bên hương án
Cây cối bà chăm cũng dường cảm động
Trước những lời khấn thầm dành cho cháu, cho con
Có những phút giây nhìn tận đáy tâm hồn
Cháu thấm thía quý thương mỗi ngày bà đang sống
Cháu thấy ngợp trước lòng bà lồng lộng
Thêm một vì sao đã tắt giữa trời khuya
Giao thừa đêm nay cháu tới bên bà
Ai biết được cháu sẽ có bao lần như thế nữa
Bà ơi bà, có gì thiêng liêng thế
Trong những lời thầm thì rung động cả khu vườn…
1985
Nguyễn Anh Tuấn
(Đạo diễn Điện ảnh)
Bài thơ của hơn 30 năm trước:
SỐP CỘP
Nóc nhà sàn ẩn hiện giữa khói chiều
Chặng đường vắng có gốc ban chỉ lối
Trời Việt - Lào đổ sang màu huyền thoại
Suối Cộp vang lừng điệp khúc của cô đơn(1)
Nơi trời cao hơn, ánh nắng trong hơn
Giọt lệ buồn cũng ngọt thơm như mạch núi
Giữa rừng chiều bước chân sao bổi hổi
Tiếng suối cô đơn ám ảnh suốt đời ta!...
Huyện Sông Mã, 1978
Nguyễn Anh Tuấn.
(Đạo diễn Điện ảnh)
----
(1) Suối Cộp, còn gọi là Nậm Kông- Theo truyền thuyết của người Thái, đó là con suối bị lưu đày.
----
©
Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật lại lần 2
ngày 05.8.2015
Cập
nhật lại lần 1 ngày 13/08/2012
Cập
nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hà Nội ngày 04.12.2011
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng
Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét