Home
» Thư viện thơ
» Thạch tặc và Vọng Phu/ Lạc mộng/ Khi cái đẹp được thức tỉnh –Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thạch tặc và Vọng Phu/ Lạc mộng/ Khi cái đẹp được thức tỉnh –Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015
Những
tên thạch tặc có nghe tiếng gọi của nàng
Người vợ ngóng chồng mòn đá núi
Đã qua cái kỷ băng hà thời nàng còn
trẻ lắm
Kỷ khủng long bóng nàng làm ngơ ngác
thú
Tác
giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ
tên thật Phạm Xuân Khang
Hội
viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã
xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học
văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT:
0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
THẠCH TẶC VÀ VỌNG PHU
Những
tên thạch tặc có nghe tiếng gọi của nàng
Người vợ ngóng chồng mòn đá núi
Đã qua cái kỷ băng hà thời nàng còn
trẻ lắm
Kỷ khủng long bóng nàng làm ngơ ngác
thú
Kỷ núi Đọ nồng nàn tình yêu nguyên
thủy
Văn hóa Đông Sơn bảng lảng trống
đồng
Những tên thạch tặc thời @ ngu ngốc
Phá đá làm bia xây lát lâu đài
Chất ngất lòng tham và máu chảy
Những tên thạch tặc giết nhau dưới
núi
Bằng thuốc nổ, dao găm và lựu đạn
Bằng dùi cui, roi điện, bảo kê
Nàng có hay nỗi buồn nhân thế
Thời nàng yêu thanh sạch đến lạ lùng
Nàng có giận bởi lũ người dạ thú
Lũ cháu con hậu thế vô lương
Cố sống sót qua cái thời lơ láo
Đá Vọng Phu cũng mất mạng như chơi…
Anh Hoạch* đời sau gọi núi Nhồi
Vân đá
Hồn đá
Sóng vỗ phù vân
Lang thang dọc dài đất nước
Số phận cung vua, lăng tẩm, đền đài
Bia Văn Miếu ghi tinh hoa đất Việt
Những ông trạng, ông nghè nhà quê
chân đất
Nuôi hồn văn lưu văn hiến trường tồn
Người xứ Thanh ngẩng đầu lên thấy
núi
Thức tỉnh tình yêu bóng núi chờ ai
Những tên thạch tặc có nghe nàng
đang khóc
Nơi mây trời hòa dáng núi nghĩa
nhân…!
----
* An Hoạch là tên gọi trước đây của núi Nhồi
ở Thanh Hóa, có thứ đá quý, nơi có hòn Vọng Phu.
----
LẠC
MỘNG
Bắt
đầu là những đêm không ngủ
Ta nghe thấy nhịp đứt đoạn của thân
xác giày vò
Thời sinh học phản loạn sau những
cơn mơ ngựa chứng
Ta đi trên trái đất không đầu
Ta leo qua núi xương
Ta vượt qua bể máu
Ta thấy mình lang thang nơi các vì
sao
Ta gõ cửa những lâu đài hoang phế
Ta đi tìm niềm tin của một ngày mai
Ô kìa
Nhô nhố bạn bè
Nhô nhố người yêu
Họ cười nhạo nhe những cái răng dài
như quỷ sứ
Ta giật mình
Bạn sao vô tình thế
Ta hóa điên
Sao em nỡ bạc lòng…
Ta nhận ra đó chỉ là cảnh giới
Những đổ vỡ không gì hàn gắn được
Ngoài kia
Trời vẫn vô tư gió thổi và sao ken
dày
Hệt như cái bánh đa no nê nhiều vừng
của mẹ ngày chào cơm mới
Ta rượt đuổi cái trống rỗng u mê
lười nhác
Trong vũ hội bóng đêm chờ đợi mặt
trời…
2015
KHI
CÁI ĐẸP ĐƯỢC THỨC TỈNH
Em
bắt đầu nhận ra cái sân khấu đời kia là những trăng sao giả
Khuôn mặt xinh đẹp của em soi rõ
những phím đàn
chi
chít những cặp mắt đàn ông
Những cặp mắt thôi miên và cào cấu
da thịt em
Em mơ hồ ngụp lặn trong sóng trào
của rượu
Mùi mồ hôi nồng nặc làm em nôn mửa
Em không thể nghe được âm thanh của
tiếng đàn
Trên một sân khấu chật chội lòng
tham và sự bỉ ổi
Em thành món hồi môn của sự chờ đợi
đầy phấn khích
Nhập nhoạng ánh đèn
Nhập nhoạng bóng đàn ông…
Em ước gì mình chỉ là làn khói mỏng
Hoang tưởng như chính da thịt em lúc
này
Em muốn biến lũ đàn ông ham sắc kia
thành những con rận cáu bẩn
Nổ đôm đốp dưới ngón tay dài bôi son
hình lưỡi mác
Và
Em đốt chúng thành tro trong nhan
sắc của mình
Ôi tội nghiệp tiếng đàn
Ngươi chạy đi đâu giữa nhục cảm bầy
đàn…?
2015
© Tác giả giữ bản quyền.. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Thanh Hóa ngày 20.8.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét