Chùm thơ “Mưa Hội An” của Huy Uyên (Đà Nẵng)
Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015
Sông
chảy về đâu Hội An tháng mười mưa chậm buồn phố lặng im chia hai lối chùa Cầu
trông mưa tuôn.
Thông tin cá
nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Huy Uyên
Tên
thật Lê Sinh
Địa
chỉ: 112/51 Trần cao Vân TP.
Đà Nẵng, Vietnam.
ĐT:
0903583673
Email: lesinh.lesinh@yahoo.com
_____
MƯA HỘI AN
Sông chảy về đâu Hội
An
tháng mười mưa chậm
buồn
phố lặng im chia hai
lối
chùa Cầu trông mưa
tuôn.
Những mái hoang rêu
dông bão
bên sông người thở
dài
chim xưa chia xa tổ
mưa và mây cùng trời.
Khuất bóng ai lối
Bạch Đằng
"lạc
rang"đâu rồi ông già Tàu cuối phố
ngậm ngùi chi nữa
cuộc tình
mái ngói chiều mưa
giăng đổ.
Khuất chìm Hội An
vàng nắng
căn nhà người ngồi
một mình
thuyền chờ qua sông
bổng lặng
mưa về nước mắt rưng
rưng.
(nỗi buồn treo lên
phố cổ)
Nước tự đâu về sao
buồn
sông Hoài chìm sầu
sương khói
mái ngói sắc màu âm
dương
thuyền ai trên sông
lặng lẻ.
Em Hội An tắm mưa phố
cổ
tóc đen lung linh màu
chiều
em vẽ lên ai thương
nhớ
tình trôi cửa Đại bến
yêu.
Hội An và những con
đường
một mình lối về phố
nhỏ
tội lòng chiếc bóng
mưa tuôn
đêm đi chở gió.
Ngày đó
tháng mười mưa trôi
tim chất đầy nhớ
phố vắng sông dài.
HỘI AN, NHỮNG LẦN VỀ
Trăng non soi đêm phố
cổ
chùa Cầu người đứng
buồn
mái rêu trên cao chở
gió
sông Hoài sớm trời
ngũ sương .
Quên rồi hương tóc
đắm mê
ai đi để sầu ở lại
em xưa (có) quay lại
nơi này
nước chảy qua cầu
trôi mãi.
Trăng tàn sóng rì rào
đuổi
dấu kín chi nhau lệ
lòng
thương ai gởi tình
cửa Đại
phố thôi còn hết chờ
mong.
Đêm về để tim bên
sông
nụ hôn ngọt từng hơi
thở
người đi có chạnh tấc
lòng
bước chân chậm buồn
phố cổ.
Mây bàng bạc trôi
sương trắng
giăng cao chiếc bóng
đèn mờ
mái ngói âm dương nín
lặng
tình em với cổ tích
xưa.
Tàu về bến cũ đêm qua
một mình thao thức
cùng phố
nhớ sao năm tháng đi
về
hoang mê cuộc tình bỏ
ngõ
Theo ai phố người
hạnh phúc
bước chân trọn cuộc
trăm năm
ngồi quán nỗi đau bão
rớt
chiếc bóng chìm trôi
cuối đường.
Nắng mưa mù mịt sắc
mây
Hội An hồn người xưa
cũ
sầu người gọi mãi hôm
nay
tình em xa chia từ
đó.
LẠI VỀ BẾN ĐÒ THỪA
PHỦ
Bao năm rồi quay về
với bến
"thành"chao
đò vắng khách chiều nay
khúc sông xưa không
người đưa tiển
áo trắng xưa còn che
kín vai gầy.
Nắng cùng thuyền lơ
lửng trôi sông
đâu rồi gánh hàng
rong sớm sáng
em qua sông dấu kín
trong lòng
Huế đầy vơi tình ai
bảng lảng.
"Đò ơi"
thoáng đâu đây tiếng gọi
em đưa tay gạt lệ
giọt buồn
mai học xong rồi em
mới nói
qua Thừa phủ mà lòng
thấy thương.(tôi!)
Xao lạnh trong hồn
mây và sông
thiếp mê ai một thời
trẻ dại
tôi trao em trọn hết
cuộc tình
xa em rồi mà lòng tôi
đầy Huế.
Hàng me xanh, con
đường hun hút
"em qua đò
Thừa-phủ nhớ anh
phố Huế trời đêm mình
em bước
lẩn quất đâu đây
tiếng gọi sao đành".
Đò đã qua sông và
người đã đi rồi
thời đó ai ghé về Phủ
Doản
cây đa còn đợi bến ai
chờ
nón lá che nghiêng
đựng trời đầy nắng.
Cây lá trong vườn xôn
xao gió
Đồng Khánh giờ này
thức dậy chưa
chiều đọng trong tim
khôn nỗi nhớ
pense ngày cũ
"tím pense"
thương mấy cho vừa.
em khép kín buồn lên
hai mi
chuyến đò cuối đưa ai
rời bến
sông Hương hỏi chạnh
tiếc điều chi
bao năm qua rồi những
mùa đưa tiển.
Tím hoàng hôn theo
dòng con nước
quán cà phê
"Lộng gió" bến đò
chôn những kỷ-niệm
buồn buổi trước.
em đi sao tôi và
chiều...ngẩn ngơ.
SAO EM CHƯA VỀ SƠN
TÂY
Chiều muộn rồi em
chưa về Sơn-tây
trên đồi chuông chùa
Mía đổ
tóc ai thả thôn Đoài
gió bay
Đường Lâm giờ còn cây
đa, ao sen, giếng cổ.
Năm xưa những lần
chạy giặc
mẹ già hai mắt mỏi
mòn trông
đi dạt phiêu hoài bên
thành cổ
xót xa đau cầm máu
trong lòng.
Người hỏi mơ xưa chốn
quê nghèo
núi Sài trai làng còn
chăng bóng
ngấn lệ bên đường mãi
trông theo
hắt hiu tình ai lên
Mương Cấn.
Sơn Tây qua thời
chinh chiến cũ
hoa trôi sông còn
xuyến xao tình
em về Bất Bạt mùa vào
vụ
khói đốt đồng vây kín
chân rơm.
Hà Nội thả lòng về
Sài Sơn
nhớ em mây trắng thu
vàng lá
nhớ cả em hai mắt
nhung huyền
gió Sơn Tây còn vờn
lên đôi má.
Bao năm đã xa rồi
chinh chiến
theo em triền đê lộng
gió bay
chim đã xa bầy ngày
tây tiến
còn đọng quanh đây
tiếng thở dài.
Về Sơn Tây từ độ ấy
nhớ ai
chiều một mình ngồi
buồn ngó núi
vườn nhà em cỏ ngậm
sương mai
để tôi hoài bao năm
chờ đợi
(hỏi em còn thở vắn
thương dài...)
LÊN CHƯ-PAO
Sầu theo lên Chư-Pao
mấy ngã
lưng đồi sao xanh
rưng rưng
trên trời mây trôi
che đời lá
rụng quanh đây phủ
kín cây rừng.
(Khăn tang cũ ai xưa
che trời
bao năm đọng hoài câu
thương nhớ
súng đạn vây quanh
giấc mơ thôi
Chư-pao đau thương từ
độ ấy).
Dã-quì vàng chi mà em
đứng ngó
chiều về em ngược dốc
Kontum
sương mây nao lòng
theo gió
sông ngược trôi lên
cuối núi ngàn
Mặt trời và tiếng
chim rừng
đợi người rồi lủng
sâu thăm thẳm
nai "tep"
buồn bình minh xuống sương
tim ai một lần
treo lên cây cay
đắng.
Rừng lay khóm hoa
lan-hoàng-kiếm
những người Thượng
buồn
bàng hoàng thiếp mê
mấy mùa chinh chiến
bên kia đồi cuối dốc
và em.
đăm nhìn bầy thiếu nử
đắng lòng tát nước
chiều rừng
tôi một đời chưa ngõ
chưa hề trao ai
đóa
nhất-điểm-hồng-lan.
Giờ tim em bỏ lại nơi
đâu
Ở Plei-rong hay về
Plei-Ro'h
Lúa mùa mạ non
ngực em ai bó sát
chỉ có hai mắt em là
sầu.
Đau lắm từ khi biệt
xa người
về Chư-pao núi đèo
một thuở
tội tình chi lắm
người ơi!
KON TUM NỖI NHỚ CUỐI
NĂM
Dặm xa dáng núi cao
vời vợi
lối cũ tôi về Dakbla
đưa tay níu trời mà
không tới
ơi em gái làng xa
thật xa.
Thoáng bóng mái nhà
rông Rơ Hai
tiếng cồng chiêng rộn
ràng mùa lúa
cầu Kon Klo đón người
sớm mai
rộn lòng theo từng
điệu múa.
Trên sông vui sao bầy
cá nhảy
nước xanh trong reo
tiếng gọi mời
em bỏ đi đâu nào tôi
có thấy
để bây giờ còn lại
mình tôi.
Ai hát chi mà chiều ở
lại cùng đồi
rừng buồn nên như
muốn khóc
điệu khèn đêm réo rắt
tim tôi
Kontum ơi dặm đường
thôi xa khuất.
Để ai đi cho lòng
quạnh quẻ
ơi người em gái Xơ
Đăng
còn vui hội mùa
ngày-bỏ-mã
có tim trao ai xao
xuyến rộn ràng.
Bana Nako thương
người mãi không về
để buồn Kontum núi
xanh màu cỏ
rừng xưa chiều khép
lại cơn mê
đêm thắp màu sầu ai
tiếc nhớ...
2012
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Nẵng ngày 22.10.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét