Lối về ánh sang/ Giới hạn và sợ hãi/ Đi hoang – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015
Đêm đến
tự lúc nào bủa vây trống vắng ta nhận đêm hối hả và vồ vập nơi ấy ta có thể
giấu được chính mình như một sự giải thoát cưỡng bức ta không thể ngủ khi lý
trí mòn mỏi cất lời vết xước hằn lên khuôn mặt đêm…
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Trái tim có những lập
luận riêng, lý lẽ thường không thể hiểu
Blaise
Pascal
Đêm đến tự lúc nào
bủa vây trống vắng
ta nhận đêm hối hả và
vồ vập
nơi ấy
ta có thể giấu được
chính mình
như một sự giải thoát
cưỡng bức
ta không thể ngủ
khi lý trí mòn mỏi
cất lời
vết xước
hằn lên
khuôn mặt đêm…
Có thể
giấc ngủ của em
sau bức mành vải mượt
mà
đã chôn vùi ta sau
giấc mộng khỏa thân
thong thả đê mê
theo tiếng đồng hồ
điểm danh thời khắc
lẫn vào tiếng kêu
chằm chặp của con thạch sùng
than tiếc cho xuân
sắc đổi màu
khắc khoải gọi ta về
đối mặt
Đêm đến tự lúc nào
giấc ngủ lý trí sinh
ra lũ quái vật
sao đêm lại lặng câm
đến thế
ta nghe được tiếng
đập thình thịch của con tim thức tỉnh
sau sự dằn lòng của
thù hận
và nỗi đau tơi tả
em như đóa hoa làm
thắm ngát đời ta
ta không thể vùi dập
tình ta không thể
chết!
Đêm đến tự lúc nào
ngày ấy…
ta yêu em
say đắm biết bao
câu thơ xinh xắn dễ
thương của em trong nhật ký
câu thơ ngợi ca tình
yêu
chim hót vang trên
cành
hoa nở lối vườn ta
hẹn gặp…
Đêm đã trượt xuống
cuối đêm
lòng ta sao mềm quá
thể
đâu là yêu thương?
đâu là phản bội?
vực thẳm của lòng ta
rên xiết
ta đã biến một cô gái
ngây thơ trong trắng như em thành kẻ tội đồ
ta đồng lõa với đêm
để cắn xé em trong cái bẫy của người
ta tự đẩy ta vào cô
đơn, tội lỗi
với nanh vuốt của
tính nhỏ nhen cùng sự hậm hực ghen tuông
không bờ không bến
đêm hoảng loạn lòng
ta
khỏa lấp
đời em…!
GIỚI HẠN VÀ SỢ HẢI
Góc khuất của ngày
dạt trôi
ta đong đếm thời gian
qua phút giây nhấp
nhổm
bao dự định ủ mầm
chưa kịp khóc
Bao buồn vui
không họ không tên
tất cả có mặt vào
thời khắc tàn ngày
đòi chỗ đứng
nơi lòng ta
chạy trốn…
Trực diện với hiện
thực cởi truồng
mỹ học bị đóng đinh
câu rút
khi ánh ngày chỉ còn
le lói
khi lòng tốt của con
người mỏng manh, nhẹ dạ
khi đồng tiền theo
dấu chân người thỏ thẻ những lời dịu ngọt
vào lúc đêm đen sẽ
thay ánh ngày ngự trị
ta sẽ đi về đâu
trong nỗi đau này?
Có cuộc tình nào rơi
rớt
nụ hôn chạng vạng
hoàng hôn
vòng tay bao dung
chân thật
để lại minh chứng của
ngày
dệt nên khúc tình ca
tha thiết nhất
Những áng mây tím tái
tiễn đưa góc khuất
đời người
sự hối hận dù có muộn
màng
cũng viết nên dấu
chấm than… lơ lửng
vơi niềm đau khổ
khôn nguôi…!
ĐI HOANG
Đêm chột dạ
khoác áo phấn hương
đèn đường ngả màu
sáng đục
những con chó hoang
tru tréo
những con mèo động
đực kêu lên thứ âm thanh thê thảm
chúng đi tìm bạn tình
nơi đầu ngõ cụt
lũ chuột cống rập
rình
khai màn cho đêm gặm
nhấm
Đi hoang
con đường
hàng cây
vỉa hè
bãi rác…
đã ngủ im thin thít
qua một ngày bụi bặm
giờ đây chỉ còn là sự
thỏa mãn câm nín
thế mà
em vẫn còn đứng đó
hình hài… nhạt áo… đã
phai sương…
Em ơi!
đợi làm gì nữa
niềm tin đã lung lạc
mất rồi
hắn sẽ đến
và đưa em đi đâu
giữa cuộc đời đầy bất
trắc này?
Em ơi!
hãy về nhà đi
nơi ấy
có ngọn đèn…
và mẹ
ánh sáng của ngọn đèn
bàn tay dịu dàng của
mẹ
sẽ đưa em vào giấc
thiên thần…!
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 25.10.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét