Cảm Nhận “Bài thơ hôn đá” của Nguyễn An Bình – Bài viết Lê Liên (Đà Lạt)
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Ngày
24/08/2013 -- 22:12
Đá có
loại chỉ là khoáng chất bình thường, thô mộc, vô tri. Có khi đá rơi vãi, lăn
lóc bên đường chẳng ai buồn để ý. Cũng có loại đá quý, điểm xuyết cho cuộc
sống thăng hoa. Và có những tảng đá, núi đá thật đáng ghét, nhưng cũng
thật cuống hút khi nó sừng sững, lạnh lùng thách đố sự can trường của những
người đam mê chinh phục đỉnh cao. Còn trong tâm khảm của nhà thơ Nguyễn An
Bình, Đá bỗng trở nên mật thiết, đá đồng hành với sinh tử luân hồi của chính
tác giả và cả với mỗi người chúng ta!
Tác giả Nguyễn An Bình
Tên thật Lương Mành
Sinh ngày 21-06-1954 tại An Bình Cần Thơ
Tốt nghiệp Đại học sư phạm Văn
Chổ ở hiện tại: Q.Ninh Kiều TP Cần Thơ
ĐT: 0909697644
Email: luongmanh2106@gmail.com
Chút dư hương cũ qua đời ăn năn
Tai nghiêng nghe mảnh trăng buồn
Trôi qua tiền kiếp úa vàng môi hôn.
*
Tình tôi, một thoáng hương trầm
Mà phân vân mãi nhiều năm lụy phiền
Lối xưa nào vết chân chim
Sao tà huy xuống bên hiên trúc vàng?
*
Người trong cổ tháp hoàng hôn
Có nghe đá vỡ mộng vàng trăm năm?
Tôi còn chút nhớ bâng khuâng
Thèm hôn môi đá thì thầm giọt sương.
*
Gởi người một thuở trầm luân
Tóc thơm đã rũ nỗi buồn trong tôi.
Quẩn quanh ghế nhớ ai ngồi
Mà hương xưa cũ bồi hồi khôn nguôi.
*
Tai nghiêng nghe đá ngậm ngùi
Tôi trông cuối trạm - thấy người mù
sương
Gởi em chút nắng vàng son
Đá có loại chỉ là khoáng chất bình
thường, thô mộc, vô tri. Có khi đá rơi vãi, lăn lóc bên đường chẳng ai buồn để
ý.
Cũng
có loại đá quý, điểm xuyết cho cuộc sống thăng hoa.
Và
có những tảng đá, núi đá thật đáng ghét, nhưng cũng thật cuống hút khi nó sừng
sững, lạnh lùng thách đố sự can trường của những người đam mê chinh phục đỉnh
cao.
Còn
trong tâm khảm của nhà thơ Nguyễn An Bình, Đá bỗng trở nên mật thiết, đá đồng
hành với sinh tử luân hồi của chính tác giả và cả với mỗi người chúng ta!
Thật
thú vị khi đọc BÀI THƠ HÔN ĐÁ!
Ta
tưởng chừng như mình đang phiêu du trong cõi sa mù ngào ngạt hương thơm... của
những mùa trăng buồn rất đỗi xa xăm, mà lòng ăn năn(?) mang từ tiền kiếp đến
lai sinh bằng cả sự ân cần ở động thái "tai nghiêng"được lập đi,
lập lại ba lần trong bài thơ mênh mang tình Người này.
Mỗi
khổ thơ cho ta một thoáng hoài niệm với cung bậc cảm xúc khác nhau. Mà dư
hương của nó quyện lẫn trong dư âm trầm buồn, sâu lắng... với ray rứt
chen lẫn trong miên man hoài niệm và hoài vọng...
Khi
mà ăn năn, nhung nhớ chế ngự trong tâm hồn, thì tác giả đã tự tình với vạn vật
quanh mình bằng tấm lòng khiêm cung, Nhẹ THỔI HỒN vào từng mảnh trăng buồn, vết
chân chim, hiên trúc vàng, CỔ THÁP, MÔI ĐÁ, tóc thơm, GHẾ nhớ ai ngồi... khiến
ta như trôi dạt vào từng thoáng, từng thoáng bồi hồi, động lòng trắc ẩn.
Để
rồi, Ta chợt nhận ra cảm xúc thăng hoa, đột biến qua khổ thơ cuối:
"Tai nghiêng nghe đá ngậm
ngùi
Tôi trông cuối trạm - thấy người mù
sương
Gởi em chút nắng vàng son
Trái tim đá cũng thơm nồng nụ hôn."
Có
phải chăng khi ta theo đuổi đến cùng thì sẽ đạt được điều ta từng ấp ủ?
Ơi,Thật
tuyệt! Khi mà sự bâng khuâng đã bật thành nỗi khát khao, dù biết nó rất mơ
hồ:
"Người trong cổ tháp hoàng
hôn
Có nghe đá vỡ mộng vàng trăm năm?
Tôi còn chút nhớ bâng khuâng
Thèm hôn môi đá thì thầm giọt sương.”
Và
rồi, vẫn chưa hết nỗi thiết tha:
"Gởi người một thuở trầm luân
Tóc thơm đã rũ nỗi buồn trong tôi.
Quẩn quanh ghế nhớ ai ngồi
Mà hương xưa cũ bồi hồi khôn nguôi.”
Phải!
Với nỗi niềm ăn năn, nhung nhớ, khát khao... đã cho kết quả đẹp, rất tròn trịa
khi mà: "TRÁI TIM ĐÁ CŨNG THƠM NỒNG NỤ HÔN" khiến ta nhận ra
Triết lý thủy chung (trước sau) rất tinh tế từ BÀI THƠ HÔN ĐÁ.
Đá
ở đây hiện thân cho thân phận lưu đày của từng kiếp người. (Mà làm Người
có mấy ai không vấp phạm lỗi lầm?). Trong bài thơ này, Đá được ngầm hiểu
như là sự XƠ CỨNG của tâm hồn con người! và Của chính bản thân
ta nữa!
"Người trong cổ tháp hoàng
hôn
Có nghe đá vỡ mộng vàng trăm năm?"
....
"Gởi người một thuở trầm luân
Tóc thơm đã rũ nỗi buồn trong tôi.
Quẩn quanh ghế nhớ ai ngồi
Mà hương xưa cũ bồi hồi
khôn nguôi"
(Thật
đáng sợ khi con người, chúng ta an phận không dám thoát khỏi sự cổ hủ, sáo mòn
hay tự giam mình vào chính ngục tù của bản thân! hoặc cố chấp lỗi lầm của nhau)
Và
này!
Đá
vô tri, tẻ lạnh, có mấy ai thích hôn đá?
Vậy
mà, thật ngạc nhiên khi tác giả còn tìm thấy được sự NỒNG NÀN THƠM THO từ NỤ
HÔN VỚI ĐÁ!
Hôn
là hành động tích cực, biểu hiện cử chỉ yêu thương mà ai cũng mong muốn được
đón nhận.
Ở
đây, Hôn Đá đồng nghĩa với thứ tha cho chính bản thân mình
và trao ban lòng vị tha cho mọi người chung quanh mình nữa.
Chỉ
có sự thứ tha mới giải thoát cho con người khỏi tai ách phiền muộn. Sống cuộc
đời có ý nghĩa hơn!
Mọi
sự thứ tha luôn bắt nguồn từ lòng ĐỘ LƯỢNG.
Độ
Lượng là ánh sáng của Tình Yêu Cao Thượng.
Tôi
không thể viết hết ý nghĩa sâu xa của BÀI THƠ HÔN ĐÁ. Nhưng tôi tin một điều
chúng ta có thể nhận rasự MẦU NHIỆM của TÌNH YÊU THƯƠNG khi chúng ta
biết cúi xuống Ân Cần HÔN ĐÁ, để lấy đó làm bệ phóng cho sự thay
đổi tích cựchơn nữa, trong đời sống của mình.
Cảm
ơn nhà thơ Nguyễn An Bình đã tặng cho đời "CHÚT NẮNG VÀNG
SON" thật ẤM ÁP cùng với "NỤ HÔN THƠM NỒNG” dành cho TRÁI
TIM ĐÁ. Nhưng trái tim đá ấy không phải là những phiến đá vô tri,
mà là những phiến đá được kết tinh từ lòng Bao Dung, Nồng Nàn, Lấp Lánh
Soi Sáng cho Thơ, cho Đời.
Dalat, 24.08.2013
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại- ngày 20/11/2015
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Cần Thơ ngày 24/08/2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét