Home
» Thư viện thơ
» Sân chùa/ Đêm không màu/ Trăng nhiệt đới/ Hư thực – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Sân chùa/ Đêm không màu/ Trăng nhiệt đới/ Hư thực – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015
Sân
chùa bóng úa heo may vắt mùa sang sông câu niệm nam mô không không sắc sắc quê
nghèo váy mẹ nhuộm nâu…
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Sân chùa bóng úa
heo may vắt mùa sang
sông
câu niệm nam mô
không không
sắc sắc
quê nghèo
váy mẹ
nhuộm nâu…
Sân chùa đã bao giờ
nhỉ
mà nắng mà mưa chẳng
nhạt lòng
em ra ruộng cấy qua
chùa vắng
cây mạ còn non phơ
phất bay
Thôi đi
ngày ấy giờ xa lắm
chùa vẫn còn đây
em ở đâu?
ta theo gió bụi chân
trời cuốn
ngoảnh lại tìm em gọi
cửa thiền
Sân chùa nát nhàu
bóng úa
mình ta gặm nhấm trọn
nỗi buồn
mơ mộng vẫn chỉ hoàn
mơ mộng
trách người
trách phận
mãi đa đoan
Giờ thì bóng mẹ soi
chân hạc
lay lắt đôi miền
sương mỏng manh
mẹ hỡi tình con như
lá bạc
Đêm không màu
ta chạy trốn người
đàn bà khỏa thân điên dại
người đàn bà hát ngụ
về một nỗi niềm
phố ngủ
người dưng ngủ cả
chỉ có dấu chân của
người đàn bà không biết ngủ
lang thang cùng những
câu chăng câu chớ
ngọng nghịu mảnh đời
vá víu
Đêm không màu
ta chạy trốn nỗi sợ
hãi chưa kịp đặt tên
nơi ngõ phố nhờn nhợt
ngọn đèn đường
nơi sự hoang vắng
cười nhạo
ta rơi vào cõi không
ta…
Đêm không màu
những thân phận đi
tìm nhau
khỏa thân hết mình
nơi con phố cụt
bản nhạc còn sót lại
sau cửa sổ nhà ai đánh thức
sẻ chia hạnh phúc
mong manh
lạc lối đêm hoang
những vì sao run rẩy
rụng cuối trời
Đêm không màu
người đàn bà vẫn đi
và hát
lời hát chắp nối
không đầu không cuối
hệt như một cuộc tình
bất chợt
một nghịch cảnh tàn
úa
phủ lên đêm không màu
và
ta chạy
trong vô thức
chân ta vấp vào cái
bóng dài ướt át của người đàn bà
ta biết
ta đã thành đêm giữa
hai miền sáng tối
Trăng lên
bầu trời
thoi thóp thở
những vì sao lịm dần
em lỏa thể
con nước triều dậy
sóng
Trăng cao
trời lộng gió
những vì sao đổi ngôi
vầng trăng
vỡ òa
méo dần
xộc xệch…
Trăng tàn
chân trời nhuốm đỏ
bình minh mặt trời
hoàng hôn em
chảy máu…
Đời em
một lần trăng
Sương giăng mờ
em thả gót mềm
lời tình đã ngỏ
vội vàng
hơi thở
ngực đầy
Sương giăng mờ
khép nép vành mi
bóng em đổ dài
cây nghiêng
sương nghiêng…
Sương giăng mờ
gấp gáp
nụ hôn
vòng ôm
em cắn vào khoái lạc
em thả niềm say…
đến…
cuối trời…!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 29.11.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét