Tình em là mãi mãi!/ Tiễn mùa/ Không đề/ Thu cảm – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015
Tiếng
gọi đò đêm vắng bến song lẫn tiếng vạc bay ngang trời xao xác trên cao xanh
những vì sao vẫy gọi là mắt em vời vợi đợi chờ là quá vãng của tình anh giông
bão vượt đắng cay vùi dập trở về
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
TÌNH EM LÀ MÃI MÃI!
Cho Thanh
Thường!
Tiếng gọi đò đêm vắng
bến sông
lẫn tiếng vạc bay
ngang trời xao xác
trên cao xanh những
vì sao vẫy gọi
là mắt em vời vợi đợi
chờ
là quá vãng của tình
anh giông bão
vượt đắng cay vùi dập
trở về
Anh về đây
với ngôi nhà đơn sơ
cổng bằng nứa bằng
luồng che tạm
em và con
nương dựa sống qua
ngày
nhưng ánh mắt biết
nuôi hồn trang sách
em bình văn say đắm
lũ học trò
Đường về với em anh
qua nhiều cạm bẫy
những ganh đua đạp bỏ
của thói đời
những đố kị hẹp hòi
giả nhân giả nghĩa
những nam mô rắn độc
khoác tu hành
những gương mặt đi
qua như bóng quạ chiều tàn
những lúc ấy anh
tưởng mình chết gục
may có em nâng dậy
bởi lời yêu…
Bây giờ
cầu mới đã qua sông
cái cầu bê tông thay
con đò xưa nhỏ
nhà em ở đàng hoàng
hơn trước
con đã lớn khôn bàn
tay gây sự nghiệp
sớm Bắc chiều Nam
thỏa chí một đời trai
sao anh nhớ tiếng gọi
đò đêm vắng
vượt gió mưa về gõ
cửa tình em…!
Đêm tháng
7/2015
TIỄN MÙA
Gió đổi mùa
ta đi ngược cơn mưa
những đám mây phủ
ngang trời sấm dậy
tan tác cánh cò
cô đơn kiếp vạc
con đò đầy chở theo
niềm kinh hãi
ai có về bên kia sông
nơi mẹ già ngóng đợi
một chiều hoang
biền biệt
cõi
lòng
Nơi ta
và em
ở hai đầu nỗi nhớ
ở hai đầu
ly biệt
của tình đau
gió đổi mùa
áo ta bạc trắng
những ngày
nhá nhem
chân đất
lội đồng
thương cây lúa
lớn lên trong hoạn
nạn
những rầy
những sâu
lúc nhúc
cắn đòng đòng
thương em
má hồng
vạ lây
ngày
đói
gió đổi rồi
em ơi!
bên kia sông
đò
ai gọi
ai chờ…
Gió đổi mùa
ta mang theo lòng
trắc ẩn
khuôn mặt trai quê
bỗng hóa
thất tình
mưa xối xả
ta thả mình trong
nước
nghe vọng bên tai
khắc khoải
tiếng
gọi
đò…!
Thôi đã thế
thì em về với họ
gió đổi mùa
cho em
nơi lồng lộng hồn
sông
quê vẫn thế
ngàn năm
quê vẫn thế
ta dối lòng
dối mẹ
để em
đi…!
KHÔNG ĐỀ
Không thể chạy trốn
cuộc tình nóng bỏng
ta ngủ vùi trong gối
chăn thơm
tháng ngày trôi mau
tình như quen như lạ
da thịt dệt thêu bao
mộng mị
liêu trai một đời đâu
có dễ được yêu…
Ta cầm chắc
có nụ hôn phóng đãng
của tình em
rơi rụng chốn ngàn
sao
ta ơn em dâng tặng
ngày trẻ lại
một nét phù vân
một run rẩy dịu dàng
Thì còn đây
người của trăm năm
tròn một kiếp
phấn hương hoa lá
giữa đứt đoạn của tận
cùng ly biệt
vẫn bời bời muôn sắc
của miền yêu…!
THU CẢM
Đi dọc mùa thu
ta nhìn thấy hồn ta
rơi vào mộng
trời trong soi thấu
lòng ai
Ngọc ngà ớn lạnh búp
sen
phấn hương đã thành
mệnh bạc
cúc vàng hơn vàng
ngàn thu
Thi nhân của mùa đa
cảm
tàn hoa ong bướm bay
về
thơ buồn ươn ướt bờ
môi
Hẹn hò đã thành xưa
cũ
phôi pha màu áo thiên
thần
người đi vào mùa lá
rụng
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 09.11.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét