Home
» Thư viện thơ
» Khúc dạo/ Đánh thức mặt trời/ Tưởng nhớ N/văn Nguyễn Ngọc Liễn/ Trái tim tan nát – Thơ Phạm Khang
Khúc dạo/ Đánh thức mặt trời/ Tưởng nhớ N/văn Nguyễn Ngọc Liễn/ Trái tim tan nát – Thơ Phạm Khang
Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015
Gót
chân vẽ lên nốt nhạc ta không biết mình đang khóc đêm vắng như chưa từng vắng
thế đến nỗi ta nghe được cả tiếng mầm cỏ dại ngoi lên
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Gót chân vẽ lên nốt
nhạc
ta không biết mình
đang khóc
đêm vắng như chưa
từng vắng thế
đến nỗi
ta nghe được cả tiếng
mầm cỏ dại ngoi lên
đàn kiến
mải mê
hành quân
khuân vác
mẩu bánh mì sót rơi
bông hoa tàn sót rơi
một lời hẹn sót rơi
hoang vắng
hồn ta nốt nhạc...
Nhưng mà không
ta quyết không chạy
trốn với thực tại này
một thực tại nghiệt
ngã của số phận
khi mà lòng tốt của
em
hình như đến muộn
khi mà mặc cảm của
người đời như cái thòng lọng
thít chặt vào cổ ta
khiến ta không thể thở
trước gió trời
trước ngôi sao lẻ loi
cười nhạo sự khoan
dung của ta bằng niềm tin le lói
ta đi tìm ta
nơi góc khuất
khổ đau...!
Kìa
gót chân ta
va vào một hòn sỏi
một hòn sỏi biết cảm
thông cho sự khờ dại muộn màng
bằng âm thanh khô
khốc
và
sự lạnh lùng vô tri
kéo ta về thực tại
nơi những dòng thơ có
cơ hội sống sót qua một đêm dạo chơi
quằn quại với cô đơn...!
ĐÁNH THỨC MẶT TRỜI
Đánh thức mặt trời
bằng giấc mơ không
hẹn trước
trôi dạt vô thức thời
gian
những ý tưởng của
ngày ló mặt
nơi hy vọng đổi đời
bày đặt
nơi con chữ cựa quậy
bản năng
sau cánh cửa của
những miền tối sáng
nơi ta phải vượt qua
được cái bóng của mình
tự ti và mặc cảm
công chức
thời WTO...
Đánh thức mặt trời
ta chạy về với tuổi
thơ chăn trâu nơi đầu bãi
rạ rơm
ngai ngái đường làng
nhớ năm đói
cha
lên rừng
nhặt từng cọng sắn
mẹ
đầu sông cuối bãi
mớ tép
mớ rau
sờn vai áo bạc
chợ quê thất bát
sống qua ngày...!
Đánh thức mặt trời
héo bầm trái tim biệt
xứ
thương câu lục bát
Nguyễn Du
dung nhan Tiền Đường
sóng chao phận mỏng
Thúy Kiều ơi!
Nguyễn đâu cứu nổi
nàng...!
Đánh thức mặt trời
ta góp lửa yêu thương
nhen nhóm từ lửa rơm
của mẹ
trong trẻo lòng ta
khúc hát...
... quê hương...!
TƯỞNG NHỚ NHÀ VĂN
NGUYỄN NGỌC LIỄN
Trên bục giảng
nhà văn không giấu
nổi chính mình
bi kịch cuộc đời
nỗi đau không thể gọi
tên
trang viết dở dang
miền cát trắng nối
dòng sông gào thét *
quê hương
xa tít...
bạn và văn...
Nguyễn Ngọc Liễn
cạn lòng
men rượu
người đời nhận ra ông
những trang văn
ngủ vùi
bên gốc rạ và quán
cóc chợ quê...
Về già
ba toang
mũ phớt
nhạt lạnh với thói
phù vân
định mệnh
viết tiểu thuyết
quyết ăn thua
một phen sống chết
cái ác
mày chạy trốn đi đâu?
Nguyễn Ngọc Liễn
nhà văn của những
trang viết không định trước
những trang viết nhức
nhối thân phận
bao dung
đi tới ngày mai...!
TRÁI TIM TAN NÁT
Trái tim ta
vàng vọt quá rồi
quá khứ nức nở
mây mờ
trăng lu...
Bây giờ
không còn nụ cười
tình em dáng ngọc
đêm
nối liền đêm
sao trời vô tư không
mặc cả
nơi xa thẳm của lòng
không khóc được
là khúc ca
đau khổ của con
người!
Ta biết
tim ơi
đã muộn rồi
dù ly biệt
tình em
bụi bám
thì nhịp sống vẫn
tuôn trào bất diệt
đến với đời tim không
thể thờ ơ...!
----
*
Vùng cát trắng Quảng Bình và sông Mã
----
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 24/12/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét