Home
» Thư viện thơ
» Nghị luận thời ta sống/ Làng tôi thời/ Nhà văn và những trang bản thảo – Thơ Phạm Khang (T/Hóa)
Nghị luận thời ta sống/ Làng tôi thời/ Nhà văn và những trang bản thảo – Thơ Phạm Khang (T/Hóa)
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015
Những
ham hố tầm thường ta đánh mất chính mình ngay trên khuôn mặt nơi nụ cười phải
dành cho điều thân thiện nơi ánh mắt nói lên lòng chân thật nơi ta phải là ta trước
bao dung của người đời không mặc cả tình yêu không mặc cả!
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Những ham hố tầm
thường
ta đánh mất chính
mình ngay trên khuôn mặt
nơi nụ cười phải dành
cho điều thân thiện
nơi ánh mắt nói lên
lòng chân thật
nơi ta phải là ta
trước bao dung của
người đời
không mặc cả
tình yêu không mặc
cả!
Ngày qua ngày
ta đi và đến
trái đất nhỏ hẹp theo
đường truyền internet
điện thoại có dây và
không dây
những bản tin cập
nhật
giá vàng nơi này
giá dầu nơi nọ
loài người chân vướng
vào nhau
trên sàn giao dịch
của thị trường
ta sẽ đi về đâu
trong thế giới ngập
đầy khói súng
khủng bố IS và
Taliban
Binladen hiện hình
sau họng súng trùm mặt
những quả bom lạnh
tanh máu người
hãy vượt qua thử
thách nghiệt ngã này
những ham hố tầm
thường giết dần chúng ta theo ngày tháng
chuông gọi hồn không
để chúng ta yên…
Giấc ngủ lấp liếm bản
năng
ngay đến con chuột
nhắt cũng tự tìm cho mình vỏ bọc
trốn tránh sự rình
rập của những con mèo sát thủ
những cái bẫy giăng
ra của người
trong thế giới vừa
thật vừa ảo của loài gặm nhấm
ta biết ta phải làm
gì trước bã hư vinh…
Mặt trời đỏ vàng da
chạch
lũ trâu ghếch những
cái sừng dài lên cười nắng
ta bắt gặp cảnh hề
bậc nhất trần gian
dọc con đường làng
lồi lõm
những đứa trẻ trần
như nhộng
tồng ngồng bôi đen
bùn đất
vắt vẻo trên những
cái sừng dài đen nhánh
của loài trâu thánh
thiện
hát vang bài ca chọc
ghẹo mùa màng
Quằn quại những ý
nghĩ vụn nát
rượu cuốc lủi sủi tăm
hơi hướng chiêm khê mùa thối
ta đổi một khoảng say
khóc với quê nghèo
nháo nhác những khuôn
mặt không đủ năm đủ tháng
nhăn nheo hoang phế
thời gian
đánh mất tuổi thơ quá
sớm
vai áo túi cơm quên
cả đường về
Những ham hố tầm
thường
phủ bụi lên tiết hạnh
khi tờ quảng cáo rao
bán công khai
một nét son hồn đất
một đường cong trời
ban
một bông hoa đẹp đến
nhức mắt
rơi xuống câu hát
buồn đùng đục bến sông
em rũ áo theo người
ra phố lạ…!
Những ham hố tầm
thường
đóng quan tài cho ta
xuống huyệt
thế giới thật là đỏng
đảnh
vô cảm sẻ chia quyền
lực
đi về đâu hỡi nhân
loại bi thương!?
Sẽ đến giờ điểm huyệt
phút cáo chung của
tội ác và thói dối lừa
ta nắm chặt tay nhau
đi tới miền ánh sáng
mặt trời soi rõ những
khuôn mặt thân thiện
những bông hoa biết
làm đẹp cho mình
ta vĩnh biệt những
ham hố tầm thường
bước lên đài hy vọng
rạo rực niềm tin sau
những cơn đau!
LÀNG TÔI THỜI WTO
Tôi về làng
vẫn ngõ ấy
bướm vàng nô đậu
vẫn rêu phong
ngôi đình cũ voi chầu
nhà cao tầng đã thay
tre nứa
nâu sồng biệt tăm
nhớ cổ tích một thời
mẹ tôi bảo
dạo này làng nô nức
gái trai xuất khẩu
hái ra tiền
làng còn lại người
già và trẻ nhỏ
may mà thời nay chỉ
toàn nhà bê tông cốt thép
nếu như xưa hỏa hoạn
đến kêu trời…
Tôi về làng
trẻ con chơi đùa theo
intenets
điện thoại di động
cầm tay
món quà của thời
khuyến mãi
điện thoại cho không
và sim miễn phí
thôi thì nhắn tin
thôi thì đùa bỡn
làng giấu khuôn mặt
nghèo trong son phấn bôi vôi
Tôi về làng
vắng bóng con trâu
thấy nhớ con bò
tiếng sáo diều thuở
nhỏ
em tôi lái xe ủi đất
chú tôi đi làm thợ
miền xa
anh tôi lập hội xẻ đá
núi Nhồi
bán cho người ta tạc
tượng
cho thánh thần lên
ngôi…
Tôi về làng
gặp lại cố nhân
tình bồng tình bế
thương đôi mắt một
đời tôi mắc nợ
thương kiếp người
nhạt phếch nước sông
hoa xưa dại trắng dạt
bay ngang trời…!
NHÀ VĂN VÀ NHỮNG
TRANG BẢN THẢO
Bản thảo bị khước từ
xếp đầy xó tủ trong
căn phòng tồi tàn
bữa cơm cầm hơi bằng
cốc rượu cúng rằm
cái bánh mỳ Sài Gòn đặc ruột thơm bơ
một ngày của nhà văn
bị tước đoạt trắng tay
chậm chạp mách bảo sự
cáo chung
hiện thực khoét mắt
trang viết không theo
kịp số phận
con thạch sùng tặc
lưỡi chế diễu
như một người lữ hành
kiệt sức
nhà văn tìm lối thoát
cho trang viết của mình…
Đâu rồi
những chân trời lý
tưởng
những câu thơ đẹp bay
lên kết bạn với thiên thần
ngóc ngách bặm trợn
đâu rồi con rối của
nỗi buồn chưa kịp khóc
vô cảm nhấm nháp thời
khắc võ vàng
khi em rồi cũng phải
chia tay
son phấn lãng du
ngoài hiên vắng…
Đâu rồi
lọ lem bùn đất
cọng rơm ngái ngủ
thức qua mùa
đâu rồi
con đường làng quen
thuộc tuổi thơ
chân sáo sậu chữ no
chữ đói
Không thể đầu hàng
trang bản thảo đã đến
hồi thách đấu
hiện lên đi khuôn mặt
thật của đời
cái thiện biết nuôi
hồn con chữ
đích cuối cùng
định mệnh đến tìm
ta…!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 0312/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét