Home
» Thư viện thơ
» Phận cói…/ Tình mây trắng bay/ Người xưa…/ Ngẫu luận – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Phận cói…/ Tình mây trắng bay/ Người xưa…/ Ngẫu luận – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016
Gió
thổi tràn đông đồng hoang thông thốc mùa đổi ngôi thân phận dạt bên trời thương
cây cói một thời làm vẻ vang xứ sở chiếu Nga Sơn tình ôm ấp bao người nay vắng
lạnh đồng quê vắng lạnh cỏ chen chân có nhớ hơi người
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Gửi người quê cói Nga Sơn
“Chiếu Nga Sơn, gạch Bát Tràng
Vải tơ Nam Định, lụa hàng Hà
Đông”
(Ca dao)
Gió thổi tràn đông
đồng hoang thông thốc
mùa đổi ngôi
thân phận dạt bên
trời
thương cây cói
một thời làm vẻ vang
xứ sở
chiếu Nga Sơn
tình ôm ấp bao người
nay vắng lạnh
đồng quê vắng lạnh
cỏ chen chân có nhớ
hơi người
Kinh tế thị trường
bóng em về đâu
những lối rẽ
bất ngờ
không định trước
những rủ rê
phố to
nhà rộng
những xấp tiền
nơi siêu thị phồn hoa
chỉ thấy tội cho hồn
quê… phận cói
cổ tích tình trên mặt
chiếu hoa văn!
Nhung với đệm
thời nay đâm hóa mốt
nghề ăn theo
chiếu nhựa cũng lên
tiên
thế là hết
phận em manh chiếu
mỏng
thế là tan
cuộc thế bể dâu đời
xin trở lại một lần
để được nghe chiếu hát
những điệu tình tri
kỷ của nghìn năm…!
TÌNH MÂY TRẮNG BAY
Có một ngày
tình anh neo quán trọ
sau những lang thang
mỏi mệt bơ phờ
sau những cú
rụng rơi không ngờ
tới
một gã mặt người
hồn mây
dạ gió
tình trăm năm
biết gửi chốn nào
đây?
Quê em
miền sơn cước
suối trong ngơ ngẩn
đá núi thẳm xanh
rừng già hun hút
nhà sàn
như con thuyền trôi
trên bến mơ
nơi gót chân em về
nơi má em hồng lên
tuổi trẻ
nơi em nói lời yêu
đầu tiên
lời yêu xanh non như
búp ban xanh
tình em thật thà như
hoa ban trắng
ôi quán trọ
tình anh neo đậu…
Ghét giống đa tình
câu thơ bật khóc
thương em mùa chớm
màu yêu
mai này
biết lấy gì đền đáp
thôi thì
còn đây nỗi nhớ
còn đây bóng em
cô gái miền sơn cước
hóa thành mây trắng
bay
lãng du
phận ảo
liêu trai
đời người…!
NGƯỜI XƯA…
Người nói
mai này
duyên không dứt được
thì khóc làm chi
thương nhớ làm chi
nói thế
sao mắt người rơi lệ
nói thế
sao đôi chân người chưa
muốn về
trời đông đùng đục
úa vàng lối cỏ ven đê
Người mang mùa đông
đã lâu lắm rồi
chỉ có đôi mắt là
nồng nàn không giấu được
đôi mắt ấy có bao
điều thổn thức
cả những ngày xưa
người mặc niệm mang theo
Về đi
người ơi
dan díu làm gì thêm
khổ
đời ta
cánh chim lưu lạc
vẫn mang bóng người
theo gót giày bụi đỏ
những chân trời chưa
hẹn cũng chưa quen…!
NGẪU LUẬN
Nhà thơ hiện đại
tìm tri âm
bên chung rượu nhạt
đông
giá như Đỗ Phủ, Lý
Bạch mà sống lại
chắc cũng cười vui
cạn chén mà đọc thơ Đường…
Câu tứ
chạm vào nỗi đau nhân
thế
bốc mùi
cái nhìn của người
ghẻ lạnh
cốc rượu
đánh cắp thân phận
tự ti
yếu đuối
ngõ sông mùa đông xác
người trôi dạt
xạm mặt nuôi câu thơ
chết yểu
lềnh bềnh
trốn vào rượu nhạt
chiều đông…
Bạn ơi!
rượu ơi!
tri âm tình ta không
thể khóc
bạn cho ta nguồn ân
ái
rượu cho ta phút đỏ
mặt tự tin tội nghiệp
đông tàn
thơ lạnh
mong manh thân phận
những câu thơ trượt dốc
ồn ào sắc áo
mobai
internet
thơ nhắn tin
trường ca vi tính
hợp hôn
đơn đặt hàng vô cảm…
Tri âm
thơ khát nước
rượu một chung
tình một chung
chào bán những ngày
gom nhặt
hạ giá một chút đông
tàn
trở lại vườn thơ nức
nở
trút lòng cho hoa lá
sang xuân…!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 24/01/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét