Tiếng vọng một mùa xuân – Thơ Dương Quốc Việt (Hà Nội)
Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016
Đông đã tàn trời Hà Nội tuyết rơi Hồ Gươm từ nay Cụ Rùa vắng bóng Cụ ra đi theo chứng nhân lịch sử Tháp Rùa sao như phó mặc đời trôi?!
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Dương Quốc Việt
Họ tên Dương Quốc Việt
Tiến sĩ toán – Giảng viên trường Đại học SP. Hà Nội
Email: duongquocviet@fmail.vnn.vn
_____
TIẾNG VỌNG MỘT MÙA XUÂN
Đông đã tàn trời Hà Nội tuyết rơi
Đông đã tàn trời Hà Nội tuyết rơi
Hồ Gươm từ nay Cụ Rùa
vắng bóng
Cụ ra đi theo chứng
nhân lịch sử
Tháp Rùa sao như phó
mặc đời trôi?!
Gió Bắc thổi cỏ Nam
phương xơ xác
Nghìn năm nay sao vẫn
chịu phong ba
Đâu đại thụ đâu hàng
dương chắn gió?
Thân cỏ lau lả lướt
đón phong hàn
Xuân của kiếp người
quẩn quanh thân phận
Hồn mung lung hiu hắt
nguyện cầu may
Kia những mái chùa úp
xúp mỏng manh
Lòng thành kính niệm
bài kinh vô cảm
Xuân đã về thiếu vắng
bóng chim ưng
Có sao đâu bầy chim
sâu lích tích
Xuân đã về tìm đâu
loài bóng cả
Những bụi gai già nhằng
nhịt bon chen!
***
Rồi tất yếu ắt qua cơn
bĩ cực
Sẽ tới mùa xuân
vạn vật hồi sinh
Xuân của lòng người
hòa quyện đất trời
Xuân của “những mầm
non vạn thưở” (*)
Những bản thánh
kinh sống với cây đời
“Hoa của đất”(**) được
rờn xanh trở lại
Dàn đồng ca mang âm hưởng
muôn loài
Én bay lượn trên bầu
trời cao rộng
Những hàng dương ngạo
nghễ tiễn đông qua!
----
(*) Là một phần của một câu thơ của đại thi hào Goethe trong tác phẩm Faust,
một kiệt tác của nhân loại.
(**)
Một triết gia(??) đã nói” Nguời ta là hoa đất”
----
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hà Nội ngày 27/01/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét