Home
» Thư viện thơ
» Dáng xuân/ Tình xuân/ Xuân không yên phận/ Biết ơn – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Dáng xuân/ Tình xuân/ Xuân không yên phận/ Biết ơn – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016
Trong
vắt mắt em xuân giăng trước ngõ nụ đào tươi hé mở gọi tình về và pháo nổ xuân
như là ước hẹn hỡi người em gái quê hương
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Cho Thanh Thường
Trong vắt mắt em xuân
giăng trước ngõ
nụ đào tươi hé mở gọi
tình về
và pháo nổ xuân như
là ước hẹn
hỡi người em gái quê
hương
Hội làng còn là còn
em mãi mãi
tóc mây bay lả lướt
nhịp đu vòng
không son phấn em vạn
lần chân thật
như trời sao như hạt
gạo quê nhà
Ấm áp nụ cười ấm áp
đam mê
sức xuân dậy căng
tròn tà áo mỏng
ôi em xinh cứ như là
trong mộng
cô Tấm nghèo cổ tích
của đời anh
Anh đã về
xin được ngỏ lời yêu
bịn rịn tình em
tháng năm… dằng dặc
vẫn bối rối
xuân giăng đầy lối
ngõ
hoa trong vườn
hoa trong mắt em!
1985. .
TÌNH XUÂN
Cốc rượu nàng mời ta
vẫn còn nóng
một chiều xuân xa xứ
ta biết ơn tấm lòng
của người đàn bà đa cảm
không biết nàng giấu
điều u uất trên khuôn mặt trang trọng
còn sót lại sau cái
chết của niềm kiêu hãnh
chỉ thấy nàng
khe khẽ hát một câu
quan họ
con thuyền…
hoang dạt…
bến
sông…
Người đàn bà nơi làng
hoa Nghi Tàm
chiều muộn xuân căng
ứ mật
ngan ngát hồn hoa
bướm bay bay
Người đàn bà nơi làng
hoa Nghi Tàm
ta gặp vô tình quá
thể
bỏ bùa ai hương xuân
lẳng lơ…!
XUÂN KHÔNG YÊN PHẬN
Mơ thấy ai về bên giá
sách
ngọn đèn khuya mờ tỏ
chân mày
môi chúm chím như
muốn cười muốn nói
rằng lòng xuân sẽ ngủ
lại đêm xuân
Có phải người về chôn
giấc mộng
tả tơi bay nơi vườn
cấm tình yêu
kỷ niệm cũ khơi lại
nguồn nước mắt
nghẹn ngào trôi dào
dạt yêu kiều
Xuân thao thức mơ hồ
mộng đẹp
thôi đúng em về gõ
cửa hồn ta
xuân vờ vĩnh hay là
xuân lẻ bạn
ta tiêu tan giữa hư –
thực cuộc đời!
BIẾT ƠN
Người không mang đến
cho em nguồn vui
người là dâu bể dấu
chân bến bờ thác loạn
em có trong tâm tưởng
hình hài mà người sắp đặt
người biết em không
thể chấp nhận được cái mặt trái của cuộc đời xảo trá
những đêm đen bầm úa
vết lòng
những thực tại đắng
cay tủi hổ
Em không thể là nước
mắt
em chỉ là niềm hân
hoan trào dâng
một khoảnh khắc thiên
sứ mà người có được
trong sự hóa thân từ
thô tục đến thánh thần…!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 11/02/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét