Ngỡ bà bán Vé số - Truyên ngắn Thủy Điền (CHLB Đức)
Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016
Bình thường lúc ở nhà, sáng vừa thức dậy mẹ con Lan hay
hỏi? Ba con Lan hôm nay mình uống Trà hay Cà-phê, nếu Trà thì bà tự pha lấy,
còn Cà-phê thì sang quán cô Cúc gần bên gọi người ta sẽ mang qua. Sao kỳ lạ?
Lần nầy về chẳng nghe bà hỏi và gương mặt lại khác hẳn, y như: Cái bánh Bao
chiều, trông rất là khó chịu.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả. Thủy Điền
Tên thật.Văn Màu Trần
Sanh ngày 15 tháng 10, năm 1960
Tại. Xã Tân hiệp, quận Bến tranh, tỉnh Tiền Giang (Định Tường)
Nghề nghiệp. Trung cấp ngành Thủy lợi
Cựu Học sinh. Nông Lâm súc Định Tường
Tốt nghiệp Khóa 2 ngành Địa chất Công trình
Trường trung cấp Thủy lợi 3 Tiền giang năm 1980
Hiện cư ngụ tại. Cộng hòa liên bang Đức
EMail : tran.vanmau@yahoo.de
_____
NGỠ BÀ BÁN VÉ SỐ
Bình thường lúc ở nhà, sáng vừa thức dậy
mẹ con Lan hay hỏi? Ba con Lan hôm nay mình uống Trà hay Cà-phê, nếu Trà thì bà
tự pha lấy, còn Cà-phê thì sang quán cô Cúc gần bên gọi người ta sẽ mang qua.
Sao kỳ lạ? Lần nầy về chẳng nghe bà hỏi và gương mặt lại khác hẳn, y như: Cái
bánh Bao chiều, trông rất là khó chịu.
Lâu nay gia đình Sang sống bằng cái nghề
bán quán nhậu, hồi đầu ít quán thiên hạ bu lại, hai vợ chồng ăn nên, làm ra.
Kinh tế gia đình thấy khấm khá rất nhiều. Nhưng kể từ ba năm nay, quán xá càng
lúc, càng mọc lên như Nấm nên quán nhậu bảy Sang dần dần ế ẩm, cộng một số
khách ăn chịu lâu ngày, nên túi vốn cũng lưng dần. Nhà thì năm miệng ăn, ba đứa
con bắt đầu nhổ giò, đứa đi học Sài gòn, đứa đi học Mỹ tho, lúc áo quần, lúc
sách vở cũng đủ làm cho anh ta nhức đầu, nhức óc. Cả nửa năm nay cứ lèn xèn bên
vợ, chẳng làm ra đồng nào Sang thấy đàn ông như mình thế nầy thật là xấu hổ.
Sang nghĩ đến người bạn đang làm Bảo vệ cho một nhà hàng lớn ở Thành phố và
định nhờ anh ta tìm cho một việc làm. Cái gì cũng được, miễn hái ra tiền về phụ
giúp vợ con là được rồi, cực nhọc đến đâu cũng chẳng sao.
Sang chờ đúng cuối tuần, thằng bạn về đến,
Sang mon men sang nhà, trước thăm và nhờ vả. Hỏi ra? Thì thằng bạn thân bảo,
nếu mầy muốn thì ngày mai Chúa nhật sẽ theo tao lên Thành phố, tao giới thiệu,
thì sẽ có việc làm ngay. Sang mừng quá, về bảo với vợ ngày mai tôi lên Thành
phố cùng thằng Liêm bạn tôi, nó sẽ giúp, giới thiệu tôi một công việc nào đó,
mình coi sắp xếp cho tôi ít bộ đồ mai tôi đi cho kịp lúc nha mình. Ngọc cũng
vui, khi nghe chồng sắp sửa có việc làm. Nàng sắp xếp cho chồng một túi xách
nhỏ và đồ dùng cá nhân.
Trưa hôm sau, hai anh em đèo nhau trên
chiếc Hon-da đi Thành phố. Đến chiều năm giờ, Liêm đưa Sang vào gặp ông chủ,
nói ba điều, bốn chuyện, ông chủ nhận ngay và phân công cho Sang làm việc liền
chiều hôm đó, với công việc lái xe sắp xếp chỗ cho khách đậu, vì Sang có Bằng
lái xe hơi, nên cũng thuận lợi. Giá lương là ba triệu rưởi một tháng. Sau giờ
làm việc Sang phải sang Quận ba để ngủ tạm nhà cô con gái lớn đang học Đại học
Ngoại ngữ tại Thành phố gần một năm nay.
Cứ đúng hai tuần là Sang được nghỉ hai ngày
và quây ngay về nhà thăm vợ con. Trình tự như thế, Sang đã làm được hơn sáu
tháng trời. Một hôm, sau những ngày làm việc mệt nhọc trở về nhà, chàng nằm như
bất tỉnh, ngủ mê say, ngủ để bù đấp lại những lúc thức khuya, dậy sớm. Cả hai
tuần chờ đợi chồng về, Ngọc mừng và không cách nào ngủ được, muốn thức trắng
đêm tâm sự cùng chồng chuyện nầy, chuyện nọ, nhưng chàng cứ mãi ngáy kho kho.
Nàng bực bội, tức giận, không chịu nổi, giả đò ho hen, kọ kẹ sáng đêm, thử xem
chàng có nhớ đến mình hay không, nhưng chàng vẫn vô tình không hay, không biết.
Sáng thức dậy, Sang thấy vợ không vui nên
hỏi? Ở nhà có chuyện gì thì mình cứ nói, lâu lâu tôi về, lẽ ra mình phải vui vẻ
chứ, còn đàng nầy… Ngọc xây ngang quát cho Sang một trận : «Đêm qua mình
có biết tôi ho hen cở nào không? Tôi gọi mình dậy, là muốn mình giúp tôi thoa
lưng, bốp cổ. Ai ngờ! Mình dửng dưng phế mặc, để tôi ho suốt cả đêm trường. Bây
giờ còn bảo thế nầy, thế nọ.» «À ra là như thế, mình cho tôi xin lỗi, lần sau
sẽ để ý nhiều hơn. Mình nầy, mình hãy thông cảm cho tôi, vì những lúc làm việc
ở Thành phố, ngày nào cũng có cả chục bà kèo nèo, mời tôi mua Vé số, có lúc ngủ
trưa một chút cũng lôi dậy bảo mua. Những cảnh tượng ấy cứ làm tôi mê man, ám
ảnh trong giấc ngủ. Thế ra, đêm qua mình gọi tôi, mà thật tình, tôi cứ ngỡ con mụ
nào đó cầu kè, kéo níu bán cho bằng được Vé số. Không ngờ là mình! Mình cho tôi
xin lỗi nhé mình, đừng giận tôi nha mình, tôi năn nỉ mình, tôi không vô tâm đến
thế đâu. Mình là vợ tôi mà, cho tôi xin lỗi nha mình. Tôi biết tôi sai rồi.»
Ngọc nghe chồng kể, nàng không còn giận dỗi
nữa và vội đi pha ấm Trà ngay.
Ngày 28, tháng 02, năm 2016
Thủy Điền
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 28/02/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 28/02/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét