Thích làm người mẩu – Truyện ngắn Thủy Điền (CHLB Đức)
Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016
Vài hôm sau bà Hậu sang nhà ba Cang nhờ làm cỏ mấy luống khốm, vô tình gặp con Lan đang bán Xôi dạo ghé nhà Út Cường. Hai người rình thì nghe Út Cường muốn con Lan ngồi làm mẩu cho hắn vẽ, hai người nhẩy vào can ngăn, con Lan nghe hai người kể về lai lịch của Út Cường, hết hồn, hết vía gánh gánh hàng đi tuốt một nước. Út Cường quê quá đóng cửa rào cái rầm, mắng hai người cho một trận và bảo: «Đồ Kỳ đà cản mũi, khó ưa...»
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả. Thủy Điền
Tên thật.Văn Màu Trần
Sanh ngày 15 tháng 10, năm 1960
Tại. Xã Tân hiệp, quận Bến tranh, tỉnh Tiền Giang (Định Tường)
Nghề nghiệp. Trung cấp ngành Thủy lợi
Cựu Học sinh. Nông Lâm súc Định Tường
Tốt nghiệp Khóa 2 ngành Địa chất Công trình
Trường trung cấp Thủy lợi 3 Tiền giang năm 1980
Hiện cư ngụ tại. Cộng hòa liên bang Đức
EMail : tran.vanmau@yahoo.de
_____
THÍCH LÀM NGƯỜI MẪU
Trong dáng điệu thểu não, quần thì ống cao, ống thấp, tay thì chóng đỡ tấm thân gầy, tay xách một bịch thuốc, mặt mày nhăn nhó, vừa đi, vừa than thở.
Ba Cang và tư Ốm vốn là bạn bè cùng thôn, nông dân chân chất từ lúc thuở nhỏ.
- Đi đâu về vậy anh Ba?
- Ờ! Anh tư đó hả? Tôi vừa đi chợ Huyện về đây anh.
- Sao mà nhìn anh thấy quảy quá vậy anh ba, có chuyện gì không? Chiều hôm qua tôi chờ anh tới nửa đêm mà chẳng thấy anh sang tui, anh hứa kiểu nầy làm tui một mình cổng hết hai xị, tưởng hôm nay ra ruộng không nổi, anh ác vừa vừa vậy anh ba.
- Xin lỗi anh tư, tôi bệnh quá anh tư, định qua anh hồi rồi, nhưng đi không nổi, nên đành thất hứa, bậy quá, anh đừng giận tui nha anh tư.
- Mà anh bệnh gì, sao không nhờ ai qua cho tui hay, anh kỳ thật anh ba, tui bên nầy có biết trời trăng, mây nước gì đâu, không lẽ mỗi lần rủ anh nhậu phải qua nhà hú năm lần, bảy lượt kỳ cụt lắm, ai mà làm vậy.
- Đúng rồi, tôi hiểu.
- Thôi mình bỏ qua chuyện nầy đi, tôi hỏi anh bệnh gì? Có nặng lắm không, xem tôi có giúp ích gì cho anh được không, lòng vòng quá.
- Thú thật anh chuyện là như thế nầy, sáng hôm qua tôi nhận làm cỏ cho ba Trân, vừa vác cái cuốc đi khoảng trăm thước tôi gặp Út Cường, hắn đang bày dụng cụ vẽ ra định vẽ cái gì đó, tôi không biết và vọt miệng ghẹo hắn chơi.
- Bộ anh bị hắn đánh hả?
- Đâu có.
- Chứ tại sao thân thể anh te tua hết vậy?
- Anh từ từ, để tui kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện. Hắn hỏi tôi? Anh Ba đi làm đồng một ngày được bao nhiêu tiền? Tôi trả lời, lạ thì một trăm ngàn, quen thì tám. chục ngàn. Rồi hắn vọt miệng hỏi tôi? Nếu muốn làm cho hắn, hắn trả cho ba trăm ngàn. Tôi hỏi mà làm cái gì? Hắn nói rất đơn giản, chỉ đứng làm mẩu cho hắn vẽ xong thì thôi.Tôi nghĩ cũng sướng, công việc rất nhẹ nhàng mà nhận ba trăm ngàn, tội gì không làm anh, còn hơn ra đồng còng cọc cả ngày chỉ kiếm có trăm ngàn, nên tôi nhận lời ngay. Anh biết không? Hắn còn đưa tiền tôi trước nữa, tôi khoái quá và đứng cho hắn vẽ. Tôi tưởng, năm mười phút là xong. Ai ngờ! Hắn bắt tôi đứng ẹo qua, ẹo lại sữa tới, sữa lui cả ngày mà cũng chưa vẽ xong, lỡ nhận tiền hắn rồi, nên tôi đành ngậm họng mà làm. Anh biết không? Tôi ẹo gần tám tiếng đồng hồ thử hỏi gân cốt nào chịu nỗi, khi xong rồi, tôi ra về, đi toàn hình chữ S muốn chết luôn anh ơi. Hễ ai đi ngang qua tôi giả đò đứng nghiêm chịu trận một lúc rồi đi tiếp, bực mình quá trời, quá đất anh ơi. Tôi tởn cái vụ người mẩu nầy tới già luôn, bây giờ tới sau hắn mà có trả một triệu một ngày tôi cũng chẳng thèm làm.
- Hèn gì, té ra là như vậy, ai biểu anh muốn làm người mẩu.
- Đâu có, anh nói oan cho tôi rồi, chủ yếu tôi thấy công việc nhẹ, tiền nhiều thôi.
- Tôi nói anh nghe, không phải hắn đày đọa một mình anh đâu, mấy hôm tôi nghe cháu bà Hậu kể, hắn cũng gạn bà Hậu ngồi làm mẩu, bà Hậu khoái ngồi cho hắn vẽ, vẽ xong hắn hỏi bà Hậu xem hình có đẹp không? Bà Hậu cầm bức ảnh lên tá hoả tam tinh, bức ảnh y như là một cụ già bảy chục tuổi. Trời ơi, anh biết không? Bả mắng Út Cường một trận quá trời, quá đất. Bả hỏi tại sao bôi bát bả như thế, bả mới năm chục tuổi, mà sao dám vẽ bả bảy chục tuổi, nghĩa là như thế nào. Út Cường trả lời thì anh vẽ phòng hờ trước vậy thôi, mà trước sau gì em cũng bảy chục tuổi, chẳng lẽ em muốn năm mươi mốt tuổi chết à. Bà Hậu về bả khóc gần cả tuần, tụi tui bên nầy ôm bụng cười cho một trận, giờ đến lượt anh, không biết nay mai rồi sẽ tới ai đây.
Thôi hiểu rồi, anh về uống thuốc, nghỉ dưỡng đi, tui đi làm tiếp mấy luống khốm còn lại.
- Thôi tui về anh tư.
- Ừ về đi.
- Thiệt là tai nạn, bởi ham tiền.
Vài hôm sau bà Hậu sang nhà ba Cang nhờ làm cỏ mấy luống khốm, vô tình gặp con Lan đang bán Xôi dạo ghé nhà Út Cường. Hai người rình thì nghe Út Cường muốn con Lan ngồi làm mẩu cho hắn vẽ, hai người nhẩy vào can ngăn, con Lan nghe hai người kể về lai lịch của Út Cường, hết hồn, hết vía gánh gánh hàng đi tuốt một nước. Út Cường quê quá đóng cửa rào cái rầm, mắng hai người cho một trận và bảo: «Đồ Kỳ đà cản mũi, khó ưa...»
Ngày 26, tháng 02, năm 2016
Thủy Điền
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 26/02/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 26/02/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét