Bất hạnh – Truyện ngắn Thủy Điền (CHLB Đức)
Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016
Mặt trời vừa lên. Nó lần ra trước hiên, tay cầm cây gậy,
tay mò mẫm tìm ấm nước mẹ nó đã nấu sẵn từ sáng, để rót vào ly. Bỗng nghe tiếng
dép lẹp xẹp tiến đến gần. Nó hỏi ai đó? Tao Văn đây mầy. Văn nào? Mầy không nhớ
tao thật hả Hạnh? Không nhớ thật. Vậy mà nói bạn chí thân, tri âm, tri kỷ. Tao
lập lại lần nữa hai Văn nè mầy nhớ chưa? Nhớ rồi, cho tao xin lỗi, mù lòa quên
đủ thứ chuyện mầy ơi. Mầy về hồi nào? Ngồi xuống đi, tao mới về mấy hôm.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả. Thủy Điền
Tên thật.Văn Màu Trần
Sanh ngày 15 tháng 10, năm 1960
Tại. Xã Tân hiệp, quận Bến tranh, tỉnh Tiền Giang (Định Tường)
Nghề nghiệp. Trung cấp ngành Thủy lợi
Cựu Học sinh. Nông Lâm súc Định Tường
Tốt nghiệp Khóa 2 ngành Địa chất Công trình
Trường trung cấp Thủy lợi 3 Tiền giang năm 1980
Hiện cư ngụ tại. Cộng hòa liên bang Đức
EMail : tran.vanmau@yahoo.de
_____
Mặt trời vừa lên. Nó lần ra trước hiên, tay
cầm cây gậy, tay mò mẫm tìm ấm nước mẹ nó đã nấu sẵn từ sáng, để rót vào ly.
Bỗng nghe tiếng dép lẹp xẹp tiến đến gần. Nó hỏi ai đó? Tao Văn đây mầy. Văn
nào? Mầy không nhớ tao thật hả Hạnh? Không nhớ thật. Vậy mà nói bạn chí thân,
tri âm, tri kỷ. Tao lập lại lần nữa hai Văn nè mầy nhớ chưa? Nhớ rồi, cho tao xin
lỗi, mù lòa quên đủ thứ chuyện mầy ơi. Mầy về hồi nào? Ngồi xuống đi, tao mới
về mấy hôm.
Năm 1977 hai thằng cùng vào trường Sư phạm,
quen nhau, rồi thân nhau như anh em ruột. Một thằng thì ở Chợ gạo, một thằng
thì ở Châu thành Tiền giang.
Học xong ba năm hai thằng ra trường, một
thằng đi vượt biên, một thằng về Chợ gạo dạy học. Hạnh rất hiền và dễ thương
nên được mọi người yêu qúy. Sau một năm dạy học Hạnh quen một cô bạn gái cùng
làng và hai người tiến đến hôn nhân. Sở dĩ Hạnh lập gia đình hơi sớm, vì Hạnh
là con trai độc nhất, Hạnh chỉ còn một bà mẹ già, ngoài ra không còn ai cả. Cha
Hạnh tham gia Cách mạng và đã hy sinh hồi năm 1970. Hạnh ở với vợ gần hai năm
nay mà không có con, sự chán nản, chờ đợi một mái ấm gia đình trong tuyệt vọng.
Vợ Hạnh bắt đầu nẩy sinh căn bệnh Đồng tính. Nàng quen một cô bạn gái làng bên,
hai người dần dà khắn khít như keo sơn, nàng phế mặc, bỏ rơi chồng hồi nào mà
không hay biết. Hạnh biết được sự việc nên buồn bã và chẳng biết làm sao.Thoạt
đầu nóng giận, nhưng không có kết quả, chàng xoay ngang dỗ ngọt, cuối cùng cũng
không xong. Riêng nàng thì mỗi lúc càng đậm đà tình ái với cô bạn gái bên
làng.
Trong tình thế muôn ngàn khó khăn, một hôm
cô bạn gái vợ chàng sang chơi rồi mặc nhiên tâm tình, ân ái trước mặt chàng,
xem như chàng là người ngoài cuộc. Chàng bực tức, không dằn được trước sự lố
bịch của hai người nên mắng cô bạn gái
một trận và đuổi về ngay. Vợ Hạnh chống cự quyết liệt, cô bạn gái cũng chẳng
chịu về, nhưng cuối cùng cô thấy sự ấu đả càng lúc, càng gia tăng nên đành phải
rút lui. Khách về, hai vợ chồng Hạnh xem như kẻ bắc, người đông, sự rạn nứt
tình cảm giữa hai vợ chồng bắt đầu to tát.
Cô bạn gái ra về mà trong lòng hậm hực,
ghen tức, cô nhất định trả thù người đã cản ngăn tình yêu của cô. Ba hôm sau,
cô sang tìm vợ Hạnh và mang theo một lọ Axit mới mua, cô giấu kín trong người,
chờ xung đột là ra tay ngay. Vừa bước vào nhà, Hạnh thấy cô đến, nên chận cửa
và quát cho một trận, hy vọng cô ta sẽ đi ngay. Nhưng lần nầy cô nhất quyết
không nhịn thua, mà còn bật nấp lọ Axít tát vào mặt Hạnh cho thỏa cơn giận, thế
là Hạnh trọng thương. Vợ Hạnh chạy ra ôm chầm chập người yêu mình, còn Hạnh thì
nàng phế mặc. Bà con nghe tin chạy đến chở Hạnh đi cứu chữa và Công an xã cũng
đến cồng tay, rồi bắt cô bạn gái đi. Vợ Hạnh ngồi nhà ôm mặt khóc, mà chẳng
chịu theo chăm sóc chồng, bà con hàng xóm kêu rêu không lời nào tả hết.
Một tháng sau, khi Công an điều tra và đưa
ra Tòa, cô bạn gái lãnh án mười năm về tội cố tình gây thương tích cho người
khác. Hạnh thì vẫn nằm bệnh viện, mãi đến bốn tháng sau mới được về nhà. Thời
gian nằm viện, vợ Hạnh chỉ đến đôi lần ngoài ra từ A đến Z tất cả đều do bà mẹ
già lo liệu cả. Gương mặt Hạnh bây giờ nhìn rất là khủng khiếp, hư hỏng hết và
ác nghiệt hơn là đôi mắt bị mù lòa vì lãnh nguyên một lọ Axít.
Cô bạn gái thời gian thụ án, tuần nào vợ
Hạnh cũng xách một giỏ xách đầy đi thăm, giống như vợ đi thăm chồng mắc nạn. Họ
yêu nhau tha thiết, yêu đến nỗi vào tù thăm nuôi họ gắn bó như lúc ở nhà.
Thời gian cải tạo là thời gian thử thách,
chuộc tội. Cô bạn gái lao động tích cực và tuân thủ đúng nội qui trại giam, nên
nhiều lần cô được đề nghị giảm án và cuối cùng cô chỉ ở tù đúng ba năm và được
trả tự do.
Vừa ra khỏi cổng tù, thì vợ Hạnh đã chờ sẵn
và hai người lên xe, rồi đi mất biệt luôn kể từ đó. Riêng Hạnh sau cơn hoạn nạn
chàng nghỉ dạy và ở quê nhà sống bên người mẹ gìa yêu quý. Không biết rồi đây
khi mẹ mất, số phận Hạnh sẽ ra sao?...!
Ngày 01, tháng 3, năm 2016
Thủy Điền
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 01/03/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 01/03/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét