Dung Thị Vân: Đọc thơ Ngọc Tuyết “Trăng 14"
Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016
Trăng
14- trích từ tuyển tập MÓT của nhà thơ Ngọc Tuyết có đến 10 từ trăng. Trăng là
gì trên thế gian này mà các thi nhân cứ thi nhau "gào khóc" và than
thở cùng trăng đến thế. Bởi vậy mà chẳng có ai ôm được trăng, nắm được trăng
v...v... cho nên mới mường tượng ra đủ những câu từ để viết về trăng. Đề tài
trăng là nguồn cảm xúc của các nhà văn thơ. Nhưng khéo thay cho các tác giả đã
biết xử dụng ngôn từ mà không ai nhầm lẫn vào ai. Bởi thế mà muôn đời trăng mãi
ở trên cao để "tránh nghe" những lời than van của loài người...chứ
nói gì tới văn nhân, thi sĩ.
Tác giả Dung Thị Vân
(HV Hội Nhà văn TP.Hồ Chí Minh)
ĐT: 0903 37 22 19
Email: dungthivan11012012@gmail.com
_____
TRĂNG 14
Em
trăng về gốc cội trời
thả dài sợi tóc buột
lời chia xa
đã nhàu oan nghiệt
hôm qua
trăng đi lẫm chẫm xế
tà hôm sau
mật ngôn ước lệ đắng
đau
gương trăng dị tật
soi màu vỡ tan
lối về chuẩn giấc mơ
hoang
u mê giếng ngọc trăng
loang ngấn phèn
bóng trăng trầy trụa
ố hoen
mùa yêu dốc cạn đêm
đen chốt buồn
Trời ngồn ngộn ánh
trăng suông
ai cầm tiếng khóc soi
đường trăng lên
tơ trời cuộn chỉ rối
ren
bao nhiêu tan hợp về
men gối chiều
trăng em tròn khuyết
liêu xiêu
lận lưng tình cuội
yêu liều tuổi trăng
đam mê rồi chợt ăn
năn
yêu thương rồi khóc
oái ăm cõi tình
Em hiền như một câu
kinh
tiếng chuông phỉnh dụ
còn rình bước chân
lời yêu mật ngọt ân
cần
Sợ!
Đêm thiếu phụ những
lần khóc trăng…?!
Giờ em về dưới bóng
hằng
thả dài sợi tóc nhọc
nhằn khấn đêm
đóng khung quá khứ
vào quên
em xinh mười bốn
trăng lên kịp rằm.
TN - Rút từ MÓT
Ngọc
Tuyết
LỜI CẢM
NHẬN CỦA DUNG THỊ VÂN:
Trăng 14- trích từ tuyển tập MÓT của nhà thơ
Ngọc Tuyết có đến 10 từ trăng. Trăng là gì trên thế gian này mà các thi nhân cứ
thi nhau "gào khóc" và than thở cùng trăng đến thế. Bởi vậy mà chẳng
có ai ôm được trăng, nắm được trăng v...v... cho nên mới mường tượng ra đủ
những câu từ để viết về trăng. Đề tài trăng là nguồn cảm xúc của các nhà văn
thơ. Nhưng khéo thay cho các tác giả đã biết xử dụng ngôn từ mà không ai nhầm
lẫn vào ai. Bởi thế mà muôn đời trăng mãi ở trên cao để "tránh nghe"
những lời than van của loài người...chứ nói gì tới văn nhân, thi sĩ.
Ngọc
Tuyết đã nức nở với mười từ trăng trong một bài thơ.
"Em - trăng về gốc cội trời/
trăng đi lẫm chẫm xế tà hôm sau/ gương trăng dị tật soi màu vỡ tan/
u mê giếng ngọc trăng loang ngấn phèn/ bóng trăng trầy trụa ố hoen/ Trời ngồn ngộn ánh trăng suông/
ai cầm tiếng khóc soi đường trăng lên/ trăng em tròn khuyết liêu xiêu/ lận lưng tình cuội yêu liều tuổi trăng/
Sợ! - Đêm thiếu phụ những lần khóc trăng…?!/ Giờ em về dưới bóng hằng/ thả dài sợi tóc nhọc nhằn khấn đêm/ đóng khung quá khứ vào quên/ em xinh mười bốn trăng lên kịp rằm".
u mê giếng ngọc trăng loang ngấn phèn/ bóng trăng trầy trụa ố hoen/ Trời ngồn ngộn ánh trăng suông/
ai cầm tiếng khóc soi đường trăng lên/ trăng em tròn khuyết liêu xiêu/ lận lưng tình cuội yêu liều tuổi trăng/
Sợ! - Đêm thiếu phụ những lần khóc trăng…?!/ Giờ em về dưới bóng hằng/ thả dài sợi tóc nhọc nhằn khấn đêm/ đóng khung quá khứ vào quên/ em xinh mười bốn trăng lên kịp rằm".
Trăng
đã len lỏi vào từng ngóc ngách,tế bào,mạch máu của nhà thơ mà mỗi câu thơ cứ
tách biệt trong từng ngôn ngữ sáng tạo của nhà thơ. Nói chung, đọc thơ Ngọc
Tuyết ta không thể lẫn lạc vào ai. Vì nhà thơ có những từ đặc biệt mới lạ như:
"gốc cội trời", "mật ngôn", "gương trăng dị tật",
"trăng loang ngấn phèn", "bóng trăng trầy trụa ố hoen",
"tiếng chuông phỉnh dụ" v...v... Vâng. Đại khái một số câu là như
thế. Những câu chữ bình thường của tiếng Việt. Nhưng nếu như không có óc sáng
tạo ngôn từ thì không thể nào làm mới được những con chữ như thế.
Bởi
vậy mà qua một chặng đường "lăn lộn" với ngòi bút. Nhà thơ Ngọc Tuyết
: tên thật là Nguyễn Ngọc Tuyết, cùng các bút danh: NGỌC TUYẾT - TÓC NGUYỆT -
NGUYỄN LÊ TIÊN SA. Đã nhận được các giải thưởng:
-
Đoạt giải ba Cuộc thi thơ Lục bát "NGÀN NĂM HỒN VIỆT" - Tân Mão 2011.
-
Tặng thưởng tác phẩm hay năm 2011 của TẠP CHÍ SÔNG HƯƠNG.
-
Giải nhì (không giải nhất) 2011 Cuộc thi thơ Lục bát do Tạp chí Văn Nghệ Quân
Đội và Tạp chí Sông Hương tổ chức.
Tôi
nghĩ đó là niềm vui không nhỏ của một người cầm bút mà không phải ai cũng có
được.
Cuộc tình của nhà thơ đã dàn trải theo năm
tháng và trả hết cho trăng đến sợi tóc mà cũng buộc những sợi chia ly theo
trăng. Lời nói chỉ còn là nước mắt mà ánh trăng kia như chiếc gương dị tật.
Không soi rọi được cuộc tình duyên nguyên thủy mà chỉ ngược lại những đớn đau.
Ông bà ta vẫn thường nói "có hợp thì
ắt có tan". Ôi một câu ví von của nhân loại quá sức đau buồn nếu như
ai đó rơi vào trường hợp này. Ở đây nhà thơ Ngọc Tuyết cũng ví von tan hợp
nhưng với một từ ngữ mới hơn, xúc tích hơn. "Bao nhiêu tan hợp về men gối chiều". Tan hợp đi vào gối chiếc
mà men theo chiều tà của người đàn bà thì quả thật không còn gì buồn hơn thế
nữa. Tôi cảm giác như nước mắt quanh mi người thiếu phụ.
Trời ngồn ngộn ánh trăng
suông
ai cầm tiếng khóc soi đường trăng
lên
tơ trời cuộn chỉ rối ren...
Người
đàn bà trong thơ Ngọc Tuyết tôi hình dung ra một người rất hiền, hiền như
"Ma soeur" như lời bài ca của Phạm Duy (thơ Nguyễn Tất Nhiên).
"Em mang hồn vô tội...đeo thánh giá huy hoàng...Em hiền như Ma soeur, Ma
soeur này Ma soeur...".
Nhà
thơ Ngọc Tuyết đã viết về người đàn bà trong thơ chỉ nghe tiếng chuông thôi mà
nàng còn sợ hãi, sợ những lời phỉnh dụ. Vậy thì nàng biết phải làm sao? Thôi
thì tất cả đành khoanh tròn vào vòng tạo hóa mà mặc những đớn đau lặng lẽ chia
xa của mối tình không trọn vẹn....Người thiếu phụ ở đây chỉ còn biết khóc. Nhất
là vào những đêm trăng sáng như tựa đề bài thơ "Trăng 14". Có lẽ
những đêm trăng là những đêm mà kỷ niệm lại hiện về và gợi lại lòng thiếu phụ
nhiều nhất. Là con người bằng xương bằng thịt làm sao quên được những mật ngọt
của một thời yêu thương nồng thắm.
Em hiền như một câu kinh
tiếng chuông phỉnh dụ còn rình bước
chân
lời yêu mật ngọt ân cần
Sợ!
Đêm thiếu phụ những lần khóc
trăng…?!
Tình
yêu của người thiếu phụ trong thơ dường như là vào những đêm trăng sáng. Cho
nên giờ đây nàng chỉ còn biết tìm trăng mà khóc. Tìm trăng mà khấn nguyện.
Nhưng lời cầu nguyện rồi cũng rơi vào hư không...cũng tan theo quá khứ. Khi mái
tóc nàng vẫn dài theo mùa nhung nhớ. Mà trăng 14 thì mãi tít trời cao xanh!
liệu trăng có nghe được tiếng khấn của nàng dưới đêm trăng?. Tôi hình dung ra
người thiếu phụ trong thơ cả một đời xõa tóc đợi trăng hoài viễn nhớ.
Hy
vọng cuộc đời thiếu phụ rồi đây sẽ vui tươi hơn sẽ đẹp đẽ hơn như câu thơ kết:
"em xinh mười bốn trăng lên kịp rằm".
Viết tại North Carolina ngày 04/3/2016
HV.Hội Nhà Văn TP.Hồ Chí Minh
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 08/03/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét