Home
» Lý luận phê bình
» Nguyên Bình: Đến với bài thơ hay “Đếm từng giọt thời gian” Thơ Hiền Thảo (BRVT)
Nguyên Bình: Đến với bài thơ hay “Đếm từng giọt thời gian” Thơ Hiền Thảo (BRVT)
Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019
Thơ
Hiền Thảo (HT) chinh phục tâm hồn tôi từ những bài thơ đầu tiên tôi được đọc
trên fabook. Thi ngôn từ thơ HT theo thời gian cứ lắng dần, lắng sâu vào tâm
hồn tôi, lay động những cảm xúc dịu ngọt bởi ý từ tha thiết, tinh khôi, mà sâu
lắng, u hoài, đậm chất trữ tình.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyên Bình
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
ĐT: 0775198065
Email: nguyenbabinh2006@gmail.com
_____
Thơ
Hiền Thảo (HT) chinh phục tâm hồn tôi từ những bài thơ đầu tiên tôi được đọc
trên fabook. Thi ngôn từ thơ HT theo thời gian cứ lắng dần, lắng sâu vào tâm
hồn tôi, lay động những cảm xúc dịu ngọt bởi ý từ tha thiết, tinh khôi, mà sâu
lắng, u hoài, đậm chất trữ tình.
Gustave
Flaubert nói: “Không có mảnh nhỏ cuộc đời nào lại không mang trong mình thi
ca”.(There is not a particle of life which does not bear poetry within
it.)
Đúng
vậy, mỗi bài thơ của HT là “một mảnh nhỏ cuộc đời”, nhiều bài thơ ghép lại
thành một trang đời vừa lấp lánh, vừa u hoài, vừa rạng rỡ nụ cười xanh và cũng
đầm đìa nước mắt nóng lăn dài trên gương mặt thi nhân.
Thôi,
tôi không lan man nữa. ĐẾM TỪNG GIỌT THỜI GIAN đã mở ra trước mắt, những vần
lục bát ngậm ngùi man man khó tả. Xuyên suốt bài thơ là nỗi lòng một người đàn
bà, chừng như là một thiếu phụ cô đơn, hình như đang phiền muộn, như cánh bèo
trôi dạt trên dòng sông đời, để nở hoa tím, mà kết nụ bâng khuâng. Những bộc
bạch trong bài thơ là những dấu lặng đẹp, thanh thoát mà lại vò xé hờ hững từng
mảnh tâm tư hóa thành nổi niềm, biến thành khát vọng không lời từ cuộc trăm năm
mưa gió.
Người đi rây rắc nỗi mưa
Lòng
ta mấy hạt gió đùa qua hiên...
Cặp
lục bát đầu tiên mà nhà thơ HT thả bụi mưa vào lòng bạn đọc, gieo vào lòng tôi
nỗi cảm hoài xa vắng. Người đã đi rồi, người đi đâu về đâu nàng không hay biết,
chỉ thấy lòng nàng thấm ướt, từng hạt mưa lạnh lùng của phân ly như "lòng
ta mấy hạt gió đùa qua hiên” Nhẹ nhàng thế đấy, chừng như loãng tan, chừng như
mơ hồ mà tê tái quá. Nàng đang ngồi một mình bên hiên vắng, nàng thầm nhắc ai
kia, thầm nhớ bóng dáng nào xa khuất và chia sẻ thành “vết thương đau ngọt ngào”,
có ai đó hãy đến làm một bờ vai, mở một vòng tay yêu thương không nhỉ?
Chiều rơi...sũng cánh chim đêm
Ngón tay
nà nuột...
thơm trên phím cầm…
“Chiều
chưa đi màn đêm dần buông xuống”, (Đêm đông) cánh chim đêm trong màn mưa tội
tình quá, như linh hồn ai chơi vơi cô đơn giữa màn đêm tĩnh mịch. Nàng thơ nhẹ
gót bỏ hiên ngoài mưa bụi, quay vào thư phòng ấm áp của mình, gõ “ngón tay nà
nuột” lên phím dương cầm thánh thót, từng nốt nhạc “thơm” lảnh lót vang lên. Âu
cũng là một cách giải bày cho ưu phiền trôi đi, cho bóng người xa không còn ám
ảnh tâm tư sầu muộn nữa. Nhưng thử hỏi, tiếng tơ lòng có dịu êm như âm thanh du
dương của diệu đàn nào đó hay chăng?
Mưa xa ...
rối sợi tình gần
Xanh
xao thoáng chốc
đã phần hao hư
Ôi,
mưa xa bay cứ bay, bay mãi vào tận thư phòng, rơi trên phím đàn ngàn giọt bơ
vơ. Mưa ngoài kia lạnh lùng len lén vào tận trong gian phòng ấm cúng, rồi thấm
vào tận trong tim, làm “rối sợi tình gần”. Tôi cho rằng đây là câu thơ tuyệt
bút. Cặp đối ngay trong câu sáu khéo léo uyển chuyển như một câu Kiều: “Mưa xa
rối sợi tình gần”. Từ “rối” đắt địa làm sao, cho ta thấy cái động thái bên
trong nội tâm biến thiên theo tác nhân từ ngoại cảnh, với sáu chữ thật tài hoa.
Và, cuộc tình gần đã ‘xanh xao” từ độ nào, phút chốc trở thành hư hao, Nỗi đau
tăng tiến dần trong đêm muộn, giữa mưa khuya hiên ngoài, phải không nàng
thơ?
Xòe tay
tìm... đếm... tuổi dư
Muộn phiền,
căn cớ...biết từ bơ vơ!!!
Biết
làm gì nữa trong cái không gian cô quạnh ấy? Nhà thơ như một tiểu thuyết gia,
HT cho nàng thơ của mình ngồi đếm từng đốt ngón tay? Đếm gì? Đếm tuổi đời chồng
chất, đếm thời gian trôi đi, vô cớ, muộn phiền từ độ người đi xa biền biệt,
“biết từ bơ vơ”. Vâng, chính là từ thời điểm “người đi rây rắt nỗi mưa ấy”. Ta
thấy sợi dây liên kết ý từ toàn bài chặc chẻ lắm, ko vu vơ bất chợt, thi ý được
sắp đặt kín đáo mà tài tình, gay rung dộng biêt bao.
Trăm năm
réo ...
cuộc hững hờ
Ta về gói lại những bờ yêu xưa!
Thôi
đành vậy, cuộc trăm năm hờ hững vói nàng thơ, cô đơn một mình một bóng, đợi chờ
ai xa vắng mà có bao giờ người trở về. Thôi đành thế, cảm thương căn phần ai lẻ
loi, bờ yêu dấu xưa chỉ là mộng tưởng, là dĩ vãng ưu phiền. Gói lại đi thôi, để
khi mũi lòng thương nhớ, ta lại mở ra trang đời hoài niệm. Bạn có cam lòng cùng
nhà thơ không vậy. Riêng tôi, khi viết đến dây, lòng tôi ngậm ngùi quá.
Chúc
mừng Hiền Thảo với bài thơ ĐẾM TỪNG GIỌT THỜI GIAN. Xin chia sẻ bài thơ hay cảm
nhận cùng bạn đọc.
Bà
Rịa, ngày 10/8/2019 - Nguyên Bình
----
ĐẾM
GIỌT THỜI GIAN
(Thơ Hiền Thảo)
***
Người
đi rây rắc nỗi mưa
Lòng ta
mấy hạt gió đùa qua hiên...
Chiều
rơi...sũng cánh chim đêm
Ngón
tay
nà
nuột...
thơm
trên phím cầm
Mưa xa
...
rối sợi
tình gần
Xanh
xao thoáng chốc
đã phần
hao hư
Xòe
tay
tìm...
đếm... tuổi dư
Muộn
phiền,
căn
cớ...biết từ bơ vơ !!!
Trăm
năm
réo ...
cuộc
hững hờ
Ta về
gói lại những bờ yêu xưa!
----
ĐT: 0775198065
----
(Ảnh Nguyễn Bình)
----
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Vũng Tàu ngày 15/8/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét