Nguyên Bình: Phúc âm buồn Thục Uyên – Hình như là nỗi đâu thân phận (VT)
Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019
Tôi
quen biết Thục Uyên rất tình cờ, khi hai anh em cùng chen nhau mến mộ một bài
thơ hay của chị Châu Ly do nhà phê bình Nguyễn Xuân Dương giới thiệu. Bài thơ
ấy thuyết phục quá, đến nỗi cả hai chúng tôi cùng quên lững rằng mình đang ở
trong nhà anh NXD, quên cả chào hỏi chủ nhà mà cứ vô tâm rối rít nói về bài
thơ. Và khi cả hai nhận ra cái lỗi mất lịch sự thô thiển đó thì cũng chính là
lúc tôi và Thục Uyên đều nhận ra chúng tôi cùng yêu thơ Châu Ly lắm lắm. Tại
sao mình lại không kết bạn hả Thục Uyên? Và từ đó chúng tôi trở thành bạn fb.
Một già, một trẻ, tôi đoán thế vì thực lòng tôi chưa vào trang cá nhân của bạn
ấy.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyên Bình
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
ĐT:
0775198065
Email: nguyenbabinh2006@gmail.com
_____
NGUYÊN BÌNH
PHÚC ÂM BUỒN
Thục Uyên
HÌNH NHƯ LÀ NỖI ĐAU THÂN PHẬN
Vài nét cảm nhận của Nguyên Bình:
Tôi quen biết Thục Uyên rất tình cờ, khi hai anh em cùng chen nhau mến mộ một bài thơ hay của chị Châu Ly do nhà phê bình Nguyễn Xuân Dương giới thiệu. Bài thơ ấy thuyết phục quá, đến nỗi cả hai chúng tôi cùng quên lững rằng mình đang ở trong nhà anh NXD, quên cả chào hỏi chủ nhà mà cứ vô tâm rối rít nói về bài thơ. Và khi cả hai nhận ra cái lỗi mất lịch sự thô thiển đó thì cũng chính là lúc tôi và Thục Uyên đều nhận ra chúng tôi cùng yêu thơ Châu Ly lắm lắm. Tại sao mình lại không kết bạn hả Thục Uyên? Và từ đó chúng tôi trở thành bạn fb. Một già, một trẻ, tôi đoán thế vì thực lòng tôi chưa vào trang cá nhân của bạn ấy.
PHÚC ÂM BUỒN
Thục Uyên
HÌNH NHƯ LÀ NỖI ĐAU THÂN PHẬN
Vài nét cảm nhận của Nguyên Bình:
Tôi quen biết Thục Uyên rất tình cờ, khi hai anh em cùng chen nhau mến mộ một bài thơ hay của chị Châu Ly do nhà phê bình Nguyễn Xuân Dương giới thiệu. Bài thơ ấy thuyết phục quá, đến nỗi cả hai chúng tôi cùng quên lững rằng mình đang ở trong nhà anh NXD, quên cả chào hỏi chủ nhà mà cứ vô tâm rối rít nói về bài thơ. Và khi cả hai nhận ra cái lỗi mất lịch sự thô thiển đó thì cũng chính là lúc tôi và Thục Uyên đều nhận ra chúng tôi cùng yêu thơ Châu Ly lắm lắm. Tại sao mình lại không kết bạn hả Thục Uyên? Và từ đó chúng tôi trở thành bạn fb. Một già, một trẻ, tôi đoán thế vì thực lòng tôi chưa vào trang cá nhân của bạn ấy.
Thục
Uyên đang sống lưu vong ở một bang nào đó xa xôi của nước Mỹ giàu có. Thơ của
bạn canh cánh một nỗi xa quê, canh cánh một niềm đau cho đất nước nhược tiểu,
cho thân phận lưu vong cho dù cuộc sống chắc hẳn là sung túc, đủ đầy trên một
xứ sở tự do...
Một
sớm, bất chợt PHÚC ÂM BUỒN đến với tôi trong cái lành lạnh của mùa đông phương
Nam chớm về. Mà cho dù mùa đông bên tận trời tây viễn xứ hay mùa đông quê nhà
thì muôn đời vẫn hội tụ ở một điểm chung trong ngôn ngữ đời thường, mời bạn:
Loài thú đó co ro trong đông lạnh
Giấc lưu đày mòn mỏi cuộc trăm
năm
Hồn lãng quên cơn đau mộng mị
Dấu cô đơn xơ xác một chỗ nằm ...
Vâng,
điểm chung đông - tây đó là sự co ro. “Loài thú nằm co khi mùa đông về”. Nhưng
cái co ro nghiệt ngã của con người mới là nỗi đau buốt giá tái tê. Tôi cảm nhận
được sự co ro ấy trong bài thơ PAB mà Thục Uyên muốn tỏ bày. Con người co ro ẩn
mình trong cuộc lưu đày trăm năm để lê lết qua một phận đời. Họ cố lãng quên
thân phận mình, lãng quên nỗi đau ẩn khuất trong từng cơn mộng mị, trăn trở
cùng nỗi cô đơn đến “xơ xác một chổ nằm”. Tôi ngạc nhiên đến sững sờ khi đọc
cụm từ này của tác giả bài thơ. Không có hình ảnh nào gợi tả hơn nữa về cái nơi
loài thú cũng như con người lăn lóc trong hang ổ của mình. Một nơi trú ngụ
hoang tàn tù đày đâu đó giữa rừng Taiga tuyết lạnh phương Bắc, cũng như cái ổ
rơm quê nghèo mà mạ tôi nghẹn ngào trải ra cho chúng tôi nằm trong những mùa
đông đói lạnh xửa xưa, mà ở đó, hình như sự cô đơn của con người được tác giả
đồng hóa với nỗi cô đơn của loài thú ngủ đông...
Bốn
câu thơ của khổ thơ đầu tiên trong PAB như một dự cảm cho những bộc bạch về
thân phận, ẩn mình sâu kín trong tâm linh bùi ngùi mà tác giả gởi trao:
Thú ngủ vùi qua đông dài ảm đạm
Quên niềm đau cuộc đuổi bắt tồn
sinh
Vết thương nào còn nguyên sơ rướm
máu
Thịt xương da hằn dấu vết điêu linh!
Đêm
dài của hoang sơ cũng là đêm dài của đời người trong quay cuồng giông bão. Con
người luôn lẩn trốn cái thực tại phủ phàng của cuộc sống sau những bôn ba sinh
tử, huyết chiến lạnh lùng. Trong “cuộc đuổi bắt tồn sinh” thịt da ta đã bao lần
rướm máu, vết thương máu thịt và vết thương tâm hồn cào xé nhức nhối trong cuộc
‘lưu đày” điêu linh, khắc khoải. Chạm vào cuộc sống, Thục Uyên ẩn dụ đời người
tha phương trên đất khách đau đớn thế chăng? Tôi chợt liên tưởng đến một miền
thảo nguyên bao la hoang dã, nơi mỗi bầy thú vẫn mãi dắng co đối mặt với cuộc
đấu tranh sinh tồn, và mỗi vết thương của loài thú là vết đau như dao cắt cho
thân phận con người trong xã hội đua chen.
Như
một trình tự biểu hiện nội tâm logich, đến khổ ba thì tác giả bộc bạch thực sự
về nỗi lòng người con xa xứ. Vẫn ẩn dụ là loài thú hoang, Thục Uyên cảm nhận
cuộc sống quanh mình cũng chỉ là một thiên đường “tơi tả”, nơi tác giả ẩn mình
vào “góc hắt hiu” để nhớ thương cội nguồn, ôi cái góc hắt hiu nghe sao mà cay
đắng tội nghiệp biết nhường nào:
Góc hắt hiu thương nhớ cội nguồn
xa
Để
từ đó, tác giả từng đêm đau đáu về nơi chôn nau cắt rốn mà “mơ thiên thu” về
hình bóng quê nhà vời vợi:
Mơ thiên thu như nhớ chốn quê nhà.
Nỗi
niềm nào sâu lắng hơn nỗi niềm nhớ quê nhà da diết? Giấc mơ nào đằng đẳng triền
miên như giấc mơ ngàn năm?
Suốt
bài thơ, Thục Uyên không hề nói về mình, tác giả xem mình như là một chứng
nhân, một đại biểu cho nỗi lòng trắc ẩn của người con xa xứ? Chắc hẳn sẽ có
hàng triệu con tim đồng cảm với những thổn thức, dày vò tâm can trong suốt bài
thơ.
Và,
cuộc sống vẫn cứ trôi, người ta vẫn đi về trong mưa nắng, thầm lặng dấu niềm
đau, cất giữ thật sâu những ngậm ngùi thân phận, chấp nhận “căn phần” của mình
như linh hồn bị giữ giam trong ngục tối, trong mộ địa âm u, Ở đó, có phải Con
Người, có phải chúng ta mãi chờ đợi vào tin lành, vào sự cứu rỗi của Chúa Phúc
âm???
Chuyến xe đời vẫn đi về vội vã
Ngủ thật êm trong ngục tối căn
phần
Giấc âm u mênh mông trong mộ địa
Phúc âm buồn ru giấc mộng trăm năm ..
Cảm
ơn Thục Uyên đã viết PHÚC ÂM BUỒN, thay cho tiếng lòng của những con tim lưu
đày, cho bao mảnh linh hồn vụn vỡ trong thế kỉ buồn mà chúng ta đang cố tồn
tại.
----
(Ảnh Nguyễn Bình)
----
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Vũng Tàu ngày 02/8/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét