Home
» Lý luận phê bình
» Nguyên Bình: Đôi dòng cảm nhận câu thơ viết giữa mòn đau Của Hoàng Chẩm (BRVT)
Nguyên Bình: Đôi dòng cảm nhận câu thơ viết giữa mòn đau Của Hoàng Chẩm (BRVT)
Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019
Thi sĩ
đa đoan. Họ luôn vương mang nỗi đau đời thầm kín lặng lẽ, có khi đau vì một
chút tình thơ dại mơ hồ xa xôi từ thuở mười tám đôi mươi, có khi đau như cắt cả
khúc ruột vì xót thương một ánh sao nào chìm khuất trong hoài niệm xa vắng. Thi
sĩ lãng mạn mà chung tình, họ chung tình với cái liếc mắt cũ càng, chung tình
với phút bốn con mắt lạ bỗng nhìn nhau, và bóng hình dấu yêu của kí ức ấy cứ
mãi đeo đẳng thi nhân đi suốt cuộc đời, ẩn sâu trong tâm thức, để rồi, một sáng
đẹp trời, thi hứng bùng vỡ, thi ngôn thăng hoa, ảo diệu, mơ màng. Tôi dài dòng
như thế khi chạm CÂU THƠ VIẾT GIỮA MÒN ĐAU (CTVGMĐ) của nhà thơ Hoàng Chẩm, bài
thơ đăng trong tuyển tập LỤC BÁT PHƯƠNG NAM.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyên Bình
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
ĐT: 0775198065
Email: nguyenbabinh2006@gmail.com
_____
CÂU THƠ
VIẾT GIỮA MÒN ĐAU
Của
Hoàng Chẩm
***
Mòn đau
một giọt thu tan
Rơi
theo mùa lá rụng ngàn lau xa
Như còn
in dấu chân qua
Thầm
thì tóc gió một tà áo xưa
.
Mòn đau
bên một tiếng mưa
Từ em
cơn mộng như vừa lòng nhau
Câu thơ
trút cả niềm đau
Tìm
trong dâu bể một màu phôi phai
.
Mòn đau
một chặng đường dài
Người
xa muôn dặm đau hoài lời ru
Phố xa
đau một mùa thu
Thôi
đành hao khuyết! tạ từ vầng trăng.
Thi
sĩ đa đoan. Họ luôn vương mang nỗi đau đời thầm kín lặng lẽ, có khi đau vì một
chút tình thơ dại mơ hồ xa xôi từ thuở mười tám đôi mươi, có khi đau như cắt cả
khúc ruột vì xót thương một ánh sao nào chìm khuất trong hoài niệm xa vắng. Thi
sĩ lãng mạn mà chung tình, họ chung tình với cái liếc mắt cũ càng, chung tình
với phút bốn con mắt lạ bỗng nhìn nhau, và bóng hình dấu yêu của kí ức ấy cứ
mãi đeo đẳng thi nhân đi suốt cuộc đời, ẩn sâu trong tâm thức, để rồi, một sáng
đẹp trời, thi hứng bùng vỡ, thi ngôn thăng hoa, ảo diệu, mơ màng. Tôi dài dòng
như thế khi chạm CÂU THƠ VIẾT GIỮA MÒN ĐAU (CTVGMĐ) của nhà thơ Hoàng Chẩm, bài
thơ đăng trong tuyển tập LỤC BÁT PHƯƠNG NAM.
Hầu
như các bài thơ hay, rất lạ, mà cũng rất thường tình, đều là những bài thơ
buồn, man man buồn, chất ngất tâm sự sầu muộn vơi đầy nỗi lòng thi nhân. Ở đó,
không gian thi ca có vai trò như là mảnh đất giàu chất xúc tác, là lò phản ứng
giải phóng năng lượng từ lâu kìm nén, để bất chợt thăng hoa với mạch ngầm vừa
khơi, với dòng dung nham vừa trào, với suối lệ âm thầm chảy ngược vào trong tâm
khảm. Và, bài thơ thoát thai, như một vùng tâm tư bừng cháy, rực rỡ, tuyệt đẹp,
ngời sáng.
Dylan
Thomas là nhà thơ Xứ Wales nói: “Thơ là những gì làm bạn khóc, cười, đau khổ,
câm lặng, … khiến bạn thấy rằng mình cô độc trong thế giới, rằng hạnh phúc, khổ
đau của riêng mình đã được mãi mãi sẻ chia”.
Tôi
chắc rằng, khi thi sĩ Hoàng Chẩm viết CTVGMĐ cũng chính là lúc nhà thơ muốn
“hạnh phúc, khổ đau riêng mình đã được mãi mãi sẻ chia”.
Thì
đây các bạn, ta hãy lắng lòng cùng thi nhân:
Mòn đau một giọt thu tan
Rơi theo mùa lá rụng ngàn lau xa
Như còn in dấu chân qua
Thầm thì tóc gió một tà áo xưa.
“Một
giọt thu tan”, thi sĩ ơi, một giọt hay ngàn triệu giọt, một lần hay đã bao lần
mà tâm tư thi sĩ phải chịu “mòn đau” như thế? Chắc hẳn nỗi tiếc thương chiếc lá
của mùa thu xa xăm nào trong tận cùng kí ức cứ bào mòn, cứ gặm nhấm nổi lòng
qua dặm dài năm tháng. Nỗi đau ấy như rơi rơi, rơi mãi, phiêu bồng qua từng mùa
lá rụng, theo ngàn lau trắng phất phơ sương lạnh ngút ngát bãi bờ hoang liêu.
Thế mà, trong tâm thức thi nhân, tất cả vẫn vẹn nguyên đấy, vẹn nguyên “như còn
in dấu chân qua”! Tôi chợt nghe đâu đâu tiếng gót chân nhè nhẹ của hai người
yêu nhau dạo bước trên “con đường tình ta đi”, tôi nghe văng vẳng tiếng “thầm
thì tóc gió”, tôi thấy loáng thoáng đâu đây “một tà áo xưa” tung bay trong nắng
chiều rơi nghiêng. Dù trong hoài niệm, thi ảnh mà tác giả kéo chúng ta về
“những ngày xưa thân ái” ấy tuyệt vời quá, nó man man sầu nhớ, xa lăng lắc mà
lay động tâm hồn, phải không các bạn? Kí ức đó, kỉ niệm đó, cả dấu chân và
tiếng thì thầm của quá khứ, mãi ẩn hiện trong tâm linh, tiềm thức nhà thơ. Mà,
phải chăng, đây chỉ là phút giây của giấc mơ bị đánh thức, trở mình, chứ tất cả
còn đâu nữa, còn đâu nữa phải không chàng thi sĩ đất Quãng Trị máu lửa mà đa
đoan ? Theo tôi, “Tóc gió” đã “thôi bay” năm xửa năm xưa tê rồi.!
Mòn đau bên một tiếng mưa
Từ em cơn mộng như vừa lòng nhau
Câu thơ trút cả niềm đau
Tìm trong dâu bể một màu phôi phai.
Lại
một điệp khúc mòn đau. Mòn đau từ “giọt thu tan”, để rồi, bây giờ đây tâm tư
thi nhân mòn đau theo “một tiếng mưa”. Mà tiếng mưa thì luôn u hoài dai dẳng,
triền miên. Tôi chợt nghĩ, hình như mọi hiện tượng trong đất trời sinh ra là để
cho thi sĩ đau nỗi đau của mình theo bao biến thiên của ngoại cảnh. Tác giả
khéo chọn hình ảnh quá. Bao nhiêu thi nhân mặc khách đã run rẩy trước bóng thu
tàn, réo rắt sầu theo tiếng mưa ngoài hiên thánh thót, thì thi sĩ Hoàng Chẩm
cũng vậy, nhà thơ chạnh lòng trước những dấu chân mà người đi trước từng đã
thổn thức. Nhưng tiếng mưa của HC là tiếng lòng của mộng ước ngày hai người đã
“vừa lòng nhau”. Ôi, chuyện tình yêu này không còn là những khắc khoải mơ hồ
nữa, mà là một chuyện tình thực sự, tuy không vẹn tròn hẹn ước. Tại sao? “câu
thơ trút cả niềm đau”. Các bạn thấy chưa, không biết từ bao lâu, chàng đã là
một thi sĩ, rút ruột viết từng câu thơ cho mối tình ngang trái ấy. Đúng rồi,
những câu thơ đau nổi đời dâu bể, tang thương, những câu thơ tủi hờn viết cho
tình yêu kia dần phai nhạt. “Tìm trong dâu bể một màu phôi phai”. Tứ thơ không
mới mà câu thơ lồng trong ngữ cảnh mòn đau quá đỗi tài hoa, gây cảm giác nghèn
nghẹn trong tôi.
Cho
tôi dấu nỗi bâng khuâng cùng tác giả để tiếp tục hành trình khám phá CTVGMĐ
nhé:
Mòn đau một chặng đường dài
Người xa muôn dặm đau hoài lời ru
Phố xa đau một mùa thu
Thôi đành hao khuyết! tạ từ vầng trăng!
Vâng,
tôi hiểu. Thi nhân “mòn đau” không chỉ với những phút giây bất chợt nhớ nhưng,
mà nỗi đau này kéo dài triền miên bất tận, nỗi đau lớn dần mãi trong không gian
bao la “muôn dặm”, nơi có mùa thu lá vàng héo úa phôi phai, nơi thời gian vời
vợi hao khuyết vầng trăng chia xa cách trở.
Người
xa xôi thật rồi, xa muôn dặm thật rồi, mà lòng thi nhân đau hoài niềm thương
nỗi nhớ, chàng ru tình, chàng ru đời, ru cho lành vết thương lòng xa xót.
Phố xa đau một mùa thu
Thôi đành hao khuyết! tạ từ vầng trăng!
Hai
câu cuối, tâm sự sâu kín quá, hình như không còn là nổi đau riêng của thi nhân
nữa, nỗi đau lớn hơn nhiều. Tôi cảm nhận như vậy. Chừng như, tác giả muốn gởi
gắm cái gì đó vào thơ, bởi nỗi đau ở đây khong còn bó hẹp trong giọt thu tan
hay một tiếng mưa nữa, mà “đau một mùa thu”, và đành ôm nỗi đời hao khuyết để
phải “tạ từ vầng trăng”. Thi sĩ bỏ trăng như người nông dân bỏ ruộng cày. Các
bạn hãy làm người giải mã ẩn dụ sâu kín của thi sĩ HC đi nhé. Ngọn bút tài hoa
là vậy, luôn để dành một mảnh đất thiêng hoang sơ chưa cày xới cho chúng ta
gieo trồng thơ ca, phải không các bạn?
CTVGMĐ
với ba khổ thơ như ba giọt lệ nóng lăn dài trong phận đời thi sĩ. Cảm ơn nhà
thơ HC đã đính những viên lệ ngọc lóng lánh lên trang thơ LỤC BÁT PHƯƠNG NAM,
kích mầm cho hoa thơ hé nụ tỏa ngát hương thơm, trao tặng cuộc đời những cau
thơ viết từ trái tim thắm đỏ.
Bà
Rịa, 5/9/2019 – Nguyên Bình
ĐT: 0775198065
----
(Ảnh Nguyễn Bình)
----
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Vũng Tàu ngày 16/9/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét