Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Văn học dịch
» Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/10) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/10) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2019
Đêm nghỉ
đầu tiên - Tấm vải tuồn xỏ lá - Cái ấm quỉ quyệt và cách sử lý - Bữa tối -Mọi
chuyện đều phải đi qua con đường của dạ dày - Chuyện xảy ra với ông bố Jord -
Đêm mất ngủ.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Ngọc Châu
Họ tên Nguyễn Ngọc Châu
Địa chỉ: 312 Lê Thánh Tông quận Ngô Quyền Hải Phòng
Mobille: 0868153994
Email: ngocchaunvhp@gmail.com
_____
BA NGƯỜI CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN
Ngọc Châu dịch
Chương Mười
***
Địa chỉ: 312 Lê Thánh Tông quận Ngô Quyền Hải Phòng
Mobille: 0868153994
Email: ngocchaunvhp@gmail.com
_____
BA NGƯỜI CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN
Ngọc Châu dịch
Chương Mười
***
Đêm nghỉ đầu tiên - Tấm vải tuồn xỏ lá - Cái
ấm quỉ quyệt và cách sử lý - Bữa tối -Mọi chuyện đều phải đi qua con đường của
dạ dày - Chuyện xảy ra với ông bố Jord - Đêm mất ngủ.
Tôi
và Hari đã nghĩ đến việc lịch sử lặp lại của câu chuyện xảy ra ở âu thuyền
U-nin-rơ-pho. Jord lôi con thuyền tới âu Xơ-ten-da, ở đó chúng tôi đổi ca, tên
nào cũng có cảm giác rằng mình đã phải đi bộ đến bốn chục dặm, phải lôi con
thuyền nặng dăm chục tấn. Mãi rồi cũng tới nơi dự định nghỉ đêm vào tám giờ rưỡi,
dạt thuyền vào bờ trái rồi bắt đầu ngó nghiêng tìm chỗ neo đậu. Thoạt đầu cả bọn
định cố chèo đến đảo Ha-chi Vĩ đại, một hòn đảo có phong cảnh đẹp, nơi con sông
rẽ nhánh tạo ra một thung lũng xanh tuyệt vời. Chỗ đó có vô số các cù lao và vịnh
nhỏ nhưng chẳng hiểu sao không tên nào tỏ ra mặn mà với phong cảnh như hồi sáng
nay, để ngủ đêm đầu tiên cả bọn sẵn sàng thỏa mãn với lô đất nhỏ nằm giữa bến
phà và nhà máy lọc hơi ga. Lúc này chúng tôi chỉ muốn ăn tối và lên chuồng ngay
tắp lự. Thuyền được cập vào mũi đất có tên là “mũi pich-nich”, cả bọn đổ bộ lên
một miếng đất xinh xẻo nằm dưới bóng một cây du to như cây dương xỉ của thời tiền
sử.
Tôi
và Hari mong chóng được xực bữa tối (bỏ qua món trà để thao tác cho nhanh)
nhưng Jord phản đối: hắn bảo việc cần thiết là phải căng ngay tấm bạt trong khi
trời chưa tối để tránh cảnh sẩm sờ nhầm gậy, sau đó mới có thể yên tâm ăn uống.
Ai
cũng nghĩ rằng việc dựng tấm bạt lên trên con thuyền bằng bộ khung chế taọ sẵn
là chuyện trở bàn tay, chỉ cần mươi phút là xong nhưng chúng tôi đã nhấm cái
bè.
Tôi
và Hari cầm những thanh cọc khung nhét vào lỗ chế tạo sẵn ở mạn thuyền. Không
tên nào nghĩ rằng có thể xảy ra điều gì nguy hiểm, thế mà đến nay tôi còn ngạc
nhiên về chuyện sao mà mình còn sống sót nổi qua vụ ấy. Đó không phải là các
thanh cọc mà là bọn quỉ dữ, đầu tiên chúng không muốn chui vào lỗ khiến chúng
tôi phải lấy toàn bộ trọng lượng thịt mình đè cổ từng thanh bắt chui vào bằng
được, nhưng sau đó hóa ra chúng cố tình đánh lộn sòng vị trí để bọn tôi phải mắm
môi mắm lợi kéo chúng ra ngoài. Bọn khốn kiếp đâu có chịu ra ngay, có một thanh
ra công cưỡng lại, đến năm phút sau đó bất thình lình tung lên định hất bọn tôi
xuống sông, rồi dìm cho chết thẳng cổ. Đoạn giữa của nó có bản lề nên chỉ sơ ý
xoay mặt đi, là nó đã tinh quái kẹp ngay vào chỗ nào mà bạn cảm thấy đau nhất ở
đằng lưng. Còn trong lúc bạn bắt một đầu của nó chui vào lỗ thì đầu kia thế nào
cũng tìm cách gõ vào sọ của bạn.
Sau một hồi chống cự kịch liệt cuối cùng
thanh nào cũng phải chui vào ổ của thanh ấy, chỉ còn việc căng bạt là xong.
Jord dỡ đống bạt, ghim một đầu dây vào mũi thuyền. Hari đứng ở giữa gỡ bạt chuyển
một đầu cho Jord và đầu kia chuyển về phía tôi. Mất khá nhiều thời gian để dỡ
và di chuyển đống vải bùng nhùng. Jord hoàn toàn có thể đảm đương công việc
nhưng Hari là tay mới tò te trong việc này nên lóng ngóng như thợ vụng với cây
kim sào cong. Chẳng hiểu bằng cách nào, mà sau mấy phút vật nhau hắn lại để cho
tấm vải bố quấn lấy người mình, hắn vướng cẳng ngã lăn quay, càng cố dẫy dụa để
thoát ra càng bị quấn chặt thêm. Bản chất đấu tranh sinh tồn mạnh mẽ của người
Bri-tơn khiến Hari quay lộn một cách điên khùng, làm cho đầu kia của tấm vải tuồn
cùng với đoạn dây buộc cũng trở thành bẫy nhền nhện đối với tay Jord.
Vì trời đã nhá nhem nên vào thời điểm đó tôi chẳng hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Hai tên bảo tôi đứng yên ở một đầu đợi bọn chúng chuyền dây và bạt tới, nên tôi với con Mon-mo-ran-xi cứ đứng như bụt mọc. Tôi chỉ thấy tấm bạt cứ giật đùng đùng, nghĩ rằng công việc cũng không dễ dàng, bọn chúng phải giũ như vậy mới gỡ được nó ra nên không can thiệp.
Vì trời đã nhá nhem nên vào thời điểm đó tôi chẳng hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Hai tên bảo tôi đứng yên ở một đầu đợi bọn chúng chuyền dây và bạt tới, nên tôi với con Mon-mo-ran-xi cứ đứng như bụt mọc. Tôi chỉ thấy tấm bạt cứ giật đùng đùng, nghĩ rằng công việc cũng không dễ dàng, bọn chúng phải giũ như vậy mới gỡ được nó ra nên không can thiệp.
Tôi
và Mon-mo-ran-xi chờ khá lâu nhưng công việc không có vẻ gì tiến triển. Bỗng từ
duới lòng thuyền ló ra cái đầu của Jord. Cái đầu bảo tôi:
-
Tay mày bị teo cơ rồi à, thằng thộn?! Mày đứng như cây gỗ mục trong khi tao với
Hari tí nữa thì chết ngạt. Đồ chết dẫm!
Khi
nguời ta đã gọi, tôi có bao giờ lại né tránh bất cứ việc gì! Tôi lao vào trợ
giúp cho chúng ngay, tiếc rằng không kịp thời cho lắm bởi lẽ mặt tên Hari đã
tím lại vì nghẹt thở.
Cả
ba tên phải làm việc chối chết thêm nửa tiếng nữa mới hoàn tất việc dựng mái
cho con thuyền, sau đấy là dọn chỗ trong thuyền và chuẩn bị bữa tối. Chúng tôi
đặt ấm nước lên bếp cồn, đưa ra một phía của con thuyền rồi lảng hết về đằng
lái, làm ra vẻ không hề để ý đến nó và đang quan tâm đến công việc khác.
Đó là cách tốt nhất để bắt ấm nước phải sôi cho nhanh. Chỉ cần ngài để lộ rằng mình đang sốt ruột, thì tôi cam đoan ngay đến chuyện khẽ reo cái ấm nhà các ngài cũng sẽ không thèm mở miệng. Nhưng nếu các ngài cứ làm như còn vội đi ăn, chẳng ai nghĩ đến chuyện trà lá chi hết, không cặp mắt nào thèm liếc về phía nó thế thì tự nhiên nó sẽ réo lên ngay, sẽ tốc chiếc vung bần bật để mời các ngài chiếu cố cho!
Đó là cách tốt nhất để bắt ấm nước phải sôi cho nhanh. Chỉ cần ngài để lộ rằng mình đang sốt ruột, thì tôi cam đoan ngay đến chuyện khẽ reo cái ấm nhà các ngài cũng sẽ không thèm mở miệng. Nhưng nếu các ngài cứ làm như còn vội đi ăn, chẳng ai nghĩ đến chuyện trà lá chi hết, không cặp mắt nào thèm liếc về phía nó thế thì tự nhiên nó sẽ réo lên ngay, sẽ tốc chiếc vung bần bật để mời các ngài chiếu cố cho!
Trong
trường hợp vội hơn các ngài có thể thêm vào một màn kịch nho nhỏ: Các ngài say
sưa trò chuyện về món ăn (nói to to để cái ấm có thể nghe thấy), một người
trong các ngài nói rằng lúc này mà uống trà thì cồn ruột lắm, tốt nhất là khai
vị bằng vài li rượu... Tôi đảm bảo với các ngài là chiếc ấm sẽ lập tức đẩy nắp
văng xuống đất, làm tung tóe nước sôi và dập tắt bếp cồn tắp lự.
Nhờ
mẹo nhỏ kể trên nên khi mọi thức ăn của bữa tối dọn ra thì trà cũng đã sẵn
sàng. Cả hội chúng tôi đã chờ đợi giây phút này biết bao!
Trong
khoảng thời gian ba muơi nhăm phút suốt không gian từ mũi đến lái, từ mạn nọ
sang mạn kia không hề có một ai ho he, nếu không kể đến tiếng bát đĩa va nhau
và tiếng của bốn bộ hàm đang làm việc hết công suất. Sau hai nghìn một trăm
giây Hari thốt lên: ”phừ !” rồi hắn đổi tư thế, duỗi chân trái, quặp chân phải
vào dưới đùi.
Năm
phút sau đó Jord cũng phừ một tiếng rồi lia chiếc đĩa lên bờ cỏ. Thêm ba phút nữa
con Mon-mo-ran-xi lần đầu tiên tỏ thái độ hòa hoãn với quyết định đi chơi bằng
thuyền của ba ông hai chân, nó nằm nghiêng một bên sườn, chân duỗi dài về phía
trước, không quan tâm đến chiếc đĩa của mình nữa. Đến lượt tôi phừ rồi ngả người
ra sau, đập đầu đánh bộp vào một trong những cây cột sắt căng bạt nhưng không hề
hấn gì đến tâm trạng vui vẻ, thậm chí không có tiếng chửi thề nào phát ra.
Khi
dạ dày đã được lèn chặt con nguời ta cảm thấy thật là dễ chịu! Mọi tư tưởng và
ý định tốt đẹp nhất trên đời đều sẵn sàng phát tiết, cảm thấy tự hào vì mình và
trở nên dễ tính bất ngờ, sẵn sàng tha thứ mọi chuyện và tăng tiến tình yêu với
mọi bà con cô bác.
Dẫu
sao chúng ta cũng cảm thấy lạ lùng, vì trí thông minh và cảm tính của con người
lại tùy thuộc vào bộ máy tiêu hóa đến như vậy. Bạn không thể nào làm việc, suy
nghĩ nếu dạ dày không ưng ý. Dạ dày định hướng cho các loại cảm xúc, trạng
thái, khát khao của chúng ta.
Sau
một đĩa trứng tráng với thịt băm nó ra lệnh: “Làm việc đi!” Sau món bit-tết và
chả giò nó bảo: “Ngủ đi! ” Sau một cốc trà (hai thìa trà cho một cốc, hãm không
lâu hơn ba phút) nó ra lệnh cho bộ não: “Nào, hãy tỉnh táo và chứng tỏ rằng anh
là người có năng lực đi! Hãy là nhà hùng biện, nhà tư tưỏng thâm thúy, ngó sâu
vào các bí mật của thiên nhiên và khám phá đi, hãy mở đường cho con người lên
các tinh tú trên bầu trời đi xem nào!”
Sau
mấy cốc uýt-sờ-ki nó rỉ vào tai bạn: ”Bây giờ làm thằng ngố đi, cười hi hi, hô
hô đi!. Hãy khua chân múa tay, đi loạng choạng, chào một anh cớm thành hai ông
sĩ quan để cho bạn bè và người thân của mi thấy được việc một con người tử tế
có thể biến thái đến mức nào, trở thành những con lợn con tranh nhau lội vào
máng cám ra sao!”
Tất
cả chúng ta đều là bọn nô lệ đáng thương của chính dạ dày mình mà thôi. Hỡi các
bạn bè thân quí của tôi! Tôi xin các người đừng hùng hổ đứng lên mở cuộc đấu
tranh vì đạo đức và lẽ công bằng làm chi! Hãy quan tâm đến dạ dày của chính
mình, hãy thỏa mãn đầy đủ các yêu cầu cho nó.
Khi
đó chẳng cần cố gắng lớn lao gì bạn cũng có thể đăng quang trong sự bình yên và
độ lượng, sẽ là một công dân tốt, là đức ông chồng đáng quí của mẹ đĩ nhà mình,
là máu mủ đáng mến của bà con họ hàng - nói tóm lại đủ để trở thành con nguời
(viết bằng chữ hoa như người ta vẫn nói!).
Trước
bữa ăn Jord, Hari và tôi đều cáu bẳn, dễ gây sự, đay nghiến nhau; Sau bữa tối
chúng tôi nói cười với nhau và với con Mon-mo-ran-xi rất thân ái. Chúng tôi yêu
mến nhau, yêu quí toàn thể nhân loại. Hari vô ý dẫm lên chỗ chai chân của Jord,
nếu việc đó xảy ra truớc bữa ăn chắc hẳn tên Jord sẽ ra lời miêu tả tương lai
tiền đồ của Hari không hơn gì một thằng ăn mày, bây giờ hắn chỉ nói rất nhã nhặn:
-
Nhẹ nhàng tí nào, bố cu! Đấy là vết chai quí hóa của tớ đấy.
Còn
Hari, thay cho việc càu nhàu rằng chẳng ai có mắt ở chân để tránh được thứ đặt
vừa đúng tầm bước của mình, thay cho việc nói rằng những thằng cha mượn chân cẳng
của loài giang sếu thì phải biết thu gọn kích thước trên con thuyền chật hẹp,
hoặc giả dạng hai chân sang hai bên be cho người ta đi lại, thay cho tất cả những
câu nói khó nghe đó hắn đã trả lời ngọt như đường phèn:
- ối,
bạn thân mến, thứ lỗi nhá! Hy vọng cậu không bị đau.
-
Không một chút nào - Jord cười rất chi là tươi tắn và lịch sự.
Gớm,
nghe hai tên phát biểu mà mát rợi cả lòng ruột!
Jord
nêu ý kiến sao chúng ta không vứt bỏ mãi mãi cái thế giới cám dỗ đầy tội ác này
để sống một cuộc đời khiêm tốn, giản dị, điều độ và làm việc thiện. Tôi bảo
mình cũng có ý đó và cả bọn đều suy nghĩ, liệu có nên lập nhóm bốn mạng đến sống
ở một hòn đảo tốt lành nào đó, giữa cây rừng cách xa hẳn thế giới văn minh hay
không.
Hari
phát biểu rằng những hòn đảo như vậy thường ẩm ướt lắm, Jord phản biện rằng có
thể làm khô chúng để không lo bị ướt chân. Lại có ý kiến cho rằng tốt hơn chịu
để ẩm họng hơn là để ẩm chân, nhân dó Jord sực nhớ đến một câu chuyện hài xẩy
ra với bố hắn. Jord kể rằng ngày đó bố hắn đi du lịch xứ Uay-lơ cùng một anh bạn,
cả hai trọ lại trong một khách sạn, nơi đó đã có một nhóm nam thanh nữ tú và họ
(bố Jord cùng anh bạn) nhập hội, cùng nhau nhốn nháo ồn ào “ba say chưa chai”
suốt một buổi tối.
Hội
này rất vui vẻ, cùng ngồi rốn đến tận nửa đêm. Đến lúc đi ngủ thì cả hai (bố
Jord khi đó còn là một trai tơ chưa lập gia đình) đã chân nam đá chân siêu. Hai
người phải ngủ chung trong một phòng có hai giường, họ cầm cây nến đi lên phòng
mình. Khi lên đến phòng ngủ thì cây nến va vào tường tắt ngấm nên cả hai phải
mò mẫm tìm vào giường. Trong bóng tối hai chàng bợm nhậu tình cờ mò vào nằm
trên cùng một chiếc giưòng, một anh thì đầu đặt đúng vào gối, anh kia nằm theo
chiều ngược lại nhưng chả ai để tâm đến chuyện đó.
Khoảng
một phút họ nằm im lặng, sau đó bố Jord nói:
-
Doi-e!
-
Có việc gì vậy, Tôm? - Giọng của Doi-e trả lời từ phía cuối giừơng.
-
Nghe này! Có kẻ nào đó đã nằm ở giuờng - Bố Jord nói - chân hắn ta để lên gối của
tớ.
-
Cậu thử nghĩ xem, Tôm, sao lại có chuyện trùng hợp thế nhỉ. - Doi-e đáp - Thánh
cứ vật tớ tại chỗ nếu không đúng là có thằng cha nào cũng đang nằm trên giường
tớ!
-
Cậu định làm thế nào?
-
Tớ à, tớ định hê hắn xuống đất .- Doi-e nói.
-
Tớ cũng định vậy - bố Jord can đảm không kém.
Một
cuộc vật lộn ngắn xâỷ ra với kết thúc là có hai tiếng bịch của thân người rơi
xuống nền nhà. Sau đó là tiếng gọi khá thảm bại.
-
Tôm, Tôm à!
-
Sao cơ?
-
Cậu thế nào?
-
Cậu biết không, thằng cha hất tớ xuống nền rồi.
-
Còn thằng bên tớ thì hất tớ. Cái khách sạn đểu, đến thánh cũng phải mếu.
-
Tên cái khách sạn ấy là gì? - Hari cất tiếng hỏi.
-“Con
lợn và chiếc tu huýt ”- Jord đáp - Sao cơ?
-
Không, nghĩa là không phải cái khách sạn ấy.
-
Sao cậu lại hỏi thế? - Jord cố căn vặn.
-
Cậu thấy có lạ không, chính bố tớ cũng kể cho nghe câu chuyện như vậy, có điều
tên khách sạn không phải thế. Hay chính là hai vị ấy nhỉ?
Chúng
tôi đi ngủ vào lúc mười giờ, nghĩ rằng do mệt mỏi nên sẽ ngủ ngay nhưng không
phải vậy. Thông thường tôi cởi quần áo rồi đặt đầu vào gối, sau đó có ai đó đập
trống ở cửa quát rằng đã đến giờ phải dậy, nhưng hôm nay tất cả mọi chuyện đều
chống lại việc tôi khò. Khung cảnh lạ hơ lạ hoắc, đáy thuyền dưới lưng cứng như
đá tảng, chân co chân duỗi (một bên đặt trên chiếc ghế dài, chân kia đặt trên một
chiếc khác), sóng vỗ lạch bạch, cành lá lao xao trước gió - tất cả đồng mưu
không cho tôi ngủ. Dẫu sao bọn chúng cũng chỉ dàn trận tuyến chống lại được chừng
vài ba chục phút rồi phải chào thua, vì lẽ tôi đã không còn biết đến bất cứ chuyện
gì trên đời, tuy nhiên có lẽ tôi cũng chỉ ngủ được vài ba tiếng, nằm mê toàn những
chuyện đầu cua tai ếch.
(hết
chương 10)
---
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Hải Phòng ngày 27/12/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét