Nguyên Bình: Đến với bài thơ hay “Cám ơn tình yêu” của Hành Giả (BR-VT)
Thứ Tư, 15 tháng 1, 2020
Thơ
tình, muôn đời tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, diệu kì. Những vần thơ để đời
của các đại thi hào trên thế giới rốt cuộc cũng là những bài tình ca bất hủ,
vì, theo tôi, thơ tình chính là hơi thở, là nhịp đập trái tim của nhân loại, nó
còn đập mãi khi loài người chưa cạn tiếng yêu nhau. Như ai đó đã từng nói: tất
cả sẽ qua đi, chỉ còn tình yêu ở lại.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyên Bình
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
Tên thật: Nguyễn Bá Bĩnh
Quê: Thừa Thiên Huế
Chỗ ở hiên nay: TP. Vũng Tàu
ĐT: 0775198065
Email: nguyenbabinh2006@gmail.com
_____
Cảm ơn
hai tiếng tròn câu
Quỳnh
tương trao chén thoại đầu ta- Em
Cảm ơn
men đắng môi mềm
Từng
cơn mưa hạ bên thềm ướt nhau
Giòng
đưa lá thắm về đâu?
Mà tình
thấm đẫm bạn bầu tri âm
Cảm ơn
những tứ thơ thầm
Nhắn
nhau giữa "chợ" sợ nhầm kẻ nghe...!
Cảm ơn
em bỏ xác ve
Bỏ luôn
cả tiếng gọi hè- về ta.
Cảm ơn
giữa chốn ta bà
Tình Em
dõi bóng đường xa độc hành...
Cảm ơn
tóc bạc lòng xanh
Có nhau
góc khuất tử sanh duyên này
Trăm
năm hai tiếng tròn đầy.
(Viết
cho tình yêu của tôi)
Cuối
năm Kỉ Hợi - Hành Giả
Thơ
tình, muôn đời tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, diệu kì. Những vần thơ để đời
của các đại thi hào trên thế giới rốt cuộc cũng là những bài tình ca bất hủ,
vì, theo tôi, thơ tình chính là hơi thở, là nhịp đập trái tim của nhân loại, nó
còn đập mãi khi loài người chưa cạn tiếng yêu nhau. Như ai đó đã từng nói: tất
cả sẽ qua đi, chỉ còn tình yêu ở lại.
Này
đây các bạn thân yêu của tôi, Tagore viết:
Nếu trái tim anh là khổ đau
Nó sẽ lặng yên biến thành những hạt lệ
trong,
Phản chiếu nỗi niềm u uẩn
Nhưng trái tim anh là tình yêu
Niềm vui, nỗi buồn của nó là vô biên
Tôi
bắt gặp cảm xúc tương tự như thế trong bài thơ CẢM ƠN TÌNH YÊU của nhà thơ Hành
Giả, vừa được tác giả đăng trên trang Lục bát đất phương Nam. Bài thơ lấp lánh
như hạt ngọc hiếm hoi bởi tính chân thực, sự bùng vỡ của một tâm thức chừng như
dồn nén từ lâu để giờ đây bất chợt thăng hoa, bật ra thành tiếng lòng tha thiết
với thi ngôn đằm thắm của một nhà thơ có tâm thế tự tại, trải nghiệm sâu sắc lẽ
vô thường trong cõi ta bà. Trong giây phút mở lòng, hình như tác giả nhẹ nhàng
cởi bỏ lớp áo phù du để cho nét đẹp tâm linh cháy lên những tia sáng nhiệm mầu,
từ lâu bị chôn chặt đâu đó trong ngăn tim hoang phế. Mở đầu bài thơ, nhà thơ viết:
Cảm ơn hai tiếng tròn câu
Quỳnh tương trao chén thoại đầu ta- Em.
Xin
thưa, mặc định giữa tác giả và nhân vật trữ tình, hai chủ thể Ta – Em đã tồn tại
một tình yêu, một tình yêu từ thuở nào khi họ đã cùng nhau nâng chén Quỳnh
tương. Dù Em có thể là một giai nhân kiều diễm, Em chỉ là một cô gái mộc mạc giữa
đời thường, hay Em là em huyễn mộng trong giấc mơ chàng thi sĩ, thì họ vẫn là
đôi tình nhân như bao đôi tình nhân khác yêu nhau trên đời, và bài thơ chính là
một thi thoại tuyệt đẹp, mà thi sĩ trải lòng đem kể cho nhau nghe.
Cảm ơn men đắng môi mềm
Từng cơn mưa hạ bên thềm ướt nhau
Giòng đưa lá thắm về đâu?
Mà tình thấm đẫm bạn bầu tri âm
Dĩ
nhiên, tình yêu họ tràn đầy hoa mộng, là “men đắng môi mềm” là “mưa hạ bên thềm
ướt nhau. Đọc và ngẫm hai câu nhà thơ bồi hồi cảm ơn từng kỉ niệm chan chứa yêu
thương, mà theo tôi, chừng như tác giả muốn gợi nhắc cho người tình quanh quất
đâu đây, hay ở chốn biệt mù xa xăm nào đó quay về miền nhớ. Hai cặp lục bát
chân thành, dung dị, như lòng ai tha thiết vun vén lời thương cho mối tình cách
trở, có lẽ rất gần mà vời vợi xa. Bởi, lá thắm không buộc chỉ hồng, giòng đời
đưa đẩy tấm hồng nhan EM trôi dạt trên dòng sông định mệnh, xa rời bến mơ, khiến
cho tình yêu ngày ấy giờ đây chỉ còn là nuối tiếc, bởi có chút gì chua chát khi
“Mà tình thấm đẫm bạn bầu tri âm”. Ta bắt gặp nỗi niềm chơi vơi khắc khoải dù
thi nhân đã đành lòng chấp nhận tương quan“bạn bầu tri âm” giữa hai con người
đã từng “men đắng môi mềm” để “bên thềm ướt nhau”. Bốn câu thơ chuyển tải quá
nhiều điều muốn nói, lôi cuốn cảm xúc của người đọc vào dòng chảy nhặt khoan,
sâu lắng, rung động trái tim tôi.
Và,
tiếp theo là giây phút cởi lòng, đáng yêu quá, chân thực quá, chúng ta hãy lắng
nghe:
Cảm ơn những tứ thơ thầm
Nhắn nhau giữa "chợ" sợ nhầm
kẻ nghe...!
Cảm ơn em bỏ xác ve
Bỏ luôn cả tiếng gọi hè- về ta.
Tác
giả thú nhận chàng và nàng là một đôi, một đôi thi nhân đấy các bạn ạ!. Đã bao
nhiêu lần trao gởi, giao hòa thi hứng, mà tứ thơ ẩn kín bên trong mật ngôn dành
riêng cho tình yêu của họ. Còn gì đẹp bằng những len lén thầm kín gởi trao, đằng
sau những ẩn dụ vô cùng, đằng sau diệu ngôn bất tận. Tôi nghĩ, có những điệu vần,
ở tầng ngữ nghĩa chìm sâu, chỉ hai người họ hiểu nhau. Vậy mà, len lỏi giữa buổi
chợ đời, họ vẫn phải ẩn mình kín đáo, sợ tiếng lòng vọng động, sợ thị phi ta bà
chát đắng, “sợ nhầm kẻ nghe”. Chắc hẳn đây là một mối tình ngang trái, có thể
yêu mà không thể đến bên nhau phải không nhà thơ?. Đau đớn thay, từng ngày từng
đêm nhà thơ đau đáu trong lòng, “nàng sống mà tim như đã chết”, như cái xác ve
vô hồn vô cảm, khô héo. Mà cũng hạnh phúc thay, nhà thơ của chúng ta lại cảm nhận
được rằng, bên ngoài cái thân xác hao gầy như xác ve ấy, mảnh tâm hồn nàng trọn
vẹn dâng hiến cho chàng thi sĩ, dù bây giờ chỉ có thể xem là mối tương giao tri
âm tri kỷ.
Cảm ơn giữa chốn ta bà
Tình Em dõi bóng đường xa độc hành...
Cảm ơn tóc bạc lòng xanh
Có nhau góc khuất tử sanh duyên này
Càng
đọc, ta càng thấu tỏ tình chàng ý thiếp ẩn hiện trong tứ thơ. Dẫu đường đời
không chung lối, mà trên viễn trình vạn dặm rong ruổi cõi nhân gian, người ấy
luôn hiện hữu trên lối đi về cô lẽ: Tình Em dõi bóng đường xa độc hành... Ngọn
lửa nào ấm bằng ngọn lửa yêu thương, truyền nhiệt qua thần giao cách cảm, để
bóng chiều cô lữ lại nhập nhòa bóng một đôi tình nhân. Hành trang mang theo là
thế, tôi tin chắc thi nhân dù có độc hành nơi chân mây góc bể cũng không hề cảm
thấy cô đơn. Để bây giờ, lần lửa theo năm tháng mòn đau, tóc họ đã bạc màu mà
lòng thì còn xanh như lá. Ôi, đây chính là sự diệu kì của tình yêu. Ngày ngày,
tôi cứ viết mãi những câu thơ tình, mà sao không viết nổi một câu cô đọng tuyệt
vời đến như thế này. Vâng, tôi tin họ vẫn có nhau, như lời thì thầm: Có nhau
góc khuất tử sanh duyên này. Trong góc khuất ấy, tôi tin tình yêu họ tồn tại
mãi, như một tâm niệm khắc vào đá núi, như tiếng chuông ngân vọng mãi vào vũ trụ
vĩnh hằng.
“Trăm
năm hai tiếng tròn đầy” Tôi hiểu. Tình yêu đó, viên mãn tròn đầy khi trong tâm
khảm họ là hình bóng nhau, gần mà xa, xa mà gần. Bài thơ CẢM ƠN TÌNH YÊU đã làm
tròn sứ mạng thi ca của nó. Nàng thơ ơi, hãy lắng nghe, lời cảm ơn từ trái tim
thi nhân nhé. Mà không, chắc hẳn đêm qua nàng thơ của chúng ta đã âm thầm lệ hoen
gối mộng đầm rồi, tôi có nhắc cũng chỉ là lời nhắc nhở muộn màng thôi, đúng
không các bạn?
Cảm
ơn nhà thơ Hành Giả đã tô điểm thêm cho trang thơ LBĐPN viên ngọc thơ lóng lánh
đính hạt yêu thương.
Bà
Rịa, 8/1/2019 – Nguyên Bình
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Vũng Tàu ngày 15/01/2020
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét