Hoa tình yêu – Tản văn Nguyễn Thanh Huyền (HN)
Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2020
Ống nhỏ
xi lanh đựng dung dich màu trắng được tiêm vào bắp tay Bảo Bình, thuốc đó làm
cô đỡ đau, giúp việc tiểu phẫu nhanh gọn hơn. Mắt cô trân trân đối diện trần
phòng khám tư nhân phụ sản khuất trong ngõ vắng. Cô nhìn rõ chú thạch sùng đang
bò ngập ngừng, ríc rắc. Thạch sùng là một loài bò sát tàn độc, giãm an nhất, nó
có thể tự hủy, cắt, rụng đuôi của chính mình để giải thoát khi gặp nguy một
cách không thương tiếc hay nói theo một chuẩn mực “thiên vị nhân cách hóa” thì
thạch sùng tự biết làm đẹp, làm mới, đào thảy cái cũ, cái xấu, cách tân có chọn
lọc cái mới theo hướng tốt là thay một bộ phận cơ thể cũ thành một bộ phận cơ
thể mới: đẹp hơn, duyên dáng, đáng yêu hơn. Đây là một sự lựa chọn khôn khéo,
khoa học có tư tưởng mục đích rõ ràng, được tán dương, đề cao… Còn Bảo Bình, liệu
cô đã lựa chọn đúng?
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Nguyễn Thanh Huyền
Họ tên thật Nguyễn Thanh Huyền
Sinh năm 1982
Hiện đang sống tại Hà Nội
Email: xrthanhhuyen82@gmail.com
____
HOA TÌNH YÊU
Tản văn Nguyễn Thanh Huyền
***
Ống
nhỏ xi lanh đựng dung dich màu trắng được tiêm vào bắp tay Bảo Bình, thuốc đó
làm cô đỡ đau, giúp việc tiểu phẫu nhanh gọn hơn. Mắt cô trân trân đối diện trần
phòng khám tư nhân phụ sản khuất trong ngõ vắng. Cô nhìn rõ chú thạch sùng đang
bò ngập ngừng, ríc rắc. Thạch sùng là một loài bò sát tàn độc, giãm an nhất, nó
có thể tự hủy, cắt, rụng đuôi của chính mình để giải thoát khi gặp nguy một
cách không thương tiếc hay nói theo một chuẩn mực “thiên vị nhân cách hóa” thì
thạch sùng tự biết làm đẹp, làm mới, đào thảy cái cũ, cái xấu, cách tân có chọn
lọc cái mới theo hướng tốt là thay một bộ phận cơ thể cũ thành một bộ phận cơ
thể mới: đẹp hơn, duyên dáng, đáng yêu hơn. Đây là một sự lựa chọn khôn khéo,
khoa học có tư tưởng mục đích rõ ràng, được tán dương, đề cao… Còn Bảo Bình, liệu
cô đã lựa chọn đúng?
…Họ
để cô nằm trên một chiếc “ghế đa năng - tiểu phẫu”có cần lò xo điều chỉnh cao
thấp, ngang chéo, hai chân cô đặt lên hai giá đỡ có hóp xê xịch, phải giạng ra
như hai thành của chữ “v rộng đũng”, tóc xõa lỏng trên ghế, nằm trong tư thế
bán tắm tiên, sắc thái u sầu, đôi mắt sụp mọng như chiếc túi ni nông chứa nước
căng mỏng, chỉ cần một câu nói, một câu hỏi vô tâm, hay một chân kim chạm nhẹ
phải cũng làm vỡ òa, dốc chảy.
-
Thuốc ngấm rồi, thưa bác sĩ. Cô y tá nói.
-
Làm nhanh, đã ký vào cam kết chưa. Vị bác sĩ không thèm nhìn mặt cô dù nửa tích
tắc.
- Rồi
ạ.
Bác
sĩ tay đeo gang y tế khử trùng, bôi chất nhờn nhờn vào vùng tâm điểm của tam
giác để tạo độ mềm và trơn, vị bác sĩ đó sờ vào trong vùng kín của cô để xác định
kích thước và tư thế của tử cung, họ phải nong rộng ra rồi đưa vào đó một dụng
cụ giống như cái thìa lấy phôi cùng nhau thai ra. Cô rùng mình nhưng vô ích vì
cô đã lựa chọn mà, một sự lựa chọn còn giãm an, độc ác, phí nhân tính hơn bất kể
một lựa chọn nào khác. Lựa chọn này đâu đủ phẩm chất, đạo đức, tư cách so với lựa
chọn của chú thạch thùng khôn ngoan, lanh lẹn kia. Cô chua sót nhắm mắt lại,
dòng mặn chát, tràn trụa như thác suối oằn mình vắt kiệt rồi ồ ạt chất chồng nối
đuôi nhau tuôn chảy. Một dòng điện lạnh, chạy dọc xương sống làm cô như bị cảm,
mồ hôi chảy đẫm trán, sũng lưng. Chiếc quạt trần coi thường chẳng thèm nhìn cô,
khinh khỉnh chạy tít.
-
Như kiến đốt thôi mà, cô y tá đứng cạnh dịu dàng nói.
Vị
bác sĩ đưa một ống nhỏ bằng nhựa qua cổ tử cung vào tử cung, ống này nối với
bơm điện để hút chất dịch, kết hợp với các dụng cụ nhỏ khác nhằm cho thủ thuật
được nhanh, gọn, chính xác, an toàn. Cô nghe rõ tiếng “sành sạch” nhẹ hơn tiếng
cạch cạch của cái kéo, cái kẹp, cái mỏ vịt, những dụng cụ làm bằng Inox chạm
vào nhau mỗi lần khi bác sĩ cầm lên đặt xuống đựng chung trong một cái khay
nhôm. Nghe thật lạnh người đến nghê sợ, chúng thật vô cảm đến rùng rợn.
Ngực
cô rung lên theo từng tiếng nấc, nước mắt vẫn chảy... Cô khóc gì nữa, “cô là chủ
tọa trong phiên tòa mà hội đồng xét xử cô đã mua chuộc rồi… chỉ có người bị hại
không thể lên tiếng được. Người bị hại đó là mầm sống, là một phần cơ thể trong
cô. Nó nhỏ bé như quả nho thôi, yếu đuối, đáng thương, mới biết rón rén, phập
phồng, thình thịch thì mẹ nó đã đọc “kết án tử hình tặng nó”. Nó buồn lắm, nó
đã là một thai nhi ở quá tuần thứ bảy rồi, đã bắt đầu xuất hiện những ngón
chân, ngón tay, có mí mắt, các dây thần kinh đang phân nhánh kết nối với nhau tạo
thành hệ thần kinh sơ khai, chứ không phải chỉ là một giọt máu loãng như cô y
tá nói với mẹ nó đâu. ”Mẹ ơi, con lạnh quá, con muốn sống, hãy sinh con ra, dù
trần đời dè bỉu, hắt hủi, dù mẹ xa lánh, ruồng bỏ, con vẫn muốn làm người”… Trời
ơi, cô đâu nghe được tiếng van nài gia giết, thảm thiết đó. Thai nhi không có tội,
nhưng đã trễ lắm rồi: “như pháo hoa đã tung tóe chỉ còn lại rác thải, cốc nước
đổ xuống đất xốp chẳng thể nào lấy lại được…“… con không hận mẹ đâu, mẹ hãy sống
thanh thản nơi không có con, mẹ nhé!
- …
-
Không sao, sắp xong rồi, nín đi. Chưa đủ điều kiện để chăm lo cho một đứa trẻ,
một báu vật đáng được nâng niu thì hút, nạo thai là cần thiết. Sau này con nên
giữ mình, kỹ năng sống phải khéo léo, trân trọng từng giây, từng phút. Các cô sẽ
làm cho con cẩn thận, chu đáo để sau này con còn sinh nở,… con đừng sợ. Nói
xong, cô y tá vuốt nhẹ từ bụng trên xuống tận mu dưới, động tác đều đặn, nhẹ
nhàng, làm giảm sự co cứng, cưng cứng của thành tử cung, một phần đánh lạc hướng
sự sâm nhập của dụng cụ y tế đang cọ vào trong âm hộ, tử cung của cô… thân thể
cô bị phơi ra mồn một dưới ánh đèn pha sáng quắc tường tận. Cô thấy mình thật ê
trề, hổ thẹn, nhục nhã … một người con gái đẹp, bao chàng trai nhà lầu, xe hơi
đến đón rước, mong cô nhận lời kết duyên nên vợ chồng, trăm năm đầu bạc với họ.
Vậy mà, cô bỏ qua hết để yêu hắn, khi có thai, hắn lại trối bỏ, cao chạy xa bay
… ngày cô lên bàn tiểu phẫu cũng là ngày hắn vu quy cùng người con gái khác
trong tiếng nhạc trữ tình, sập sình hoan hỉ, còn gì đau hơn, cô đau đớn, nhưng
không thể làm khác được, cô không níu kéo hắn vì cô biết “nếu là bản chất thì
nó chẳng khác nào là máu cơ thể, chân tay có thể thay được, còn máu cơ thể làm
sao thay toàn bộ dứt điểm được”, cô nghĩ mình thật ích kỉ, tàn nhẫn “làm người
mẹ đơn thân cũng được mà” đâu cần có hắn… nhưng không thể, cô không thể làm thế
vì dự định cá nhân cùng danh dự gia đình, dòng tộc… cái dự định cá nhân và danh
dự gia đình dòng tộc đã đồng phạm giết chết một mầm sống đáng được sống, đáng
được nâng niu, chiều chuộng chỉ nên yêu quý và yêu thương. Mầm sống đó – vô
phúc hay chính những con người nhẫn tâm như cô không được hưởng diễm phúc, để
cho thiên hòa ca thẫm đẫm bi ai, khổ ải cứ thánh lên đau đáu tâm can… ôi, “nước
mắt là ngôn ngữ câm lặng của nỗi đau tận cùng, còn sự im lặng là thần tài hùng
biện cuối cùng của nỗi buồn thì vô cảm là sự ngụy biện cho trái tim đã quá nhiều
nỗi đau dồn nén, ủ mục, lên men và bốc mùi“… đời, chẳng cần những điều xa xỉ,
hào nhoáng, choáng ngợp, lộng hành, hãy trả lại đời thực cái tôi chân thực, trần
truồng nhất, nguyên sơ, trinh nguyên nhất. Hãy kéo chiếc thuyền lạc lối giữa
dòng vào bến bờ an toàn, trước khi có giông bão. Hãy cho người ấm bụng trước
khi nói yêu người. Đừng quẳng nhân, tâm vào viễn cảnh bố cục sẵn có rồi đổ tại
cho “nhân – sinh – quan” hiện hành…
…
Răng cô nghiến chặt, sự co bóp của thành tử cung đang hoạt động với cường độ
chóng mặt, dưới sự tác động của đôi bàn tay được mệnh danh là “bàn tay vàng” của
vị bác sĩ đứng tuổi. Tiếng kéo vang “cắt cắt…”, tiếng gọt quét “ọp oẹp, lạo xạo
của dao cạo tiểu phẫu, pha lẫn “xẹt xẹt… xịt xịt…phịt phịt” của ống hút, bơm dụng
cụ nạo, hút thai cạo vào thành tử cung nội mạc vang lên, những âm thanh rời rạch
phách tán, loãng âm chẳng thể rõ rệt … thứ âm thanh người buộc làm ra và người
bị nghe đều đau điếng, câm lạnh nó rơi tõm vào khoảng thinh không vô định…
không một lời bình phẩm, không một cái nhìn liếc xéo... Cô rất khó chịu, đau và
dát. Cô đang như bị “đổ nước nóng trần và cạo lông tỉ mỉ” trong nội tạng chứ
không phải ở bề mặt ngoài da. Cô cựa mình cưng lên, vị bác sĩ bắt cô thả lỏng:
“thả lỏng ra, lúc sướng thì ai sướng cho, lúc khổ phải chịu, lớn rồi, còn bé bỏng
gì nữa…!”… Cô trả tiền Vip phải đối đãi hạng Vip với cô chứ?! Sao vị bác sĩ đó
không nhẹ nhàng khuyên bảo mà như hắt nước lạnh vào mặt cô vậy. Sự thật thường
mất lòng, lời đay nghiến bao giờ chẳng khó nghe, khó lọt tai, nhưng đó lại là
những lời “vàng nguyên chất” nên nghe, đáng nghe, đáng trân trọng, nó được rút
ra từ gan ruột thơm tho nhất, tình người nhất, vì người nhất, thương người nhất…
Cô tan nát cõi lòng, đau quá, nhục quá, hận quá, buồn quá, cô không biết chốn
nơi đâu khi lương tâm, nhân tâm trong cô như vừa được chạm vào … cô mơ hồ nhận
ra, cô đã mụ mị, ngu si, và sai rất nhiều việc trên đường đời này… Nhưng, cái
đã rơi, đã mất dù có tìm lại được đi chăng nữa thì liệu nó có còn nguyên vẹn
như xưa không, hay chỉ là sự nhìn nhận chắp nối, dán ghép những mảng vỡ vô hồn,
lạc khuôn, kiểu … còn những thứ đã chết, đã vĩnh viễn thuộc một tầng thế giới
khác thì làm sao có thể cải tử hoàn sinh như cũ được… Cô đã tự đánh rơi điều
thiêng liêng nhất của người phụ nữ mất rồi… dù lý do có thấp hèn, bỉ ổi, nhơ
nhuốc hay cao cả, cao thượng đến đâu đi chăng nữa để hùng biện, biện minh, giải
thích cho việc làm của mình thì tất cả cũng chỉ là một lý do mà thôi… cô là kẻ
đáng thương trong những con người đáng ghét, nhưng phải cần lên án..!
- …
Xong rồi, con về phải kiêng kị, uống thuốc theo đơn và tái khám theo hướng dẫn.
Hãy thương lấy chính mình đừng đem tình thương yêu đặt nhầm chỗ phung phí, con
nhé! Nói xong vị bác sĩ đi khuất sau cánh cửa phòng, cô chưa kịp nói gì, cô nghẹn
khan cổ. Giọt nước mắt bị nỗi đau và sự ân hận giày vò làm nó đặc quánh, khô khốc
rồi bị mài rũa bởi lương chi, chúng như những chiếc lá Sen tím đá câm lặng… làm
xước người ta đau thắt, rủ nhau cùng đâm phập vào tâm cô, tim cô co rúm nhăn
nhúm như quả cà chua bị rút ruột…
- …
Trong
bộ véc lịch lãm của hãng Dormeuil London, vẻ đẹp nam tính cuốn hút, với tài nói
chuyện từng trải trên cơ, sự am hiểu đời thực nhuần nhuyễn như trong lòng bàn
tay, cộng với tài khôn khéo trong kinh doanh, trong quan hệ giao lưu đối tác,
đã tạo vị thế cho Hải Phong ở một Công ty Xây dựng và bất động sản tiếng tăm tầm
cỡ ở khu vực phía Bắc – Việt Nam. Cũng phải nói thêm, nhờ sự tác động của vợ hắn
- là con gái của ông chủ tịch Hội Đồng Quản Trị mà Hải Phong mới duy trì được
chỗ đứng vững chắc yên ổn đó. Theo ông chủ tịch, đây là một hợp đồng mang lại lợi
nhuận, doanh thu lớn, một hợp đồng đầy béo bở, đầy màu mỡ làm sao có thể cho
qua, tuột mất. Ông nghĩ, con át chủ bài của ông là Giám đốc kinh doanh phải trực
tiếp, xúc tiến việc thương thỏa và ký kết hợp đồng – bằng cách đi lối đằng sau
- mới có cơ hội đem hợp đồng về.
Hải
Phong đã cười quyết thắng trong cuộc họp tổng kết, hứa hẹn sự thành công lớn ở
hợp đồng này.
- Cộc,
cộc, cộc… cộc cộc.
Cô
trợ lý Tổng Giám đốc đối tác mở cửa mời Hải Phong vào.
Bước
vào gian phòng rộng, có ánh đèn điện chùm ốp trần rất sáng và sang. Có bàn làm
việc kiểu Pháp chất liệu gỗ quý. Một không gian nhẹ nhàng mang hơi hướng ngoại
quốc chấm phá rất quý phái phô diễn bắt mắt. Cuộc gặp này bị đối tác từ chối rất
nhiều lần, nên khi được tiếp diện Hải Phong rất mừng, hắn nghĩ sẽ trổ hết tài
ăn nói, chiêu trò, mánh khóe kinh doanh để nhằm thuyết phục đối tác ký kết hợp
đồng.
…
Nhìn gian phòng, mắt hắn bị cuốn hút dừng lại ở cánh cửa kính ban công, ở đó có
một người phụ nữ đang nhìn rất xa, hình như không thèm để ý, coi thường sự xuất
hiện của hắn. Cô trợ lý mời hắn ngồi xuống ghế và ra ban công mời Tổng Giám đốc
của mình vào.
Ngồi
ở ghế, Hải Phong thấy người phụ nữ đó không có ý định vào tiếp mình, còn cô trợ
lý chào lịch sự hắn, rồi ra khỏi phòng, để lại sự im lìm, tĩnh lặng, một dấu hỏi
to đùng trong đầu hắn. Chưa bao giờ hắn bị phớt lờ, bỏ mặc như vậy. Dù sao, hắn
cũng là một Giám đốc, một đối tác kinh tế đấy chứ, có phải dạng vô công, dỗi việc
đến chỉ để ngắm nhìn những vật dụng xa xỉ, thời thượng, bắt mắt, giá trị trong
phòng này đâu. Hắn sốt ruột đan xen các ngón tay vào nhau… hay thật, từ xưa đến
nay tụi con gái, đám đàn bà hay đối tác kinh doanh đều thấy sung sướng, hãnh diện,
nồng nhiệt khi đón hắn… Thế mà…, hắn cố giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, hắn
định đứng dậy ra gặp đối tác tại ngay ban công, … nhưng làn gió từ đâu thật vô
duyên giỡn vào mũi hắn, làm hắn ngửi thấy mùi hoa Tầm xuân thơm dịu, mùi thơm
đó dẫn dắt đôi mắt hắn nhìn thấy một bình hoa đẹp, những bông hoa hé nở như những
cô gái e thẹn mới về nhà chồng, chúng khuất ở góc phòng nên lúc trước hắn không
nhìn thấy, hắn nhớ tới người…xưa, người hắn yêu. Người có sở thích rất đặc biệt,
thích cắm vào lọ thủy tinh những bông hoa Tầm xuân nhỏ xinh đủ màu sắc có cánh
hoa mỏng, dày, đan xen nhau, lá hoa nhỏ, dài, cuống lá làm thân lá ưỡn lên để
đuôi lá rủ xuống, chúng đẹp giản dị, nhưng có sức lôi cuốn kì diệu, hắn nhớ người
hắn yêu thì thầm bên tai: “em là hoa Tầm xuân, loài hoa cuốn hút là một cô gái
đẹp: mặc chiếc áo bạc màu, nhìn luộm thuộm, có phần tả tơi, nhưng khi cô gái đó
cởi chiếc áo cũ kĩ, nhàu nhĩ đó ra thì là một thân hình bắt mắt, mơn mở, tràn
trề nhựa sống và có một tâm hồn thánh thiện, trinh nguyên”… đúng, người hắn yêu
đẹp thật, đẹp như bông hoa Tầm xuân vậy… nhưng chỉ khác ở điểm, hoa tầm xuân thực
tế có thể sống “nhân chăm” hay hoang dã ở núi cao, ở những miền khí hậu không mấy
dễ chịu chúng vẫn kết đơm được những bông hoa đẹp, đa vẻ: người bình dị thấy
chúng gần gũi, thánh thiện, người sang trọng thấy chúng quý phái, sang chảnh, một
loài hoa có rất nhiều gai, nó nhọn và sắc làm cho những kẻ muốn hái trộm dễ bị
xước da, chảy máu… còn Bảo Bình của hắn là bông hoa luôn phải được bao bọc như
một bức bình phong quý hiếm, nếu lơ là hoặc vô ý, bình phong đó sẽ dễ vỡ hoặc
lu mờ đi theo thời gian khi bị quên lãng… và hắn cũng đang quên rằng, mình đang
ở trong phòng của đối tác… Hai tay hắn không đan xen vào nhau nữa mà chúng đang
bứt rứt trên đầu hắn, đang hành hạ những sợi tóc già nua theo thời gian, hậu quả
của những đêm trằn trọc vì suy nghĩ, hận mình vì quá bạc tình, còn da đầu đang
đỏ lên vì bị đì quá mạnh. Hắn nhớ Bảo Bình đến cồn cào, nhức nhối… Sau bảy năm
lấy vợ là những lần vợ hắn đình hoãn sinh con cho hắn để cùng hắn vun đắp sự
nghiệp. Trùng với thời gian đình hoãn đó là hắn tơi tả tình trường ở ngoài. Rồi
thật đau sót cho hắn, với những tình một đêm, cuống cuồng, chớp nhoáng, vội
vàng đã để lại di chứng cho hắn… hắn bị vô sinh vì mắc bệnh quái ác lây qua đường
tình dục không an toàn. Vợ hắn phải xin tinh trùng để sinh con cho hắn. Hắn đau
sót, buộc phải chấp nhận, nếu không hắn sẽ mất tất cả: tiền – tình – vị trí
trong công ty mà hắn bon chen xây dựng và đứa con lấy họ của hắn nhưng không phải
máu mủ, ruột già của hắn… hắn muốn những đứa con của hắn phải sinh ra từ tế
bào, từ tinh trùng cơ thể hắn… hắn thuê người lục tung cả phố để tìm Bảo Bình,
hắn huy vọng Bảo Bình vẫn gữi cái thai và đẻ con cho hắn, nhưng càng tìm Bảo
Bình và đứa con rơi rụng bao nhiêu thì tin rội về cho hắn càng thất vọng bấy
nhiêu… Trong thời gian chung sống với Bảo Bình hắn yêu Bảo Bình rất nhiều,
nhưng hắn cũng yêu tiền và quyền lực hơn cả… vì thế hắn đã cao chạy xa bay để đến
với người có thể đem quyền lực, tiền của, địa vị cho hắn - người đó đang là vợ
hắn.
… Cuộc
sống - là một vòng tròn vô hình, đôi lúc hữu hình không thể ngờ tới… Người ta bảo
“ở đời, ta có thể học, bắt chước được tất cả mọi việc, mọi thứ - chỉ cần mất thời
gian và tiền bạc nhưng người ta cũng nói thêm – chữ “NGỜ” thì không ai học được
và biết rõ về nó - đi đâu, rơi xuống đâu và tới với ai… chữ “ngờ” bí hiểm kia
đang rơi vào cuộc sống của hắn, nhưng hắn vẫn chưa biết”...
… Đứng
ở ban công, tòa nhà cao nhất Việt Nam cô hướng con mắt ra xa, cả thế giới như
đang dưới chân cô. Tiếng thở dài nghèn nghẹn đôi lúc vẫn bật ra vô thức. Cô vẫn
dằn vặt rất nhiều về một quyết định của bảy năm về trước… Một thời gian dài sau
khi rời khỏi phòng tiểu phẫu: cô bị trầm cảm vô cùng, cô chỉ biết khóc - trong
giấc ngủ miên man, mộng mị cô luôn nhìn thấy hình hài non nớt mờ ảo của đứa trẻ
cụt đầu có tiếng khóc thảm thiết, réo rắt… cô quay quắt và xác xơ đến tội nghiệp…
cô không còn biết thì thầm vào tai ai những lời ngon ngọt, trong trẻo cô đã thất
vọng đến cùng cực với Hải Phong, với cuộc đời này: người gieo cho cô niềm tin
vào tình yêu và cũng là người đá đổ, giết chết cái niềm tin tình yêu đó… ”niềm
tin, tình yêu nó giống như một bông hoa hồng được mạ một lớp pha lê lấp lánh dưới
ánh nắng mặt trời nó lung linh bắt mắt, nhưng chỉ cần một trận cuồng phong hay
một trận mưa rào tàn nhẫn, nhẫn tâm hủy hoại nó – nó cũng không thể chống đỡ được
vì nó dễ vỡ, dễ nát tan” … cô mất niềm tin ở tình yêu lứa đôi. Cô đã ân hận rất
nhiều cho quyết định của mình… Đó là việc cô tự ý xin gia đình, dòng tộc họ
Hoàng cho cô được quyền quyết định chuyện hôn nhân của chính mình… Trong gần một
năm chung sống như vợ chồng với Hải Phong cô ẩn mình với vẻ ngoài là một cô gái
bình dị như những cô gái bình thường khác: ăn mặc dân dã, nói năng khiêm tốn,
nhã nhặn … nhưng thực chất cô là con gái thứ hai trong gia đình trưởng của dòng
tộc họ Hoàng khét tiếng. Một gia đình, dòng tộc là chủ sở hữu của biết bao khu
đất, cổ phiếu, cổ phần trong nhiều ngân hàng quốc tế và có rất nhiều công ty
con rải rác trong cả nước Việt Nam, nên việc xuất hiện và biến mất của cô giống
như việc biến hóa của của phép thuật vậy… Sau khi Hải Phong phản bội cô để đến
với người con gái khác, mọi động tĩnh, biến đổi xung quanh Hải Phong cô đều biết
hết thông qua một thám tử riêng, cô thuê để theo dõi …Với cương vị của mình,
thì việc trả thù hay trừng phạt Hải Phong thì quá dễ… nhưng cô không làm điều
đó: vì bản chất tâm hồn trong trẻo nơi cô và hơn nữa cô vẫn còn yêu hắn. Cái thứ
tình yêu lứa đôi nó vô hình mà có sức lan tỏa, ngấm vào da thịt đến vậy… đã bao
lần cô héo khô vì nó… Cô không như một số người con gái khác: khi chót dại thì
giải quyết hậu quả một cách vô tâm và thanh thản, còn cô, cô nghĩ rất nhiều, hối
lỗi rất nhiều…
… Sau
bảy năm xa Hải Phong, cô đã lấy chồng được gần hai năm dưới sự sắp đặt của hai
gia đình, dòng tộc họ Hoàng và họ Phùng. Chồng cô là Phùng Địa Dương rất yêu và
nâng niu cô. Anh biết quá khứ của cô nhưng không hờn ghen, khinh bỉ mà trái lại
còn thương yêu cô hơn, chăm sóc cô và vun đắp cho giàn hoa Tầm xuân mà tự tay
anh trồng tặng cô ở biệt thự nơi hai người đang sống một cách chân thành, chỉ
yêu thương và trân trọng cô…
…
Hải Phong hất mấy sợi tóc ngược ngang về đúng vị trí của nó, chỉnh lại trang phục,
trông hắn rất lịch sự và đàn ông… hắn tiến lại gần ban công, giữ khoảng cách với
vị Tổng Giám Đốc.
-
Xin lỗi. Tôi là Giám đốc bên Công ty xây dựng, hôm nay được hẹn gặp Tổng giám đốc.
Nói
xong hắn nhìn phản ứng của Tổng giám đốc. Cô từ từ quay lại phía hắn như cảnh
phim tình hàn quốc được quay chậm làm người xem và chờ đợi như hắn thấy sốt ruột
và nghẹt thở… Hắn nghẹt thở thật. Hắn lóa mắt hay ảo ảnh trước mắt hắn. Đây là
Bảo Bình mà: Bảo Bình mặn mà, duyên dáng, Bảo Bình của sang trọng quý phái –
không phải Bảo Bình của ngày xưa - của hồn nhiên, nhí nhảnh.
Hắn
lập bập: …Bảo Bình…Em- đúng em rồi.
Hắn
vồ vập đến sấn sổ, tiến tới ôm, ghì chặt cô trong vòng tay rắn giỏi… Hắn vẫn ngọt
ngào như rót mật vào tai vậy. vị ngọt đó có phần thêm vị mặn của thời gian làm
tiếng hắn tổng hòa của giọng điệu ăn năn, hạnh phúc và tham lam...
-
Anh yêu và nhớ em nhiều lắm. Hắn thút thít như đứa trẻ phạm lỗi lớn… Chúng ta
làm lại từ đầu nhé. Con chúng ta đâu?! Hắn nắm mạnh vào bờ vai của Bảo Bình hỏi
dồn dập, làm thân hình cô như ngọn cây lập cập. Cô dồn sức đẩy hắn lùi ra lạnh
lùng quát lớn: Tôi quen anh sao? Mắt cô cưng nghị nhưng lóng lánh lệ chỉ trực
khóc, cô vội quay đi.., còn hắn như người sốt cao bị hắt gáo nước lạnh vào người
lại càng trở lên nóng sực và sốt sình sịch hơn… Hắn lại tiếp tục sấn sổ tóm lấy
tay cô giật lại. mắt hắn đã đỏ ngàu:
-
Con chúng ta đâu. Nó đang ở đâu?
-
Nó đã chết. Chết bởi những người vô nhân tính như anh và tôi… anh hiểu không?
-
Không, không thể thế được… hắn gầm lên đau đớn.
-
...
… “Tiếng
khóc làm cho con người ta yếu mòn, nhũn ra, tan chảy”. Nhìn cô bây giờ chẳng giống
một quý cô Tổng Giám đốc quyền uy. Cô thu mình, trở về là một người đàn bà
không hơn không kém, sướt mướt, yếu mềm… như cành liễu rủ quay quắt, quăng quật
theo làn gió cuộc đời.
…
Hắn ôm cô thật chặt, hắn muốn ngăn chặn dòng nước trong mắt cô lại, không cho
nó chảy ra nữa… nếu không, nó có thể nhấn trìm cô và hắn trong đau khổ, dày vò
mãi thôi… Hai tay cô lạc lõng, trơ ra. Cô không ôm hắn, cô chỉ biết khóc, khóc
và khóc… có lẽ, khóc cho rơi rụng hết nỗi buồn, khóc cho đi qua – danh giới - để
đến với một lãnh thổ khác - mới, tươi đẹp hơn…
…
Những chiếc lá Tầm xuân vẫn ngậm sương long lanh của bình minh mới, tươi rói…
Cô say sưa nhìn ngắm… Bất chợt đôi bàn tay ấm áp ôm eo cô từ đằng sau, cô lúng
túng quay lại. Môi cô chạm nhẹ môi anh ngượng ngùng. Má cô hồng hồng, dưới ánh
nắng ban mai trông cô đáng yêu ngọt ngào như cô gái thủa hai mươi, mơn mởn…
hương vị tình yêu đang lan tỏa, chiếm lĩnh hòa quyện khoảng không chung của hai
người.
- Bảo
Bình, em nhìn này. Địa Dương chỉ lên giàn hoa Tầm xuân đang đua sắc, muốn cô
nhìn kỹ trên đó.
- Đẹp
quá! Hoa gì vậy anh?
-
Hoa Tình yêu!
-
Anh chọc quê em sao. Cô cười tò mò.
-
Cây hoa clematis đó em.
- Ờ
hơ! Thế là sao?!
-
Anh đặt tên riêng cho nó là hoa “Tình yêu”. Hoa Tình yêu mọc cạnh hoa Tầm xuân,
leo và vươn cùng Tầm xuân sẽ làm cho hoa Tầm xuân dồi dào sức sống và đáng yêu
hơn nhiều. Em là hoa Tầm xuân, anh là hoa Tình yêu. Tình yêu trong anh giành
cho em sẽ không bao giờ cạn, tình yêu đó sẽ luôn làm cho Tầm xuân vui, Tầm xuân
hạnh phúc… anh nháy mắt cô yêu thương.
Anh
ôm chặt cô hơn. Nhịp đập của hai trái tim gần nhau của hai người đang yêu thình
thình, xốn xang… trong đầu anh thoáng có suy nghĩ “Hải Phong chỉ là gió biển mặn,
phũ phàng sẽ cuốn hương hoa Tầm xuân bay tan nát, còn Địa Dương sẽ là nơi nuôi
dưỡng chăm sóc, bao bọc, lưu giữ, tô thêm vẻ đẹp của Tầm xuân trường tồn theo
thời gian, theo ánh dương hồng…” anh cười chú ngụ với ý nghĩ thoáng qua đó… và
anh biết rất rõ một điều ”Tình yêu, sự tôn trọng anh giành cho Bảo Bình sẽ được
chăm sóc, vun đắp như ngọn lửa trong tâm không bao giờ phai mờ, tàn lụi, … anh
cũng đang cảm thấy sự hồi tỉnh của con tim yêu đương của Bảo Bình, nó đang dần
đậm màu, ấm dịu, ấm nồng chuyển hướng sang anh, nó đang dần hòa cùng nhịp tim
yêu đương cùng anh… anh thấy mình hạnh phúc…”
Cô
nhắm mắt lại dụi dụi vào ngực anh, cô biết anh yêu cô rất nhiều. Cô cũng biết
“Người ta có thể quên đi quá khứ đau buồn, chua chát, đắng cay khi hiện tại cuộc
sống của họ có quá đủ dư vị của ngọt bùi để dung hòa và lấn át đắng cay, chua
chát đó…” Cô đang sống trong ngọt bùi…
…“Thời
gian chẳng qua là chất khử trùng cực nhạy. Nó đánh bật tất cả những chất bám
nông chân và đào thải chất xúc tác dư thừa. Đồng thời nó làm tôn hơn nên vẻ đẹp
của nhân vật chính”… Cô đã khép lại mối tình với hải Phong sau bảy năm lưu luyến,
dằn vặt… Chính cái hôm gặp anh ở văn phòng công ty, cô đã tỉnh ngộ. Hải Phong
không đáng để cô lưu luyến, tiếc nuối, cô đã ngu ngốc, lãng phí quá nhiều thời
gian để quên hắn, quên đi một quá khứ không hề vui… nhưng, cái gì sinh ra đều
có nhiệm vụ và giá trị riêng của nó… con người phải biết sàng lọc, lựa chọn “gắp”
vào cuộc đời mình những cái cần thiết và có lợi nhất… nhưng cuối cùng – khi
không thoát khỏi vòng luẩn quẩn của đường đời trông gai, cạm bẫy thì con người
đổ tại cho số phận – cái số phận đểu giả, an bài… để xoa dịu nỗi đau “con người
ta dựa dẫm vào thời gian. Người ta bảo: thời gian là liều thuốc đắng giã tật”,…
Bảo Bình đã uống liều thuốc đó, vết sẹo tình yêu của cô với Hải Phong đã liền từ
lâu, vết thương lòng giờ đã nguôi ngoai, đồng thời, thời gian cũng là phép thử
tin cậy minh chứng cho tình yêu của Địa Dương dành cho cô, để cô biết: trên thế
gian này còn nhiều điều khác cần cô chăm sóc, thương yêu…
Trong
phòng tiếp khách của ông Tổng giám đốc kiêm Chủ Hội Đồng Quản trị. Tiếng quát lớn
vào mặt Hải Phong:
-
Thật là vô dụng, kém tài. Con gái tôi đã yêu và lấy nhầm người. Anh liệu mà xin
từ chức đi.
- …
Hải
Phong không giành được hợp đồng xây dựng hệ thống chuỗi cửa hàng tiện ích của
Công ty mà Bảo Bình làm Tổng Giám đốc: vì những chế tài, yêu cầu trong hợp đồng
mà công ty của Hải Phong không đáp ứng được… Kinh doanh mà, lấy lợi nhuận lên
làm đầu, lấy lợi ích của tập thể làm chiến lược cạnh tranh… Hải Phong không hề
trách cứ hay giận dỗi gì Bảo Bình… Qua tìm hiểu, hắn được biết: Địa Dương đã
yêu, theo đuổi Bảo Bình trước khi Bảo Bình yêu hắn… nhưng với cá tính chỉ thích
làm điều mình muốn, Bảo Bình đã phớt lờ, lẩn tránh tình yêu của Địa Dương. Sau
này, Địa Dương đã phải nhờ hỗ trợ từ phía gia đình, dòng tộc mới ép được Bảo
Bình lên xe hoa cùng mình… tình yêu của người phụ nữ mà - rất nhẹ nhàng ý vị…
“Niềm hạnh phúc lớn nhất của phụ nữ không phải là có nhiều người theo đuổi. Mà
là người đàn ông của cô ấy, vì cô ấy mà từ chối rất nhiều người phụ nữ khác và
đem lại sự bình an, ấm áp cho đời sống của họ”… Địa Dương đã làm được điều đó
khi yêu Bảo Bình… còn hắn, hắn không làm được…hắn đúng là một kẻ vô phúc, chạy
theo danh vọng, quyền tiền để làm biết bao người khổ sở vì hắn. Hắn bỏ người hắn
yêu để lấy một người yêu hắn. Hắn là kẻ giãm an - đồng lúc làm cho hai người phụ
nữ- người yêu hắn và người hắn yêu đều phải khổ. Hắn đã đánh đổi thiên chức làm
bố “theo nghĩa thực” để lấy một địa vị quyền uy, nhưng quyền uy ư… đến hôm nay,
khi nghe được câu nói của người bố vợ là ông Tổng Giám đốc kiêm Chủ tịch Hội đồng
quản trị kia… hắn với vỡ lẽ: “Hắn cũng chỉ là một con chó chui gầm trạn nhà vợ
mà thôi”…. Sau bảy năm cống hiến cho công ty, chỉ vì tuột mất một hợp đồng mà Hải
Phong thấy nhục nhã tột cùng… Anh tối sầm mặt mày không cất lên lời nào… Lặng lẽ
ra khỏi phòng của ông Tổng Giám đốc.
… Với
số vốn, tiềm lực tài chính của hai vợ chồng gộp lại. Mặc dù vợ hắn không đồng
tình lắm nhưng rất chiều hắn đã thành lập công ty riêng do hắn làm chủ: Công ty
có tên “Công ty Cổ Phần Xây dựng và Bất Động Sản Tâm Phong Bình”. Hắn giải
thích cho cái tên của công ty mà hắn đặt - rằng - hắn muốn …“Đời sẽ trải qua
phong ba, bão táp, nhiều thứ sẽ rụng rơi, mất mát khi chưa kịp về đích… thì xin
hãy giữ tấm lòng từ Tâm đẹp như bức Bình - Phong không ố màu qua thời gian, năm
tháng… Vợ hắn đồng ý, vợ hắn cũng biết cái tên đó được ghép bởi tên mình, tên
chồng và tên người yêu cũ của chồng… nhưng cô không buồn và ghen tị vì cô biết
“trên đời này, ngoài tình yêu trai gái, còn thứ tình cảm cao hơn, nhân cách hơn
đó là “tình – của nhĩa tình, chính cái tình – của nghĩa tình nó như sợ chỉ hồng
bền bỉ, dẻo dai - sẽ sống mãi muôn đời về sau…”
… Bữa
tối với ánh điện nến lung linh, với ngụm rượu vang ngoại đỏ, nhìn Địa Dương hạnh
phúc tràn trề. Anh nhìn vợ mê đắm…
- Vợ
yêu à. Bỏ công việc ở công ty đi chứ!. Chồng không muốn vợ buồn đâu nhé. Kìa –
vết nhăn xuất hiện rồi …xấu quá cơ.
- Ừ…
đấy. Hết yêu luôn đi
-
Muốn làm vỡ tim chồng sao!!!... Được. Tối nay đền chồng đấy nhé!
- …
Bảo Bình lặng buồn, ra khỏi bàn ăn. Cô nghĩ mông lung khi ngồi trên nghế Sô pha
ở phòng khách.
Địa Dương cũng vội ra cùng, anh ngồi cạnh vợ mình, cầm tay cô lên đặt vào lòng bàn tay mình vỗ về.
Địa Dương cũng vội ra cùng, anh ngồi cạnh vợ mình, cầm tay cô lên đặt vào lòng bàn tay mình vỗ về.
… Vợ
băn khoăn về đối tác - thầu dự án - xây dựng tòa nhà “Hạnh phúc” hả.
-
Sao biết chứ?!
Anh
luồn tay kéo vợ về gần mình hơn pha trò.
-
Nàng à! Tôi là chồng nàng mà, Tôi phải biết chứ… Rồi nhẹ nhàng nói… Cái gì đã
qua là nên cho qua – cái quan trọng là cái đang tồn tại với ta này… Chồng đã
quyết định đối tác thầu và xây dựng dự án đó rồi.
-
Công ty nào?!... Bảo Bình muốn ngỏ ý giành quyền thầu và xây dựng tòa nhà “Hạnh
Phúc” Cho công ty Của Hải Phong, nhưng cô không dám nói, vì cô sợ Địa Dương phật
ý, nghĩ sai bản chất sự việc.
Một
buổi sáng tháng mười đẹp tại sảnh của Coffee Minh Nguyên trên đường Lê Thanh
Nghị: Bảo Bình ngúng quẩy khó chịu:
-
Sao chồng không hẹn đối tác tới văn phòng công ty, mà lại hẹn ở đây. Đơn giản
quá có mất lịch sự không?!
- Ồ
không, Chồng muốn tối thiểu hóa sự rườm rà, câu lệ, khách sáo đó mà... Kìa, họ
đến rồi.
Bảo
Bình nhìn theo hướng tay chỉ của Địa Dương: Cô có chút bất ngờ: …Không ai khác
đó là Hải Phong mà, Hải Phong đi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ chừng hai
tuổi. Họ tiến về phía bàn của hai vợ chồng Bảo Bình:
- Hải
Phong bắt tay Địa Dương lịch sự và chào Bảo Bình thân mật.
-
Công ty Cổ phần Xây Dựng và Bất Động Sản Tâm Phong Bình sẽ là đối tác xây dựng
cho tòa nhà “Hạnh Phúc” của công ty ta… anh nháy mắt Bảo Bình.
Dự
án tòa nhà “Hạnh Phúc” là ước nguyện của Bảo Bình muốn xây một Tòa nhà nhỏ trên
khu đất – khu đất là của hồi môn của bố mẹ cô, tặng cho khi cô lấy Địa Dương,
cô có bàn chuyện với chồng và chồng cô đã ủng hộ quyết định của cô – và Địa
Dương hứa trích kinh phí lấy từ công ty riêng của mình - chu cấp mọi nguyên vật
liệu để xây dựng nên tòa nhà - “Hạnh Phúc” … Sau khi tòa được xây xong Bảo Bình
muốn tặng nó cho Hội chữ thập đỏ thành phố quản lý nhằm tạo một phần nhỏ: chỗ
cư trú cho trẻ em không có nơi ở vì mồ côi hay bị bỏ rơi… món quà này ít nhiều
làm cho Bảo Bình thấy thanh thản và ấm lòng.
- Hải
Phong cười vui vẻ. Công ty tôi xin góp sức vào phần thiết kế và thi công, sẽ
không lấy một đồng phí nào cả.
-
Ok. Vậy là hợp đồng đã ký kết. Địa Dương bắt tay Hải Phong một lần nữa vui vẻ.
… Trong
tiếng hát của Noo Phước Thịnh chẳng mấy ngọt ngào, nhưng ý nghĩa của bài hát
“Mãi mãi bên nhau” được vang lên như tiếng rơi của li cafe chầm chậm, thấm đượm…
Phong xoa đầu đứa trẻ đang bi bô tập nói màTâm đã xin tinh trùng đẻ con cho
mình, anh nhìn vợ với đôi mắt ấm áp, anh biết, ở đấy là nơi dừng chân cuối cùng
trên đường đời mà anh khắc khoải bon chen… Còn Bình, Cô đang phấn khích với mùi
thơm của hoa clematis, hoa “Tình yêu” của riêng cô với Địa Dương, nó xuất hiện
từ trong tim cô truyền nên đôi mắt biết nói và như ngàn sao lấp lánh chiếu vào
Địa Dương. Địa Dương nhìn cô cười say đắm. Anh ghé miệng mình vào tai cô thì thầm…
vợ yêu, tối nay đền anh một thằng cu nhé. …Ở đâu đó tiếng vọng khát khao, hiện
hữu của một người phụ nữ muốn và đáng được nghe tiếng gọi thân thương từ đứa
con mình sinh ra hoàn thiện, khỏe mạnh… Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm… Cô thấy Địa
Dương là mảnh đất để hoa Tâm xuân trong cô rực rỡ lên, anh là vờ vai vững chắc
cho cô dựa vào, anh yêu, hiểu và trân trọng cô… Cô nhìn chồng mình gửi trọn niềm
tin yêu… cô cười tươi hạnh phúc!
… Tất
cả rồi sẽ qua, sẽ rụng rơi tan biến như một nàn sương hơi mỏng manh… những hiện
hữu tưởng trừng như vô biên, như bức bình phong mĩ miều cũng sẽ mờ phai theo thời
gian… nhưng ở một góc cạnh, một chừng mực nào đó - bức bình phong đó lại được hồi
sinh mơn mởn tràn trề nhựa sống ở những vùng đất chỉ toàn bao dung, thương yêu…
từ tâm và ánh dương hồng… Xin trao cho nhau niềm tin và yêu thương vì chỉ có niềm
tin, tình yêu thương mới là thứ tồn tại trường tồn vĩnh cửu nhất trong cuộc đời
này…
Tác giả: Nguyễn Thanh Huyền
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi ngày 16/02/2020
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét