Dung Thị Vân viết cảm nhận "Hương nắng" của nhà thơ Hư Vô (SG)
Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2020
Tựa đề
bài thơ là Hương nắng. Nắng mà để lại mùi hương! Dù chỉ là một từ hương thôi
nhưng đủ để cho chúng ta hiểu rằng đó là em. Người mà tôi yêu cho nên tác giả
Hư Vô đã có sức tưởng tượng rất ư làn mãnh liệt khi mùi hương quyến rũ nơi em
đã hoà quyện vào nắng. Nắng trời thì bao la và mênh mông vô tận vậy mà hương em
trong nắng thì phải nói là thi nhân đã yêu một tình yêu vô bờ vô bến.
(HV Hội Nhà văn TP.Hồ Chí Minh)
ĐT: 0903 37 22 19
ĐT: 0903 37 22 19
Email:dungthivan11012012@gmail.com
Tựa
đề bài thơ là Hương nắng. Nắng mà để lại mùi hương! Dù chỉ là một từ hương thôi
nhưng đủ để cho chúng ta hiểu rằng đó là em. Người mà tôi yêu cho nên tác giả
Hư Vô đã có sức tưởng tượng rất ư làn mãnh liệt khi mùi hương quyến rũ nơi em
đã hoà quyện vào nắng. Nắng trời thì bao la và mênh mông vô tận vậy mà hương em
trong nắng thì phải nói là thi nhân đã yêu một tình yêu vô bờ vô bến.
Dường
như nhà thơ đã hối tiếc vì mình đã bỏ quên những ngày tháng cũ vì chưa kịp ngỏ
lời cùng em chứ nào phải em phụ tình. Ở khổ thơ đầu này tác giả Hư Vô đã trăn
trở hết nỗi lòng vào đoạn thơ này thật dằn vặt xót xa. Tất cả đã lỡ để rồi có
cùng chung một con đường cũng đành câm lặng mà chẳng nói được gì. Con đường áo
trắng ở trong thơ tác giả là con đường của những ngày tan học bước về nhìn thấy
nhau. Phải chăng đây là tình yêu tuổi ngọc ngà của đôi bạn chung trường chung lớp...
Của lứa tuổi đôi mươi e ấp yêu mà chẳng bao giờ dám ngỏ.
Thà phụ tình nhau còn đỡ nhớ
Con đường áo trắng đã thành thơ
Dáng em e ấp theo chiều nắng
Lối về chung vẫn thấy bơ vơ.
(Hư Vô)
Vẫn
là những trách móc về mình tại sao ngu ngơ bỡ ngỡ của tuổi mới lớn. Bởi vì tuổi
mới lớn yêu thường chẳng bao giờ dám nói mà chỉ câm lặng để rồi đến một ngày
nào đó thấy tình yêu mình đã vỗ cánh bay đi bởi người mình yêu có thể đã có người
tình hay đã lấy chồng. Nhà thơ Hư Vô tiếc nuối tại sao mình không nói được với
em cũng chỉ vì nhút nhát nên nắng cũng tàn phai. Tưởng tượng từng chiếc lá vàng
rơi trên mái tóc em bay. Tình yêu của nhà thơ viết ôi sao mà thánh thiện. Nhưng
rồi phải chấp nhận.
Hay tại anh ngu ngơ bỡ ngỡ
Ngập ngừng chờ ngọn nắng tàn phai
Một lời thôi còn chưa dám ngỏ
Sợ lá vàng trên tóc em bay..
(Hư Vô)
Tất
cả giờ đây chỉ còn là quá khứ tác giả tự trách mình trách em. sao không nói,
trách mình sao ngây khờ. Khi tình yêu đã mất thì chỉ còn trách và trách vì
không thể nào níu kéo hay gọi tình yêu quay về.
Nhà thơ Hư Vô diễn tả trên bước đường tình của mình giờ chẳng biết về đâu đi đâu mà tưởng tượng nỗi đau giằng xé rướm máu đôi chân. Mà trên bước đường còn lại nhà thơ chỉ thấy những hàng cây và con đường trụi lá. Và bóng dáng em trong những màu áo ám ảnh suốt cuộc đời thi nhân mà dường như lúc nào cũng hiện ra trước mắt trong trơ trụi lá của trời đông..
Nhà thơ Hư Vô diễn tả trên bước đường tình của mình giờ chẳng biết về đâu đi đâu mà tưởng tượng nỗi đau giằng xé rướm máu đôi chân. Mà trên bước đường còn lại nhà thơ chỉ thấy những hàng cây và con đường trụi lá. Và bóng dáng em trong những màu áo ám ảnh suốt cuộc đời thi nhân mà dường như lúc nào cũng hiện ra trước mắt trong trơ trụi lá của trời đông..
Ngày tháng quằn vai thành quá khứ
Bước qua cầu còn gọi tên nhau
Hỏi em, ngày xưa sao không nói?
Anh ngây khờ để nắng vút cao.
Về đâu, chân trần đang rướm máu
Dốc cầu nghiêng động bóng em qua
Bỏ lại anh vòm cây trụi lá
Còn phất phơ vạt áo lụa là…
(Hư Vô)
Viết
tới đây lòng tôi chùng xuống những ngậm ngùi hình như thi nhân thường “thương
vay. Khóc mướn” như nhau. Lòng tôi buồn như những lời nhạc của Trần Trịnh - Hà
Huyền Chi trong bài Lệ đá:
“Tình
yêu đã vỗ cánh rồi, là hoa rót mật cho đời, chắt chiu kỷ niệm dĩ vãng...”
March
01, 2020-03:16 – Dung Thị Vân
---
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 01/3/2020
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét