
Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/1) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Ngọc
Châu- Đôi lời về tác giả: Jord Jerome Clapka (1859-1927) là nhà văn Anh, nổi tiếng
về những chuyện hài hước, tên của ông được nêu trong tất cả các sách Bách khoa
toàn thư của những nền văn hoá lớn cuả nhân loại, cuốn “Ba người cùng hội cùng
thuyền” viết năm 1889 và nhiều tác phẩm khác như “Chiếc áo ji-lê ở tầng bốn,”
“Ba anh chàng trên chiếc xe đạp” đã được dịch sang nhiều thứ tiếng và được chuyển
thể sang phim ảnh từ những năm đầu của thế kỉ truớc. “Ba người cùng hội cùng
thuyền” là cuốn truyện hài hước gồm nhiều chương, người đọc có thể xem từng
chương biệt lập và thưởng thức tính khôi hài rất “Ăng-lê” của tác giả. Cuốn
truyện rất nổi tiếng nhưng đôi chỗ có hơi dài dòng theo phong cách của thế kỉ
trước, người dịch đã lược đi một số chi tiết để phù hợp với lối sống khẩn
trương hiện đại mà vẫn đảm bảo để người đọc cảm nhận nhanh và rất thoải mái với
thủ thuật hài hóm hỉnh của tác giả.
Chuyện một người đàn bà… năm con (Phần 17) – Tiểu thuyết của Lê Khắc Thanh Hoài (Paris)
Thế là
Nàng, Chàng và hai con thẳng đường... Nam tiến. Về một tỉnh lớn nhiều nắng và
gió khác hẳn với thủ đô Paris. Tỉnh lỵ này còn có tên gọi rất thơ mộng là Thành
Phố Màu Hồng vì vách tường của những ngôi nhà ở đây thường được sơn phết bằng
màu hồng và với màu đỏ của mái ngói dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra một không khí
thật ấm áp, hiền hòa, nồng hậu. Quả đúng như vậy, người dân ở đây vui vẻ cởi
mở, với cái giọng nói của dân ở tỉnh thì chân chất quê mùa không được sang
trọng như dân thủ đô nhưng nghe qua ta thấy ngay cả một bầu trời chang chang
nắng ấm.

Chuyện một người đàn bà… năm con (Phần 8) – Tiểu thuyết của Lê Khắc Thanh Hoài (Paris)
Cho dù
ai có chê cười, cho bà là mê tín dị đoan, không cao siêu sâu sắc, ngây thơ nhẹ
dạ, chỉ biết khấn vái, cầu nguyện, bà cũng mặc. Đời bà thăng trầm dâu bể, sóng
gió triền miên, nếu không có bàn tay Bồ Tát, bà tin chắc là bà khó mà còn sống
sót đến ngày nay. Cũng thế đối với con cháu bà, mỗi khi gặp khó khăn hiểm nguy gì,
bà cũng chỉ biết hết lòng tụng niệm Bồ Tát là vượt qua.

Chuyện một người đàn bà… năm con (Phần 1) – Truyện Lê Khắc Thanh Hoài (Paris)
Bà ngoại nó vội bóc bao thư, rút ra một tấm
giấy bạc mười euros mới tinh và một bài thơ do chính nó viết tay với đầy lỗi
chính tả nhưng bài thơ dễ thương làm sao... Bà đọc lớn: Chère grand'mère/ Ta
musique est si fine/ Elle est divine!/ Grand' mère Printemps/ Je te fais des
baisers blancs/ Des baisers bleus/ Des baisers de toutes les couleurs! - Bà yêu quí ơi/ Nhạc của bà thật là thanh cao
tế nhị/ Thật là thần thánh!/ Bà của Mùa Xuân/ Con trao bà những nụ hôn màu
trắng/ Những nụ hôn màu xanh/ Những nụ hôn muôn màu sắc!

Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 9 (Thành phố Đà Lạt)
Đồi
glaieuils là một quả đồi nhỏ nhìn xuống hồ Xuân Hương nằm ở đường Thống Nhất
(nay là đường Yersin). Người Đà Lạt đặt tên cho quả đồi này là đồi glaieuils vì
hàng năm, sau những cơn mưa đầu mùa chừng ba tháng, hoa glaieuil hoang dại nở
hoa kín khắp đồi. Ngang sườn đồi, bác sĩ Sohier người Pháp cất một bệnh viện
tư, người Đà Lạt hay gọi là nhà thương Sohier. Bác sĩ Sohier có tay nghề cao,
đã cứu nhiều người lâm bệnh hiểm nghèo nên dân sở tại rất kính trọng vị bác sĩ
này.
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 8 (Thành phố Đà Lạt)
Bà Nhài vợ ông Tư Bổn tên đầy đủ là Nguyễn Thị Nhài. Năm một ngàn chín trăm ba mươi tám cô Nhài theo người chú làm thầy ký của Nhà dây thép (bưu điện) lên Đà Lạt ở. Cô vốn người Hà Nội, lại ở ngay phố Hàng Đào nên cô thừa hưởng được tất cả nét thanh lịch của người Hà Nội. Vào Đà Lạt cô Nhài gặp ông Tư Bổn và hai người nên duyên vợ chồng. Ông chú cô Nhài giúp cho vợ chồng cháu mua một miếng đất ở Saint Jean cất nhà và hai đứa con cô ra đời ...
Tình sử công chúa Huyền Trân 4 – Truyện thơ Vuhnid Vũ Đình Ninh
Nhìn
vào lớp lớp thời gian Bao trăm năm một hồng nhan sử viền Núi sông ngời đỏ bút
nghiên Dòng sanh hoa lệ nặng thuyền trần ai

Tình sử công chúa Huyền Trân 3 – Truyện thơ Vuhnid Vũ Đình Ninh
Nhìn
vào lớp lớp thời gian Bao trăm năm một hồng nhan sử viền Núi sông ngời đỏ bút
nghiên Dòng sanh hoa lệ nặng thuyền trần ai

Tình sử công chúa Huyền Trân 2 – Truyện thơ Vuhnid Vũ Đình Ninh
Nhìn
vào lớp lớp thời gian Bao trăm năm một hồng nhan sử viền Núi sông ngời đỏ bút
nghiên Dòng sanh hoa lệ nặng thuyền trần ai

Tình sử công chúa Huyền Trân 1 – Truyện thơ Vuhnid Vũ Đình Ninh
Nhìn
vào lớp lớp thời gian Bao trăm năm một hồng nhan sử viền Núi sông ngời đỏ bút
nghiên Dòng sanh hoa lệ nặng thuyền trần ai

Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 7 (Thành phố Đà Lạt)
Mùa thu
trời se lạnh. Buổi sáng sương mù dày đặc phủ lên vạn vật một màu sữa đục. Ở
dưới lòng những thung lũng, giờ này không thể phân biệt được những rò (luống)
khoai tây, tần ô hay bắp sú, còn trên đường, sương mù tuy có mỏng hơn nhưng
không vì thế mà người ta có thể nhìn rõ được cảnh vật ngoài ba mét. Gió nhẹ
thổi, sương mù có dạt ra một chút nhưng lại chỉ một lát sau thôi, đâu lại vào
đấy. Thỉnh thoảng, trên đỉnh một quả đồi, một cây thông hiện ra ngạo nghễ. Trên
ấy sương mù không vươn tới, trong thinh lặng, một tiếng chim non kêu chíp chíp
như chào ngày mới bắt đầu.
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 6 (Thành phố Đà Lạt)
Mặt trời lên cao xua tan sương mù đang phủ kín vạn vật dưới các thung lũng được tạo nên bởi những quả đồi. Thỉnh thoảng có những thung lũng trải rộng ra và hình thành một vạt đất bằng phẳng, không có đến một bóng cây to, chỉ toàn lùm, bụi sim, mua và những đám cỏ hoang. Khi mùa mưa đến chúng nhanh chóng xanh tốt và bò tràn trên mặt đất. Đây chính là dịp để những bầy nai, sơn dương và những loài ăn cỏ khác tẩm bổ sau một thời gian gặm toàn cỏ khô cằn ven bờ suối.
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 5 (Thành phố Đà Lạt)
Mùa nắng bắt đầu ở cao nguyên, cỏ cây xanh một màu bất tận. Màu xanh và nắng vàng tràn ngập không gian mênh mông những gió. Cơn gió ban mai mang hơi lạnh đánh thức anh em Trương Đại Quá dậy. Đêm qua, anh em nhà họ Trương thức hơi khuya để nghe ông K’Rè kể chuyện ông nội ông đã nhìn thấy cây trầm dó như thế nào. Ông K’Rè là một người nói ít, nhưng từng lời của ông gần như cô đọng những ý tưởng của một con người sống gần với thiên nhiên. ...
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 4 (Thành phố Đà Lạt)
Hai tuần trăng trôi qua kể từ ngày hai anh em họ Trương
leo lên đỉnh núi Bi Đúp, Trương Đại Quá và Trương Thái đã dò khắp chân núi
nhưng vẫn không tìm ra xứ sở của người loắc choắc. Lương thực cạn kiệt, họ săn
bắt hái lượm để sống qua ngày. Cũng may muôn thú dưới chân núi Lang Bian và Bi
Đúp khá nhiều, với tài thiện xạ của Trương Thái, cái ăn không là điều khó kiếm.
Người Lạch lại không ăn thịt
nai cho nên con vật này trở thành thức ăn của anh em họ. Tuy vậy họ không phải
là những người lạm sát, Trương Đại Quá thường nói với Trương Thái:
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 2 (Thành phố Đà Lạt)
Về
hướng đông nam của dãy núi Lang Bian là những quả đồi tròn. Những quả đồi nối
tiếp nhau như một làn sóng và chỉ bị chận lại bởi một dãy núi mờ nhạt ở cuối
chân trời. Buổi sáng hôm ấy, người ta thấy một thiếu niên mặc quần áo màu chàm,
lưng mang gùi, một loại giỏ có quai đan bằng mây và tre đang leo lên triền núi. Đó là một cậu bé
chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Nước da cậu trắng hồng, khác hẳn người dân bản
địa là điều khiến người ta chú ý. Cậu tiến đến một gốc thông già, mắt cậu lom
lom nhìn xuyên qua những tầng lá màu xanh. Trên cành thông, một con sóc đang
dùng đôi chân trước nhỏ xíu bóc một trái thông của mùa năm trước. Những cánh
màu nâu của trái thông rơi lả tả xuống đất, biết đâu trong đó có một hạt thông
còn sót lại, thiên nhiên sẽ có thêm một sinh vật nữa khi mùa mưa đến?
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 1 (Thành phố Đà Lạt)
Về
hướng đông nam của dãy núi Lang Bian là những quả đồi tròn. Những quả đồi nối
tiếp nhau như một làn sóng và chỉ bị chận lại bởi một dãy núi mờ nhạt ở cuối
chân trời. Buổi sáng hôm ấy, người ta thấy một thiếu niên mặc quần áo màu chàm,
lưng mang gùi, một loại giỏ có quai đan bằng mây và tre đang leo lên triền núi. Đó là một cậu bé chừng
mười bốn, mười lăm tuổi. Nước da cậu trắng hồng, khác hẳn người dân bản địa là
điều khiến người ta chú ý. Cậu tiến đến một gốc thông già, mắt cậu lom lom nhìn
xuyên qua những tầng lá màu xanh. Trên cành thông, một con sóc đang dùng đôi
chân trước nhỏ xíu bóc một trái thông của mùa năm trước. Những cánh màu nâu của
trái thông rơi lả tả xuống đất, biết đâu trong đó có một hạt thông còn sót lại,
thiên nhiên sẽ có thêm một sinh vật nữa khi mùa mưa đến?
Trong vòng lửa – Tiểu thuyết của Trọng Bảo (tiếp theo và hết)
Thứ ba - 04/03/2014 15:44
35 năm trước, cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc đã nổ ra (2-1979). Là một người lính có mặt trong trận chiến ác liệt năm ấy tôi đã viết xong một truyện dài về những người chiến sĩ, những người dân biên giới không sợ hy sinh, dũng cảm ngoan cường chặn đánh quân thù, quyết tâm bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc Việt Nam thân yêu. Mùa Xuân năm ấy, máu của chiến sĩ, máu của nhân dân ta đã rơi xuống nhuộm đỏ đất đai của cha ông. Thời gian trôi qua, cuộc chiến tranh ấy đã đi vào ký ức xa xôi, quên lãng. Nhưng những người lính biên cương đã từng chiến đấu ở tuyến đầu ngày ấy vẫn sẽ mãi mãi không quên. Tôi xin gửi VanDanViet.net truyện dài này sau khi đã sửa chữa, bổ sung thêm nhiều sự kiện, chi tiết của cuộc chiến tranh 35 năm trước ở biên giới phía Bắc (Trọng Bảo).
Trong vòng lửa – Tiểu thuyết của Trọng Bảo (Phần mở đầu đến hết Chương 14)
Trong
vòng lửa – Tiểu thuyết của Trọng Bảo (Phần mở đầu đến hết Chương 14)
Thứ
hai - 17/02/2014 15:44
35 năm
trước, cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc đã nổ ra (2-1979). Là một người lính
có mặt trong trận chiến ác liệt năm ấy tôi đã viết xong một truyện dài về những
người chiến sĩ, những người dân biên giới không sợ hy sinh, dũng cảm ngoan
cường chặn đánh quân thù, quyết tâm bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của Tổ
quốc Việt Nam thân yêu. Mùa Xuân năm ấy, máu của chiến sĩ, máu của nhân dân ta
đã rơi xuống nhuộm đỏ đất đai của cha ông. Thời gian trôi qua, cuộc chiến tranh
ấy đã đi vào ký ức xa xôi, quên lãng. Nhưng những người lính biên cương đã từng
chiến đấu ở tuyến đầu ngày ấy vẫn sẽ mãi mãi không quên. Tôi xin gửi
VanDanViet.net truyện dài này sau khi đã sửa chữa, bổ sung thêm nhiều sự kiện,
chi tiết của cuộc chiến tranh 35 năm trước ở biên giới phía Bắc (Trọng
Bảo).
Đời Hắn - Tiểu thuyết của Trọng Bảo (P19-P36C)
Đời hắn (Phần 19) - Tiểu thuyết của Trọng Bảo
Thứ tư - 28/08/2013 21:49
Sau cái bận bị ông cán bộ nọ vu cho lấy trộm tiền và vàng, hắn rất thận trọng mỗi khi vào các khu nhà biệt thự sang trọng. Thực ra thì làm cái nghề bán than như hắn thì có việc quái gì mà vào các khu biệt thự của các vị cán bộ nhà nước hay các đại gia giàu có. Vậy mà có lúc hắn vẫn phải vào. Có điều hắn thấy cũng lạ là có ông nhà cửa rất to, rất sang trọng song mà vẫn dùng than tổ ong để đun nấu hàng ngày.
Đời Hắn - Tiểu thuyết của Trọng Bảo (P1-P18)
Đời hắn (Phần 1) - Tiểu thuyết của Trọng Bảo
Thứ
năm - 01/08/2013 01:49
Lời tác
giả:- Chuyện đời hắn dựa trên chuyện của một người mà tôi từng biết. Hắn là một
kẻ bất đắc chí, một tên chuyên làm thuê, làm mướn nhưng luôn hy vọng vươn lên
trong cuộc sống đầy những oan khuất, gian nan. Từ những câu chuyện vụn vặt làm
nên đời sống của một số phận. Số phận ấy không đại diện cho xã hội, nhưng lại
là một phần nhỏ bé của xã hội. Người viết chỉ mong muốn giúp bạn đọc rút ra ý
nghĩa nào đó từ những trang sách của mình. (Trọng Bảo)
Xứ hoa hồng (Buổi ra mắt đầu tiên/ Học nghề/ Bối bối) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Thầy trò nhà mèo ta bị người đàn ông kỳ dị mang lên con
thuyền. Ông ta ra vẻ thích thú với món quà trời cho này. Miệng ông ta tủm tỉm
cười nhe một bộ răng vàng khè, có lẽ cả đời ông ta không biết đánh răng là gì
chăng? Nếu Tí Hon thấy cảnh tượng này, cậu sẽ chẳng ngần ngại lên lớp cho học
trò của mình một bài học về vệ sinh thân thể. Phải biết rằng họ nhà mèo rất sơ
sài trong việc rửa mặt. Buổi sáng Minu chỉ dùng chân trước bôi một chút nước
miếng và xoa qua khuôn mặt. Vậy là xong! Minu đã từng bị thấy Miêu mắng: - Mi
đánh răng rửa mặt thế à? ...
Xứ hoa hồng (Phép thuật là gì/ Dự đoán của hai mẹ con) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Không
ai hiểu phép thuật là gì, trừ những người có khả năng đó. Với Tí Hon, cậu đã
từng hỏi thầy Lang về chuyện này, nhưng thầy cười bí hiểm và không trả lời cậu,
vì thế cậu cũng mù tịt chuyện phép thuật như những người khác. Nhưng Tí Hon
biết phép thuật là có thật, bằng chứng là cậu đã bị biến thành một thằng người
nhỏ xíu, chiếc áo vàng óng ánh mà cậu mặc không cần giặt vẫn luôn sạch sẽ và ấm
áp, những chuyện ấy nếu không phải phép thuật của thầy Tà thì là gì?
Xứ hoa hồng (Làm Anh Cả/ Nước mắt mỹ nhân/ Jerry không hiểu) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Cuộc so
tuổi đã phân định ai làm anh, ai làm em. Lúc này Tí Hon vui lắm, đời cậu lại có
thêm được hai người em kết nghĩa, đó là một điều hạnh phúc. Lúa và Bắp cũng
vậy, ở nhà chỉ có hai anh em, nay bỗng dưng có một người anh cả, tuy là nhỏ xíu
nhưng qua chuyện kể, Tí Hon quả là một người tài trí. Họ hãnh diện vì có một
người anh như vậy. Lúa nói: - Chúc mừng anh cả, chúng em rất vui vì có một đại
ca! Tí Hon trả lời theo đúng phép lịch sự: - Ta cũng rất vui vì có được hai
người em như hai em. Để ta xem nào, cái tên Lúa và Bắp rất hay, đó là lương
thực nuôi sống con người. Ta muốn đó chỉ là tên gọi thân mật ...
Xứ hoa hồng (Bội bội/ Tình anh em1/ Tình anh em2) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Trái với chị của mình, Bội Bội thờ ơ với Minu. Cô không tỏ ra thân thiện khi con mèo vui vẻ cạ cạ vào chân cô. Bội Bội lấy chân hất Minu ra xa, con mèo tức lắm, nó nhìn Bội Bội và phát ra một tiếng “meo”, điều ấy có nghĩa là: - Cái cô gái này “dô diên” quá! Bội Bội không hiểu tiếng mèo, tất nhiên rồi, nhưng thầy Miêu lại là chuyện khác. Thầy gọi Minu lại và mắng nó: - Cô ấy chỉ đụng mi một chút mà mi đã gọi cô ấy là vô duyên, sao mi hay dùng chữ ấy quá vậy chứ? Minu ngúng nguẩy: - Cô ấy thích thầy, thầy “dô diên” thì cô ấy cũng “dô diên” chứ, chỉ ...
Xứ hoa hồng (Ngoài truyện: Bức thư xuyên thời gian) – Truyện dài của Võ Anh Cương
“Thưa ông, xin ông vui lòng đọc bức thư này. Hội đồng học viện đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra văn bản một cuộc gặp mặt trong quá khứ. Ông biết đấy, thời gian là một thứ quý giá nhất trên đời, ai bỏ qua thời gian mà không học hành để sau này giúp ích cho xã hội là một thứ lãng phí ghê gớm. Hội đồng học viện quyết định tặng ông Huy chương trí tưởng tượng phong phú vì ông đã bỏ thời gian quý báu để chuyển những tín hiệu của quá khứ xa xăm thành một truyện cổ tích dành cho trẻ em thời hiện đại. ..."
Tây Sơn Ai Tư Vãn Truyện - Vũ Đình Ninh
LỜI TÁC GIẢ: Đó là
những mảnh sáng rơi xuống từ một thiên hà quen thuộc vào giấc mơ tâm thức kết
thành chuỗi sắc nhọn ngấm trong dòng chảy thời gian như bất tận bên bờ hư sự
sống. Tôi đang mơ nghe, đang mơ thấy, đang mơ đón nhận sự róc cào qua từng tế
bào cảm giác và như bật ra từng thanh khúc đoạn trường...