Chùm thơ “Chuyện ngày xưa” của Phan Kỷ Sửu (Thành phố Tây Ninh)
Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015
Nơi này Giờ một đài tưởng niệm đã vươn lên Giữa ngào ngạt khói hương lung linh từng tên tuổi Những đồng nghiệp hôm nào xin một phút một nghiêng mình Tưởng nhớ từng anh linh và một thời sôi nổi
Thông
tin liên hệ: (VanDanViet)
Nhà
thơ Phan Kỷ Sửu
Bút
danh Vân Trinh
Sinh
ngày 20-10-1949
Quê
quán: TP. Tây Ninh Tỉnh Tây Ninh
Email: kysuuttv@yahoo.com.vn
_____
RỒI EM TRỞ LẠI QUÊ
XA...
Rồi em trở lại Bà Nà
Có mang mây trắng núi
Bà theo không?
Sông Hàn lóng lánh
cầu Rồng
Nhớ chăng Vàm Cỏ
một dòng biếc xanh?
Rồi em về với Ngũ
Hành
Nhớ chăng lối đá gập
ghềnh Kim Quang?
Chân mây Đà Nẳng mênh
mang
Đừng quên rừng thẳm
Tây Nam cuối trời!
QUÀY BÁNH MÌ ĐÀ NẲNG
Gặp quày bánh mì Đà
Nằng
Bất ngờ giữa phố Tây
Ninh
Với nét sông Hàn sâu
lắng
Mắt ai bối rối bên
mình!
Chợt nhớ một thời áo
trắng
Tiếng ve chiều Phan
Châu Trinh
Phương đó bây giờ
thăm thẵm
Ngày xưa ơi! Một bóng
hình.
Đâu rồi bao chiều tan
học
Nửa ổ bánh mì trao
nhau...
Xe đạp chở ai lộc cộc
Tìm đâu ai biết tìm
đâu..!
Cuối
tháng 6/2015
CHUYỆN NGÀY XƯA
Ngày xưa xa lạ
Gặp nhau làm ngơ
Tôi nào dám mơ
Người trên cao quá
Người đi hối hã
Chẳng một cái nhìn
Dòng đời tất tả
Cũng đành lặng thinh!
Phố chiều náo nhiệt
Sao lòng vắng im
Cứ muốn lãng quên
Nhưng hoài nuối tiếc
Đôi khi bất chợt
Ngoảnh mặt không lời
Kẻ sau người trước
Mà xa mấy trời!
Rồi tháng ngày trôi
Tóc phai màu rồi
Mà khi xuống phố
Bóng hình nhớ ơi!
Còn chăng chút nắng
Xưa hôn tóc mềm
Cho tôi một
thoáng
Dấu vào trái tim.
Tháng 10-2014
TRƯỚC BIA TƯỢNG NIỆM 8
LIỆT SỸ CÔNG NHÂN.
(Để
tưởng nhớ 8 liệt sỹ công nhân Nông trường Phước Vinh bị bọn diệt chủng Pôn Pốt
thảm sát đêm 5 rạng sáng ngày 6/6/1978. Tác giả đã đọc bài thơ này tại Khánh
thành Bia Tưởng niệm ngày 6/6/2015))
Nơi này
Giờ đã cao cao một
ngôi trường mới
Và xung quanh một
cuộc sống thanh bình
Vẻ lặng lẽ một gốc
rừng biên giới
Đã thay bằng làn nắng
ấm bình minh
Thế mà đã gần 40 năm
trước
Không thể nào quên, đêm
ấy Phước Vinh
Giữa khua khoắt chẳng
một ai ngờ được
Kẻ láng giềng vụt trở
mặt, cố tình
Chúng tràn qua, đã
hiện rõ vuốt nanh
Lủ ác quỷ, cơn điên
cuồng tàn sát
Những người thợ áo
xanh không tất sắt
Chỉ có trái tim dũng
mãnh, phi thường...
MưCho đến tận phút
cuối cùng, ngã xuống
Những cô gái dịu
dàng, những chàng trai lực lưỡng
Đang gieo mầm xanh, lấp
những hố bom xưa...
Lại tưới đất này bằng
xương máu bây giờ
Đẹp biết mấy những con
người bất tử
Những nét son tô hồng
thêm trang sử
Đất Tây Ninh, người
lao động Tây Ninh
Nơi này
Giờ một đài tưởng
niệm đã vươn lên
Giữa ngào ngạt khói
hương lung linh từng tên tuổi
Những đồng nghiệp hôm
nào xin một phút một nghiêng mình
Tưởng nhớ từng anh
linh và một thời sôi nổi
Từng ánh mắt, nụ
cười và cả từng giọt mồ hôi nóng hổi
Dù mãi mãi ra rồi vẫn
đâu đó, quanh đây...
Ơi các chị, các anh- tấm
gương sống hôm nay
Cho chúng tôi được
soi vào để sống
Và các em thơ ơi!
Dưới mái trường Phước Thạnh sớm chiều vang tiếng trống
Xin dừng quên trong
từng tất đất Tà Nông
Đã hòa lẩn máu xương
những liệt sỹ công nhân
Những năm tháng đau
thương, oanh liệt ấy!
Vì hạnh phúc các em!
vì hạnh phúc mai sau và mãi mãi..!
05/6/2015
CON ĐÃ HIỂU THẦY
RỒI!
Làm thầy, mới hiểu
thầy thôi
Mới hiểu độ mặn mồ
hôi đời người!
Lặng thầm bao tháng
năm trôi
Bao con đò khẵm niềm
vui, nỗi buồn!
Lòng thầy mới rõ ngọn
nguồn
Mênh mông, vô tận khó
lường, khó đo
Có bao nhiêu nữa vần
thơ
Cũng không nói đủ bao
giờ, công lao!
Và bao sợi bạc mái
đầu
Thầy ơi con hiểu chiều
sâu nghĩa tình!
Đấy là cách sống quên
mình
Vì bao ước vọng màu
xanh nẩy mầm...
Giờ thì người mãi xa
xăm
Còn chăng cõi nhớ
trầm ngâm bóng hình
Trường xưa, thầy cũ
lung linh
Con soi để mở tầm nhìn
rộng hơn!
20/11/2014
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Tây Ninh ngày 07.9.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét