Ngút ngàn giữa đại dương bát ngát – Bài viết Tâm Nhiên (KG)
Thứ Hai, 25 tháng 2, 2019
“Năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng” là một
câu thơ của Tuệ Sỹ mà tôi cứ đọc đi đọc lại mãi trên những chuyến phiêu bạt,
giang hồ khắp đó đây. Ngày đi, tháng đi, năm đi và đời mình cũng đang chuyển
dịch đi qua. Đi trên nhịp bước sương lồng sông núi lặng: “Đi để nhớ những chiều
pha tóc trắng. Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu.”* Phiêu lưu, phiêu lãng
ngàn phương, theo cách điệu tiêu dao du chơi giữa vô thường: “Bước đi nghe cỏ động Đi mãi thành tâm không
Hun hút rừng như mộng Tồn sinh rụng cánh hồng”**
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Tâm Nhiên
Quê quán: Bên dòng sông Cẩm Lệ, Đà Nẵng
Trước 1975: Đại học Vạn Hạnh, Sài Gòn
Sau 1975: Cao đẳng Sư phạm Quy Nhơn
Bây giờ dạy học ở hải đảo Lại Sơn, Kiên Hải, Kiên Giang.
Sống độc thân trên đồi Vô Trú Am giữa đại dương bát ngát.
DĐ : 0904 536 286
Email: tamnhien@gmail.com
_____
NGÚT NGÀN GIỮA ĐẠI DƯƠNG BÁT NGÁT
“Năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng” là một
câu thơ của Tuệ Sỹ mà tôi cứ đọc đi đọc lại mãi trên những chuyến phiêu bạt,
giang hồ khắp đó đây. Ngày đi, tháng đi, năm đi và đời mình cũng đang chuyển
dịch đi qua. Đi trên nhịp bước sương lồng sông núi lặng: “Đi để nhớ những chiều
pha tóc trắng. Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu.”* Phiêu lưu, phiêu lãng
ngàn phương, theo cách điệu tiêu dao du chơi giữa vô thường:
“Bước đi nghe cỏ động
Đi mãi thành tâm không
Hun hút rừng như mộng
Tồn sinh rụng cánh hồng”**
Bồng
phiêu tựa cánh chim trời tung bay giữa muôn trùng cuộc lữ, như Nguyễn Du lang
thang qua những ngọn núi đồi ở Hồng Lĩnh, như Basho bộ hành, phiêu lãng khắp xứ
hoa Anh đào, Nhật Bản, như Lý Hạ lê la với những âm hồn lênh đênh, như Tô Đông
Pha Những Phương Trời Viễn Mộng chập chùng trong quá khứ xanh rì, dĩ vãng tuyệt
mù xa ở Trung Hoa. Từ đó, nghe ra biết bao niềm giao cảm nên xin hòa âm trên
ngõ về Tuệ Sỹ Im Lặng Sấm Sét, đồng thanh tương ứng trên cung bạc thi ca:
Những phương trời viễn mộng đi
Thi ca tư tưởng bước kỳ ảo qua
Đọa đày một thuở ta bà
Nỗi đau rực cháy thấy ra tột cùng
Ôi! Giấc mơ Trường Sơn rung
Rúng hồn tim máu chợt bùng vỡ mơ
Kinh thiên động địa sững sờ
Đâu chân diện mục của Thơ với Thiền?
Mặc như lôi ngồi tịch nhiên
Nghe ban sơ vọng ngân huyền diệu âm
Những điệp khúc cho dương cầm
Từ vô tận ý vang thâm thiết niềm
Niềm
chi mà thâm thiết vang âm, ý gì mà từ vô tận ngân dội về? Để cho: “Nơi đây, sa
mạc cứ vẫn thiên thu cô tịch trong cơn gió bức bách của hư vô. Lẽ sống và lẽ
chết cứ mãi bập bềnh trên hư ảo. Tâm hồn miệt mài nóng cháy nhưng không cháy
tan hết những giấc mộng hãi hùng của hư vô và hủy diệt”. Tuệ Sỹ đã nói như thế
trong Vô Môn Quan giữa một chiều xa xưa bữa nọ, mãi đến bây giờ, vẫn còn nghe
đồng vọng lại, khi mình đang lang thang với Thầy, lội suối trèo non, leo lên
trên tuyệt đỉnh cô phong, ngút ngàn ngoài ven trời vạn dặm giữa trùng khơi,
hoang đảo sóng rạt rào, để thấy ra Không Có Cái Chi Là Tự Ngã:
Ngút tận mù khơi trời hoang đảo
Trèo lên tuyệt đỉnh núi lặng im
Im lặng lắng nghe mây ngàn hát
Vang vọng nghìn năm biết bao niềm
Nghìn năm sóng vỗ trào vô ngã
Rạt rào trên biển lớn mênh mông
Tứ đại phù du bèo bọt nổi
Sóng tan thành nước chảy theo dòng
Sóng nước tuy hai mà vốn một
Nên sinh hay diệt vắng lặng rồi
Cũng ngay ngũ uẩn thân mình đó
Phật tính nhiệm huyền hiện hữu thôi
Trùng trùng duyên khởi muôn vạn pháp
Đủ duyên thì hiện hết thì tan
Không có cái chi là tự ngã
Hòa chung vũ trụ trỗi cung đàn
Cung
đàn vang dậy trỗi khúc bồng tênh, lênh láng trên lớp lớp sóng trào, ngoài viễn
xứ xa xăm cùng hòa âm theo Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm du dương, thánh thót.
Một tập thơ mà Tuệ Sỹ hát ca quá mộng trong bóng tối u huyền, thoảng ngát trời
sương trăng tịnh trầm thanh vắng lặng:
“Ta nhận chìm thời gian trong khóe
mắt
Rồi thời gian ửng đỏ đêm thiêng
Đêm chợt thành mùa đông huyễn hoặc
Cánh chim bạt ngàn từ quãng Vô biên”***
Vô
biên vô lượng tuy hoằng viễn thiên hà mà thực ra vẫn gần gũi quanh đây, ngay
nơi đáy lòng bi mẫn, ngân dài khúc điệu vô ngôn. Vô ngôn một cách thâm thúy,
diệu kỳ trong ý vị sâu xa. Vì lẽ : “Người thi sỹ xuất chúng, xuất thần, hay có
phong thái khác thường đó. Họ nói rất ít mà nói rất nhiều. Họ nói rất nhiều mà
chung quy hồ như chẳng thấy gì hết. Họ nói cho họ mà như nói hết cho mọi người.
Nói cho mọi người mà cơ hồ chẳng bận tâm gì tới chuyện thiên hạ nghe hay là
chẳng nghe.”****
Bùi
Giáng nhận xét về Tuệ Sỹ như thế và thi nhân cũng lai rai hồi đáp lại: “Bởi vì,
cách điệu của Thi ca vốn dĩ phiêu hốt, khơi vơi, lãng đãng, nên bờ biếc bích
ngạn chiêu hoa như một nơi chốn thong dong thánh thót. Thảm kịch khốn cùng dù
có đổ ào lên Thi ca đến mấy đi nữa, Thi ca vẫn như điềm nhiên, ngao du theo
ngày tháng, trong ngày tháng ngao du.”** Ngao du trên phong vận tài hoa, nhập
cuộc cùng buồn vui, mộng huyễn ta bà:
“Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói
Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm
bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao”***
“Vì
yêu người ta vói bắt ngàn sao” hay “Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao”
là điệp khúc Đại từ bi mà tôi nghe được từ cái nhìn sâu thẳm của Tuệ Sỹ, khi
ngồi Trên Tuyệt Đỉnh Ngàn Cao, nhìn xuống chập chùng trùng khơi biển nước:
Ra vùng biển lớn trùng dương
Lướt trên bão tố vô thường cuồng phong
Rỗng rang tận đáy sâu lòng
Vất đi hết những ngày long đong nào
Trèo lên chót vót đỉnh cao
Ồ mây trắng lượn bay trào cuộn dâng
Quá cùng tuyệt hảo vô ngần
Hoát nhiên bừng ngộ lẽ Chân tánh này
Ngó nhìn xuống cõi đời say
Dưới kia nhỏ bé đang dày xéo nhau
Lô nhô lúc nhúc loạn nhầu
Cứ tranh giành giật cứ xâu xé hoài
Chạnh niềm thương kiếp trần ai
Mãi còn hỗn độn đêm dài vô minh
Sao chưa thức dậy vươn mình
Ca bài giải thoát điêu linh phận
người?
Phận
người điêu linh, trầm thống không phải mới ngày hôm nay mà xảy ra từ vô lượng
kiếp rồi. “Nước mắt chúng sinh nhiều hơn nước biển đại dương”. Đức Phật đã từng
thấy như vậy. Kể làm sao cho hết nỗi ngậm ngùi, xiết bao khổ lụy… Khi mình nhận
thấy sự thống khổ, đảo điên vô cùng tận thì mới phát khởi Đại bi tâm hay Bồ đề
tâm : “Bồ đề tâm, đó là chí nguyện nóng bỏng của một chúng sinh tự thấy mình
đang sống trong cảnh tối tăm giữa đọa đày khổ nhục, mong tìm một con đường
sáng, không những để giải thoát bản thân khỏi những đe dọa, áp bức mà còn là để
giải thoát cho tất cả những người cùng cảnh ngộ…”***** Tuệ Sỹ khơi mở cho chúng
ta một sinh lộ hướng thượng, vượt lên trên thân phận trầm kha, đắm chìm trong
mịt mùng u tối, rồi lặng lẽ đi về, lắng nghe giữa hun hút thẳm sâu lòng:
“Ta về một cõi tâm không
Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn
Còn yêu một thuở đi hoang
Thu trong đáy mắt sao ngàn nửa khuya”**
Giữa
khuya trầm giá lạnh mù sương, khúc cung cầm tâm cảm lại hòa âm theo từng bước chân
của người thi sỹ dị thường: “Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu. Bản tình ca
vô tận của Đông phương.”* Từ bản tình ca đó, tôi nghe rưng rưng dư vang kéo dài
bất tận qua khắp rừng cao lũng thấp, trên mặt đất hư vô, khô cằn sa mạc, vang
dội xuống tuyệt cùng hố thẳm tư tưởng, rồi vút bay theo cánh đại bàng ra biển
cả ngàn trùng, tung lượn trên sóng vỗ Tịch Không:
Cánh đại bàng bay qua đại dương
Lượn vờn chao trào bọt sóng dị thường
Bên ghềnh biển tiền thân về thấp
thoáng
Hát lời chi trong nắng tinh sương?
Chợt cơn mưa vừa đổ ngoài hiên
Mà nghe vang pháp vũ mát trinh tuyền
Trên đồi cao núi rừng xanh mới lạ
Đá tảng ngồi thanh thản an nhiên
Trăng ngàn khơi chiếu diệu vào trong
Thấy xưa nay mặt mũi hiện giữa lòng
Bản lai diện mục vô ngôn thuyết
Huyền gặp huyền cười giữa Tịch Không
Không
Tịch minh nhiên giữa biển ngàn hoang vắng, tịch liêu, chìm sâu trong nín thinh,
tịnh khẩu. Bàng bạc dưới vầng trăng thiên thu, lắng nghe những lời vô thanh
văng vẳng bên đồi, tôi mường tượng, bằng con mắt Hoa Nghiêm, Thầy nhìn thấy
toàn thể cuộc đời trùng trùng duyên khởi, đầy ắp giọt lệ và nụ cười trộn lẫn
viên dung, rúng động cả hồn vạn cổ, nên tâm từ rải xuống khắp thập loại chúng
sinh của Bi Tráng Một Hồn Thơ:
Hải đảo hoang liêu ngồi cô tịch
Nắng mưa lộng gió thổi đồi non
Công án tử sinh bừng chiếu diệu
Giữa khuya tuệ giác sáng rực hồn
Ngời hiện thiên thu vầng trăng tỏa
Mông mênh trên biển núi lặng trầm
Con mắt Hoa Nghiêm im lặng thấy
Toàn thể cuộc đời giữa diệu tâm
Từ ái hoài rung nguồn xúc cảm
Khi chúng sinh đầy nước mắt rơi
Thiên lý độc hành từng chứng kiến
Máu lệ thế gian thấm tận lời
Lời thơ bi tráng còn âm vọng
Trong cõi tồn sinh khiến giật mình
Vô thanh mà động hồn vạn cổ
Thương kiếp người ta quá điêu linh
Một
mình một bóng vào ra giữa thanh âm huyền ngôn, mật ngữ, nghe u hiển tiếng thơ
bi tráng từ đáy thăm thẳm ngàn khơi vang vọng lên trên cung bậc Đại bi tâm trầm
hậu. Đâu là thể tính siêu việt của Thơ và Thiền? Đâu là vầng trăng Không Tịch
chiếu nguyên sơ? Không biết nữa, chỉ biết rõ ràng: “Hương vị của Chánh pháp vẫn
là hương vị cô liêu của sự sống.”** Hương vị cô liêu thoảng ngát chung quanh
gành đá tảng, trên đồi cao Vô Trú Am, nằm cạnh một mé triền đồi nhô ra phía
biển mênh mông. Tịnh yên, miên mật để cho thần trí nhập cảnh giới Thiền:
“Ngã cư không xứ nhất trùng thiên
Ngã giới hư vô chân cá thiền
Vô vật vô nhơn vô thậm sự
Tọa quan thiên nữ tán hoa miên”
(Ta ở tầng trời thứ nhất trong cõi
không
Cảnh giới của ta thật là cõi thiền
Không vật không người không lắm
chuyện
Ngồi xem thiên nữ rải thiên hoa)**
Thiền
là ngộ. Ngộ là giải thoát. Mình chưa giải thoát, chưa ngộ thì nên im lặng, dù
có nói thao thao bất tuyệt về Thiền cũng chỉ hý luận mà thôi. Cõi Thiền bất khả
thuyết, bất khả tư nghì, Thiền sư cứ nhập định, đi sâu vào cảnh giới diệu tuyệt
huyền hòa Trên Đỉnh Tịch Nhiên:
Một mình tịnh khẩu sâu xa
Trên đồi cô tịch căn nhà pháp không
Dựa lưng vào núi mây lồng
Trùng dương trước mặt ngắm mông mênh
trời
Mỗi ngày một bữa cơm thôi
Đủ cho điệu thở nhẹ vời rỗng rang
Hoang vu hiu quạnh thanh nhàn
Trang kinh vô tự thành trang thơ này
Viết lên dòng nước biển mây
Lời chi vi diệu hiển bày nhất nguyên
Sáng bừng thực tại hiện tiền
Trực tâm thầm nhận ngồi yên lặng cười
“Cười
với nắng một ngày sao chóng thế”* để nghe ra giây phút dội miên trường. Trước
khi Thầy nhập thất 3 tháng trời, tôi với vài người bạn thân thiết cùng Thầy leo
lên núi Ông Rồng, rồi núi Ma Thiên Lãnh dạo chơi giữa Âm Huyền Xanh Biển Núi:
Ngoài hải đảo ngút ngàn vạn dặm
Giữa muôn trùng sóng vỗ mênh mông
Sớm mai bát ngát nhìn vũ trụ
Thấy càn khôn trong một giọt sương
lồng
Trên tuyệt đỉnh ngàn cao hùng vĩ
Thật không ngờ xuất hiện bóng Thiền
sư
Cước căn điểm địa vang đầu gậy
Dội huyền âm rền tâm khúc đại từ
Từng nhịp bước vô công dụng hạnh
Rúng ngân dài tận góc bể chân mây
Biển núi ngời reo theo sỏi cát
Hát mừng vui linh địa ở nơi này
Linh
địa là mặt đất thiêng liêng này, nơi nào Thiền sư bước tới đều trở thành linh
địa, nói như Phạm Công Thiện: “Linh địa là ở đây. Nơi chỗ tôi đang đứng”. Với
bàn chân nhanh nhẹn, khinh an, đỉnh núi rừng cao chất ngất, thoáng chốc cũng đã
được chinh phục, chạm bước chân đến nơi liền. Ồ! Bỗng nhiên hiện ra một cảnh
giới: “Lô Sơn hùng vĩ, phiêu bồng nhưng u ẩn. Lòng núi giấu kín những tâm sự
nghìn năm không nói, lòng núi ủ kín những cuộc đời trầm mặc, những thân thể khô
gầy như hạc như trúc, những tâm hồn nguội lạnh như tro tàn mùa đông. Núi âm
thầm cho gió ngàn gào thét, cho mây trời vần vũ và những dòng thác từ trên
tuyệt đỉnh cao mù đổ ào xuống. Lô Sơn đồng vọng một cõi thi ca bát ngát.”******
Đứng trên đỉnh Ông Rồng hay đỉnh Lô Sơn đó, có thể nhìn xuyên suốt mười phương,
thấy toàn cảnh ba nghìn thế giới thấp thoáng trong sương khói bồng bềnh, thưởng
thức được Hương Vị Cô Liêu:
Lên Ông Rồng hay lên Lô Sơn đỉnh
Núi rừng ơi! Chạm bóng mây trời
Cao xanh lồng lộng bừng nhật nguyệt
Mắt tuệ ngời tỏa chiếu nghìn nơi
Trên chót vót ngàn cao nhìn xuống
Muôn trùng xanh đại hải thanh lương
Ba nghìn thế giới đều hiện rõ
Cái sơ nguyên tuyệt mỹ dị thường
Hương Chánh pháp cảm từng mạch máu
Từng tế bào vi tế tỏa ngời ra
Vô ngần thần diệu thầm nhận biết
Tuyệt hồn nghe và thấy chan hòa
Hương vị đó cô liêu diệu tuyệt
Thưởng thức từ sâu thẳm lòng không
Sáng nay hít thở đầy buồng phổi
Đồi thênh thang bàng bạc khói sương
lồng
U
huyền thanh khí hòa chan giữa thiên nhiên hùng vĩ, tuyệt hồn nghe biển rừng
mênh mông đồng vọng tiếng gầm của Không Lộ thiền sư, từ đèo truông heo hút,
muôn thuở xa xôi vọng về. Rồi bồi hồi quay mặt lại, thấy Thầy đang đứng trên
đỉnh núi, viết lên bầu trời những vần thơ biếu tặng cho mây trắng, trùng dương,
sương ngàn, nắng gió, Hòa Cát Bụi Đời Với Tỉnh Mê:
Xưa kia có lão thiền sư nọ
Phiêu hốt một ngày lên núi chơi
Tuyệt đỉnh cô phong gầm một tiếng
Lạnh cả không gian chấn động trời
Còn nay có bậc trượng phu ấy
Cũng bỏ lên rừng ngắm đồi hoang
Lấy mây khói quyện làm bút viết
Bài thơ biếu tặng nắng sương ngàn
Biếu tự do cho cây lá cỏ
Cho suối nguồn trôi tự tại kia
Tặng hết có không tam giới mộng
Không còn chi giữ chẳng chi lìa
Xuống núi lại qua cùng thế sự
Hòa cát bụi đời với tỉnh mê
Huyễn hóa mà thôi cười thương hết
Nên cứ tùy duyên bước đi về
Kề
cận, thân mật, hoan hỷ, tùy duyên theo nhịp thở khơi vơi với từng ngọn cỏ, lá
cây, với mỗi viên sỏi, cục đá lăn lóc dọc đường. Bước đi kỳ cùng cuộc lữ, Tuệ
Sỹ thi nhân đã từng mở cuộc Thiên Lý Độc Hành bằng hai bàn chân đi bộ và đi bộ
như thi sỹ Basho hay Rimbaud, dãi nắng dầm mưa suốt gần cả năm trời, băng qua
khắp đỉnh đèo heo hút gió, bạt ngàn cát bụi, ruổi rong trên cao nguyên, rừng
hoang rú rậm Lâm Đồng:
“Trên đỉnh đèo cao bát ngát trông
Rừng mây xanh ngất tạnh vô cùng
Từ ta trải áo đường mưa bụi
Tưởng thấy tiền thân trên bến không”**
Cuộc
thiên lý độc hành ca ấy đang dừng chân ngoài hải đảo Lại Sơn, ngút ngàn sóng
biển Kiên Giang. Thanh thản nụ cười mây trắng, an nhiên ánh mắt mưa xanh. Cơn
mưa pháp vũ tuôn tràn xuống cõi bụi phù trần, rồi đọng lại thành những tác phẩm
: Huyền Thoại Duy Ma Cật, Thắng Man Giảng Luận, Tô Đông Pha Những Phương Trời
Viễn Mộng, Tuệ Sỹ Văn Tuyển, Triết Học Về Tánh Không, Luận Thành Duy Thức, Du
Già Bồ Tát Giới… gội mát vô lường, khơi mở cho đời xiết bao thông lộ yêu thương.
Thưởng thức nguồn xanh thanh khí, tiêu dung năng lượng thanh cao, bổ dưỡng tâm
hồn. Còn gì thi vị hơn, khi được ngồi đối diện, uống trà với Thầy trong liêu
vắng bên ghềnh biển, như uống từng giọt trăng huyền nguyên trinh, tịch lặng
Uống Trà Giữa Bao La:
Chén trà chứa cả đại dương
Ôi tình Thầy đó vô lường vô biên
Nâng ly sạch hết ưu phiền
Tan nghìn u tối bừng nguyên sơ này
Hương trà thoảng ngát đồi cây
Ấm lòng tỏa quyện hiển bày diệu tâm
Lời thơ trên mắt lặng trầm
Thầm nghe trực tiếp niềm thâm cảm nào
Tưởng chừng như lạc chiêm bao
Bàng hoàng ánh nguyệt chiếu vào sâu
xa
Mới hay trong một chung trà
Hòa tâm diệu pháp reo ca giữa hồn
Chén
trà Vi diệu tâm pháp từ bàn tay gầy của Thầy rót xuống giữa đêm trăng rằm hay
sớm tinh sương kia bỗng hóa thành thơ, nhạc, rộn ràng qua từng nét chữ linh
động, tài hoa:
“Sương mai lịm khói trà
Gió lạnh vút tờ hoa
Nhè nhẹ tay nâng bút
Nghe lòng rộn âm ba”*
Cũng
rộn ràng như vậy, cây lá, hoa vàng, cát sỏi ven triền dốc đồi đá tảng hoang vu,
nghiêng xuống biển trời hải đảo, vô cùng hân hoan, khi Thầy bất ngờ vân du đến
chơi và dừng gót phiêu bồng lại trên đồi cao gió lộng, ngồi tịch nhiên bất động
suốt ba tháng trời giữa đại hải bao la, lắng nghe hòa khúc Đại Dương Cầm âm
vang rào rạt:
Đại dương như một cung đàn
Ngày đêm vỗ nhịp mênh mang sớm chiều
Dị thường hương vị cô liêu
Thoảng quanh gành đá hải triều âm dư
Lẫn trong khói sóng bay mù
Trên đồi cao bóng hoang vu chạm trời
Thiên thu giữa cuộc lữ chơi
Đến đi như vậy thấy rồi như nhiên
Thấy chi cũng tuyệt diệu huyền
Miên man sáng tạo cõi uyên nguyên nào
Cung cầm âm khúc tiêu dao
Cảm rung cùng tận nghe rào rạt chi?
Rạt
rào bao âm thanh vi diệu nên ngôn ngữ đành im lặng, chẳng miêu tả được thành
lời. Mới đó, ba tháng an cư, nhập thất cũng vèo qua chớp thoáng. Sớm nay, Thầy
ra thất, thần thái an lạc, sáng ngời với nụ cười thanh tịnh, thong dong trong
ánh nắng bình minh. Rồi uống trà, ngắm biển trăng ngời và leo lên tận Trên Đỉnh
Núi Đề Thơ cao chớn chở, ngồi thưởng thức những cụm mây trời vạn cổ bay bềnh
bồng trong gió nắng reo vui:
Núi Đề Thơ gập ghềnh lên tận đỉnh
Nhìn xuống sâu hun hút ngút đồi
nghiêng
Hương trời đất lâng lâng vờn lan tỏa
Lồng trong mây trắng lượn khói sương
huyền
Những tảng đá lạ lùng cao sừng sững
Đứng uy hùng xem lịch sử trôi qua
Gậy Thiền sư gõ trên đầu sử lịch
Mấy nghìn năm vang dội khắp sơn hà
Đá nhập định chuyển rung hồn xuất cốt
Bỗng nhiên nghe tiếng vỗ một bàn tay
Một tiếng vỗ vô thanh mà chấn động
Bùng vỡ ra cái thấy hiển lộ bày
Hiển
lộ bày ra cái thấy mới mẻ trên từng ngón tay gầy sáng tạo, qua ánh mắt thần lực
rực ngời, trong giọng nói tiếng cười thân thiện, truyền cảm, tự nhiên gây sự
chú tâm. Chú tâm mới nghe ra trong tiếng cười, giọng nói kia, bỗng dội rền lên
một tiếng gầm sấm sét, Mặc Như Lôi:
Lên đỉnh Đề Thơ nhìn mây trắng
Lặng ngát đồi sương khói dị thường
Bỗng nghe tiếng hét gầm tịch mịch
Dậy sấm sét rền khắp muôn phương
Vang vọng truông ngàn khe thung lũng
Bừng lên sinh khí hạo nhiên tràn
Tiếng sư tử rống làm rúng động
Khiếp vía kinh hồn cáo chồn hoang
Tháo chốt nhổ đinh rời tù ngục
Mở dây ràng buộc trói cột mình
Bước tiêu dao dạo vô sở trú
Đùa chơi hý lộng với tử sinh
Sinh tử có không như huyễn mộng
Sống chơi chết cũng vậy chơi thôi
Chơi không dính mắc vào đâu hết
Nên tự do đi cảm hóa đời
Tự
do, tự tại, vô quái ngại là phong thái của Thiền sư đi về mặt đất, trần gian
này. Chỉ cần ngồi thư thả, lắng nghe Thiền sư nói thôi là cũng đủ hiểu ra lẽ
thật của bao nghĩa đời, lý đạo cao siêu… Đạo đời song hành, tương ứng trên cung
bậc Bất nhị, tân kỳ hy hữu theo nhịp bước vô úy, đại hoan hỷ rong chơi. Chơi
khắp mười phương Đông Tây kim cổ rồi Ẩn Cư Giữa Đại Dương:
Gành đá tảng chập chùng ven triền
đảo
Dưới huyền trăng ảo diệu chiếu bãi
ghềnh
Sớm chiều tịch lặng trên đồi vắng
Một con người đã quên tuổi quên tên
Mưa rồi nắng giăng tràn sương gió
Cho rừng cao hoa lá trổ bao dung
Lòng như đại hải mênh mông chứa
Cả vô biên vô lượng cái tuyệt cùng
Trùng khơi hỡi bao la hòa sóng vỗ
Vỗ miên man cung bậc đại dương cầm
Âm ba có lúc rung thần khí
Lúc im lìm nín bặt lặng hồn câm
Trầm nhịp võng đong đưa thềm lục địa
Giữa hai đầu biển núi ngút mây bay
Bay bay bay hết không giữ lại
Chẳng còn chi ngoài diệu hữu phương
này
Phương
này hay chốn nọ cũng chính là vườn tâm hay cõi tâm mình chứ chẳng ở đâu xa. Dù
có phiêu lưu đi khắp cả bốn phương trời, thì cũng không ngoài cõi tâm của mình
đây thôi, như đại văn hào Henry Miller đã phát biểu: “Chỉ có một cuộc phiêu lưu
vĩ đại nhất mà thôi, đó là đi vào bên trong tâm hồn sâu kín, thăm thẳm trong
lòng mình và đi vào giữa lòng mình thì thời gian, không gian, ngay đến hành
động cũng không quan trọng gì cả. Một thi nhân chân chính, một kẻ sáng tạo đích
thực thì luôn luôn độc hành, tự do tự tại. Cái mà người thi sỹ cần, chính là sự
cô độc, cô đơn, cô liêu…”
Cho
nên, cuộc Thiên Lý Độc Hành của Tuệ Sỹ cũng là một cách điệu phiêu bồng, ngao
du, chơi rong trong cảnh giới tâm linh của mình vậy. Ở đây, tâm và cảnh, ngoài
và trong đều dung thông, vô ngại giữa thực tại cái đang là, như thị, như nhiên
Quyện Cùng Hương Tích:
Suối truông ngập lá ven triền
Trèo lên dốc núi bình yên chốn này
Ngút ngàn hoang đảo chiều nay
Bay nguyên sơ trắng vẹn đầy mây trôi
Trời nghiêng khẽ chạm lưng đồi
Rêu xanh thạch động nghe hơi thở trầm
Thoáng vèo qua mấy nghìn năm
Mà rừng sâu vẫn còn thầm ngát hương
Hương chi thi vị lạ thường
Quyện cùng hương tích nguồn thương
yêu hòa
Kim cang Bát nhã Pháp hoa
Nhập vào thấm tận ruột rà thanh tân
Tâm Nhiên (Vô Trú Am 28. 8. 2018)
----
Chú thích:
* Giấc Mơ Trường Sơn. Thơ Tuệ Sỹ. An Tiêm xuất bản, Paris 2002
* Giấc Mơ Trường Sơn. Thơ Tuệ Sỹ. An Tiêm xuất bản, Paris 2002
** Tuệ Sỹ Văn Tuyển (tập III). Hạnh Viên sưu tập. Phương Đông xuất bản, Sài Gòn 2015
*** Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm. Thơ Tuệ Sỹ. Phương Đông xuất bản, Sài Gòn 2009
**** Đi Vào Cõi Thơ. Bùi Giáng. Ca Dao xuất bản, Sài Gòn 1972
***** Thắng Man Giảng Luận. Tuệ Sỹ. Phương Đông xuất bản, Sài Gòn 2012
****** Tô Đông Pha Những Phương Trời Viễn Mộng. Văn Tuệ Sỹ. Ca Dao xuất bản, Sài Gòn 1973
----
Tâm Nhiên
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật lại ngày 25/02/2019
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Kiên Giang ngày 09/12/2018
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật lại ngày 25/02/2019
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Kiên Giang ngày 09/12/2018
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét