Home
» Thư viện thơ
» Chùm thơ cũ của Nguyễn An Bình: Chiều mưa nghe hát lại bài thơ cũ/ Ở Hà Tiên nhớ người/ …
Chùm thơ cũ của Nguyễn An Bình: Chiều mưa nghe hát lại bài thơ cũ/ Ở Hà Tiên nhớ người/ …
Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014
Ngày
29/03/2013
Chiều mưa nghe hát
lại bài thơ cũ Ai có hay người thương sợi khói quê nhà Chút nắng như vương trên
đồi xanh heo hút Chỉ thấy cây rừng phong tỏa mưa sa.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn An Bình
Sinh ngày 21-06-1954 tại An Bình Cần Thơ
Tốt nghiệp Đại học sư phạm Văn
Chổ ở hiện tại: Q.Ninh Kiều TP Cần Thơ
ĐT: 0909697644
Email: luongmanh2106@gmail.com
_____
*Nhớ bài Chiều của Hồ
Dzếnh
Chiều mưa nghe hát
lại bài thơ cũ
Ai có hay người
thương sợi khói quê nhà
Chút nắng như vương
trên đồi xanh heo hút
Chỉ thấy cây rừng
phong tỏa mưa sa.
Lòng như dõi đường
chim bay năm ngoái
Quên mất lối về lá
nhớ xôn xao
Những chiều mưa âm
thầm hơn giấc ngủ
Người đâu hay hoa rơi
rụng ven cầu.
Người có thấy màu cây
vương khói thuốc
Nhớ nhà nhớ nhà ai
nhớ hơn ta?
Trông lại núi rừng
một đời vẫn thức
Người ngàn sau còn
nhớ một bài thơ.
16/5/1974
VĨNH BIỆT HOA
XƯA
Vì em là sửa đời
Ngọt lịm dòng sông
thơ
Vì em mà cuộc đời
Theo mưa sầu phất
phơ.
Những bước chân tượng
đá
Ngủ quên trong vườn
nhỏ
Của một thời xôn xao
Chợt theo ta về đâu?
Em là người năm cũ
Tóc thề vương đầy vai
Qua đời ta vội vã
Mà ngỡ còn đâu đây.
Những sân trường ngói
đỏ
Ngậm ngùi hơn chiều
mưa
Ta thở dài không nói
Chào vĩnh biệt hoa
xưa.
HỒN SƯƠNG KHÓI CŨ
*Nhớ BT, người thơ chết trẻ ở Vĩnh
Bình
Em nằm xuống bên kia
bờ tiền sử
Nắng tà huy nghiêng
nửa mái tóc thề
Có phải trần gian
ngập nhiều cay đắng
Cát bụi muôn trùng mờ
mịt hôn mê.
một nắm cỏ khâu
Phai hồn thơ cũ
Nửa mảnh tình sầu
Ngàn năm ấp ủ.
Anh viết bài thơ gởi
người dưới mộ
Rồi từng đêm mộng dữ
gọi linh hồn
Mơ thấy em về bên kia
đỉnh núi
Khẻ vẫy tay chào áo
quyện ngàn sương.
Em đã về đâu?
Em sắp về đâu?
Cánh hoa rơi giữa
biển sầu
Có là kỷ vật cũng màu
vàng phai
Gởi em những tiếng
thở dài
Trăm năm còn gặp
không người tình thơ?
Anh ngủ trong mơ
Em về trong giấc mộng
Ánh mắt ngu ngơ
Chút tình bé nhỏ
TRời bỗng nổi lên
ngọn gió thu
Quanh anh sương khói
trắng mây mù
Áo ai hiện giữa trời
giông tố
Có phải em về trong
giấc mơ?
Ôi em ánh mắt dại khờ
Anh đưa tay bắt lấy
bờ hơ không
Một nấm mộ hương
Đầm đầm ngọn cỏ
Ôi ngày xưa đó
Chết giữa vô thường
Nghe như tiếng gọi
hồn ma dậy
Trăng lững trên cành
trăng lững lơ
Gió thét gào khơi từ
tiền kiếp
Về đâu em rờn rợn đôi
bờ
Mười sáu tuổi trên
môi đầy thánh thiện
Có lẽ nào em đã bỏ
cuộc chơi
Maria! hồn thơ em còn
đó
Bay lang thang giữa
những trái tim người
Anh về nghe đất ngậm
ngùi
Hồn sương khói cũ
chết vùi bóng xưa.
1973
TÌNH NHƯ SỢI
NẮNG
Những ngón chân em
bước ngại ngùng
Chiều về gió thoảng
tóc bay tung
Anh gởi hồn qua màu
trắng nhạt
Mắt huyền sương
thoáng ướt mông lung.
Nắng rơi trên trủng
mắt em buồn
Ôi nắng ngày xưa ướp
nhụy hương
Của cánh hoa đời man
mác nhớ
Anh về ôm ấp chữ yêu
đương.
Nắng theo gió bụi
quyện chân người
Anh thèm hôn lên má
em tươi
Những buổi chiều về
tan học đó
Lòng nghe rung động
tiếng em cười.
Con đường em đến đầy
hoa trắng
Sỏi đá ôm bàn chân
nhớ thương
Anh chợt them yêu
trong phút chốc
Xôn xao giấy mực tím
sân trường.
Anh viết thư tình
bằng mực mới
Bằng giấy hồng đơn
của tháng giêng
Kết nụ tầm xuân hoa
mới nở
Gởi em một chút nhớ
ưu phiền.
Nước mắt em buồn hơn
nước mưa
Anh thương ôi biết
mấy cho vừa
Sợi nắng hồng phai
tình phố quận
Còn ai thương tiếc
tháng ngày xưa?
----
Đăng
trên TIN SÁNG 5/6/1973
----
MƯA NỬA ĐÊM
Mưa nửa đêm reo trên
mái lá
Như người tình ngàn xưa
trở về
Mưa gỏ cửa như người
khách lạ
Mùa mưa bong bóng trắng
cơn mê.
Mưa đã đầy hồn tôi
khi xưa
Mưa đã theo em trở về
chưa?
Sao tôi thấy vắng, lòng
phố ngủ
Lá muộn màng rơi
trong giấc mơ.
Mưa trao tôi những lời
chúc dữ
Quỷ sa tăng báo những
tin buồn
Chúa chết mòn trên cây
thập tự
Tình tôi đánh mất lá
ngàn sương.
Mưa! trời mưa! đã hơn
nửa đêm
Đèn khuya sương lạnh ướt
sân thềm
Bên kia phố nhỏ hàng
sao ngủ
Ngỡ mắt em vừa khóc
trong đêm.
Mưa từng đêm trong vườn
mơ cũ
Đánh thức một đời tôi
khổ đau
Sao em không thấy đời
tôi dột
Sao để tình btôi rụng
xuống cầu.
24/9/1974
NHỚ QUẢN LONG
Anh sẽ về thăm quê
Quản Long
Miền Năm Căn nắng ấm
mưa hồng
Có Cà Mau sống thời
lưu lạc
Chút kỷ niệm buồn đẹp
khói sương.
Để phù sa đắp bồi
thương nhớ
Chiếc áo bà ba lộng
giữa trời
Nơi đó tràm xanh vươn
biển lớn
Cá tôm ong mật rộn
niềm vui.
Ông Đốc vẫn buồn như
dạo cữ
Cái Tàu con nước lững
lờ trôi
Năm Căn nghe nhớ tình
thôn nữ
Xuôi ngược lòng tôi
cách biệt rồi.
Anh nhớ Tân Hưng anh
nhớ nàng
Người con gái đẹp của
Viên An
Tóc bay thơm lúa nhà
quê ấy
Gót nhỏ, bà ba gái
miệt vườn.
Năm năm anh trở về
Ông Đốc
Xứ Quản còn không của
thuở nào
Đâu áo bà ba thời mới
lớn
Biết ở phương nào để
tìm nhau?
Viên An ghi khắc thời
lang bạt
Đất Quản mờ xa hình
bóng người
Cuộc chiến bao giờ
thôi chia cách
Để ân tình nầy khỏi
chia đôi.
Ở HÀ TIÊN NHỚ NGƯỜI
Nhớ rừng chim thôi
hót
Mây giăng mờ đỉnh cao
Đường quanh co dốc đổ
Mộng chợt về lao xao.
Nước Đông Hồ gợn chảy
Trôi tắp mạch phù sa
Xuôi về lòng biển cả
Xanh ngát trời bao
la.
Anh nhìn lên bóng núi
Nghe lòng buồn vu vơ
Tô Châu triền đá dựng
Mây trắng còn phất
phơ.
Chiều đi trên bãi
vắng
Nghe sóng lùa dưới
chân
Dã tràng xây tổ ấm
Biết bao giờ dung thân?
Ô hay nầy Thạch Động
Đâu bóng dáng người
xưa
Chiều lên màu khói
phủ
Đá say tình trong
mưa.
Có phải là giấc ngủ
Đưa anh về biển khơi
Để ngàn năm nhung nhớ
Hình ảnh người xa
xôi.
Mới hay trời đất cũ
Đã vội vàng đi hoang
Đêm nằm nghe biển gọi
Tên người bay lang
thang.
1973
LÒNG ANH BÃO NHỎ
Lòng anh bão nhỏ
Một thuở yêu người
Mắt to như thỏ
E ấp môi cười
Cây như trốn gió
Trao em hoa đời.
*
Tươi hơn sách vở
Những lá thư tình
Gió mơn man ngỏ
Anh đã yêu nàng
Mưa sa ngọn cỏ
Hôn nhau vội vàng.
*
Lòng anh bão nhỏ
Thôi cũng ngậm ngùi
Hoa xưa bỡ ngỡ
Héo chết môi cười
Người yêu nho nhỏ
Đã lỡ duyên đời.
*
Cây xanh lá đỏ
Áo trắng học trò
Năm năm qua đó
Đâu người tình thơ
Ngùi thương mộng vỡ
Anh khóc bao giờ!
Mùa xuân 1975
NĂM NĂM TRỜI, THOÁNG
CHỐC
Năm năm trời xa lắc
Em đã quên người rồi
Con tim nào đã hết
Cho mảnh đời chia
đôi.
Năm năm trời thương
nhớ
Yêu mỗi một con đường
Có ngày xưa em bước
Còn thoảng một mùi
hương.
Ôi hàng sao ngày nọ
Lá vàng ngày vẫn bay
Bao năm còn đứng
ngóng
Chút hương nồng đắm
say.
Năm năm trời, thoáng
chốc
Áo ngây thơ ngày nào
Vội quên mùa phượng
nhớ
Trong nỗi buồn mưa
mau.
Ơn em ta nào dám
Bỏ quên ngoài cửa đời
Cho ngậm ngùi xe ngựa
Một thuở tình hư hao.
Thời gian ta cố giữ
Trái tim hồng ngày
xưa
Dù dòng đời trôi dạt
Dù mưa buồn phất phơ.
Người giờ xa vạn dặm
Nắng mưa cuốn bụi lầm
Đường trần nhơ chỉ
rối
Lại nhớ người xa xăm.
21/3/1974
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập
nhật lại- ngày 19/05/2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Cần Thơ ngày 29/03/2013
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét