Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Xứ hoa hồng (Bội bội/ Tình anh em1/ Tình anh em2) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Xứ hoa hồng (Bội bội/ Tình anh em1/ Tình anh em2) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014
Trái với chị của mình, Bội Bội thờ ơ với Minu. Cô không tỏ ra thân thiện khi con mèo vui vẻ cạ cạ vào chân cô. Bội Bội lấy chân hất Minu ra xa, con mèo tức lắm, nó nhìn Bội Bội và phát ra một tiếng “meo”, điều ấy có nghĩa là: - Cái cô gái này “dô diên” quá! Bội Bội không hiểu tiếng mèo, tất nhiên rồi, nhưng thầy Miêu lại là chuyện khác. Thầy gọi Minu lại và mắng nó: - Cô ấy chỉ đụng mi một chút mà mi đã gọi cô ấy là vô duyên, sao mi hay dùng chữ ấy quá vậy chứ? Minu ngúng nguẩy: - Cô ấy thích thầy, thầy “dô diên” thì cô ấy cũng “dô diên” chứ, chỉ ...
Thông tin liên hệ: (VanDanViet)
Tác giả Võ Anh Cương
Bút danh khác Văn H. Cương
Sống và làm việc tại Đà Lạt.
Địa chỉ Nguyễn Hữu Cương 01 Yersin Đà Lạt
ĐT: 0982.582.298 - 0633.830660
_____
XỨ HOA HỒNG
BỘI BỘI
Trái với chị của mình, Bội Bội thờ ơ với Minu. Cô không tỏ ra thân thiện khi con mèo vui vẻ cạ cạ vào chân cô. Bội Bội lấy chân hất Minu ra xa, con mèo tức lắm, nó nhìn Bội Bội và phát ra một tiếng “meo”, điều ấy có nghĩa là:
- Cái cô gái này “dô diên” quá!
Bội Bội không hiểu tiếng mèo, tất nhiên rồi, nhưng thầy Miêu lại là chuyện khác. Thầy gọi Minu lại và mắng nó:
- Cô ấy chỉ đụng mi một chút mà mi đã gọi cô ấy là vô duyên, sao mi hay dùng chữ ấy quá vậy chứ?
Minu ngúng nguẩy:
- Cô ấy thích thầy, thầy “dô diên” thì cô ấy cũng “dô diên” chứ, chỉ đơn giản vậy thôi!
Nói xong Minu biết thầy mình sẽ tức giận, nó chạy nhanh về phía Bối Bối và phóng ngay lên đùi cô, miệng nó nhỏng nhẻo mấy tiếng mèo. Bội Bội cũng nựng nó bằng mấy tiếng…người, cả hai không để ý đến thầy Miêu và người bạn gái mới nhìn sững họ.
Quả như lời nhận xét của Minu, Bội Bội thích Tí Hon ra mặt. Cô cũng tìm mọi cách gần cậu, chỉ để được ẳm cậu trên bàn tay mềm mại của cô vì cô thích búp bê lắm lắm. Từ ngày còn nhỏ, ông chủ gánh hát, bố cô mỗi lần trông thấy một mỏ đất sét, dù bận thế nào, ông cũng lấy cho được một chút đất dẽo quánh đó để nặn cho cô một con búp bê. Ông dùng lá cây làm phẩm màu tô môi hồng, má đỏ, tóc đen… cho con búp bê bằng đất. Ông ra lệnh cho người chị nuôi của gánh hát bỏ ra một ngày trời chỉ để làm mỗi việc là may quần áo cho con búp bê, mặc cho cả đoàn bị bỏ đói trong ngày hôm đó. Ông yêu con ông lắm nên rất vui khi thấy Bội Bội cả ngày chơi cùng mấy em búp bê ông làm ra. Nhìn con, ông nhớ đến người vợ đã qua đời của mình. Ôi giá gì bà ấy còn sống để ngắm con bé xinh đẹp khoẻ mạnh, bà sẽ vui biết chừng nào?
Bây giờ thì sao chứ, Bội Bội đã có một “con búp bê” biết nói, biết chơi, biết chạy, biết ăn, biết hát… Ngay cả trong mơ cô cũng không nghĩ ra được rồi có một ngày mình sở hữu một “con búp bê” như vậy. Trong những ngày qua, cô cũng tìm mọi cách để tiếp cận “con búp bê” của mình, nhưng cũng như cô chị, cô không thành công vì bố cô lúc nào cũng không cho ai tiếp xúc với “cục vàng” của ông. Cho đến khi có sự cam kết của Tí Hon, lệnh giam lỏng của ông chủ hết hiệu lực, cô mới gần gũi với “con búp bê” mà cô ao ước!
Tí Hon cũng có cảm tình với Bội Bội, trong mắt cậu, Bội Bội xinh lắm, tất nhiên không bằng Vân Ngọc công chúa và Thuý Thuý, cô chỉ kém họ một chút thôi. Còn Bội Bội thì mê “con búp bê” của mình, cô muốn ẳm Tí Hon suốt cả ngày, cô đút cho Tí Hon ăn, dỗ Tí Hon ngủ, hát cho Tí Hon nghe….Cô nói:
- Em của chị, để chị thay đồ cho em nhé?
Không cần biết Tí Hon có đồng ý hay không, Bội Bội lấy ngay một cái váy hoa của con búp bê bố cô làm nhân dịp sinh nhật cô năm ngoái, cô định đem ra mặc cho Tí Hon. Khi biết ý định của cô, Tí Hon hoảng hốt:
- Cô định mặc váy cho ta à, không đời nào!
Bội Bội ngạc nhiên:
- Ôi, em định mặc mãi một bộ quần áo này thôi à, eo ơi, ai lại thế? Chiếc váy hoa này đẹp lắm, mặc vào nhất định em sẽ nổi nhất thôi, em gái của chị, ngoan nào, chị thương!
Hoá ra, trong tâm tưởng của Bội Bội, Tí Hon nhất định là một con búp bê gái. Cô nghĩ trên đời lại có một “thằng búp bê” bao giờ? Tí Hon la lên:
- Nhưng ta là con trai mà, con trai không bao giờ mặc váy!
Bối Bối lùi lại một bước. Cô ngạc nhiên quá sức, cái hình nhân nhỏ xíu này lại là con trai à? Ôi, kinh quá, may mà cô chưa kịp cởi quần áo nó ra, nếu nó không la lên, cô sẽ mắc cỡ với nó biết chừng nào? Bối Bối đỏ mặt, cô buông Tí Hon khỏi bàn tay mình, cô bối rối nói:
- Mi là con trai sao? Sao lại thế, sao lại thế?
Tí Hon dõng dạc:
- Ta là con trai thì đã sao nào? Con trai có gì là xấu chứ?
Nhìn đôi mắt hoảng sợ của cô gái, cậu dịu giọng:
- Ta còn là hoàng tử nữa kìa, tên ta là: Hoàng tử xứ Hoa Hồng học trò đệ nhất thầy giáo trứ danh học viện Langbiang kẻ trở thành Vua sau khi nhà Vua chết. Sao, cô rõ rồi chứ?
Bội Bội cà lăm:
- Hoá ra mi…hoá ra mi…hoá ra mi….
Tí Hon cả cười:
- Hoá ra ta cái gì nào? Cô có biết hoàng tử là ai không chứ?
Bội Bội bây giờ mới qua cơn ngạc nhiên:
- Em xin lỗi, lâu nay em cứ tưởng hoàng tử là một con búp bê!
Nhìn đôi mắt ân hận của Bội Bội, Tí Hon dịu giọng:
- Cô không biết thì không có lỗi, nào bây giờ cô kêu ta một tiếng “đại ca” là được rồi!
Bội Bội là một cô bé ngoan, nghe Tí Hon bảo vậy, cô gọi liền:
- Đại ca, vì sao đại ca đến đây vậy chứ?
Tí Hon nói:
- Chuyện dài lắm từ từ ta sẽ kể cho em nghe, còn em, em kể hoàn cảnh của em cho ta biết với?
- Bố em là chủ của đoàn hát rong này, đại ca biết rồi. Còn mẹ em đã chết từ lúc em lẫm chẫm biết đi. Hôm ấy mẹ bảo với chúng em lên bờ sông, mẹ vào chợ sẽ mua cho chị em em mấy chiếc bánh bò, nào ngờ khi đi ngang qua một bụi rậm, mẹ em đạp nhằm đuôi một con rắn, nó quay lại cắn mẹ em. Khi người ta đưa mẹ em lên thuyền thì không còn cứu được, mắt mẹ em trắng dã, miệng sùi bọt mép. Mẹ nhìn chúng em một chút rồi chết. Ôi đại ca ơi suốt đời em sẽ không bao giờ quên ánh mắt của mẹ khi sắp mất. Còn đại ca, mẹ đại ca có thương đại ca không? Chắc là mẹ đại ca đẹp lắm, em thường nghe rằng, con trai giống mẹ mà!
Hai anh em tâm tình bên nhau suốt buổi. Họ không để ý đến một con đại bàng đậu bên cửa sổ thuyền, nó nhìn họ bằng một cặp mắt dữ dằn, trong ấy hình như sự ghen tuông thù hận chiếm hết cả, không chừa chỗ cho một chút cảm thông nào?
Tí Hon cũng nhớ kinh thành, nhớ Thuý Thuý và Vân Ngọc công chúa, nhớ hoàng hậu và Đức Tiên Tri, nhưng cuộc sống đa sắc màu của cậu trên con thuyền với đoàn hát rong cực kỳ hấp dẫn, cậu chỉ nhớ đến họ trong những lúc không ngủ được. Những lúc ấy một mình cậu ra mũi thuyền, mắt nhìn đăm đăm về phía chân trời, nơi ấy có lẽ là kinh đô vương quốc Hoa Hồng hay biết đâu nơi ấy lại là vương quốc Mỹ Nhân?
Bội Bội rất quan tâm đến Tí Hon, nửa đêm về sáng, cô thức giấc và không thấy đại ca đâu cả. Cô hoảng hốt tung mền bước xuống giường và tức tốc đi tìm đại ca. Cô chạy ngay lên boong thuyền, cô thấy đại ca của mình trầm tư nhìn về phía đông, nơi ấy một quầng màu da cam đang hình thành, mặt trời chỉ một khắc nữa là sẽ lên. Bội Bội gọi:
- Đại ca, anh làm gì ở đây vậy chứ?
Tí Hon nhìn thấy cô, cậu nói nhỏ:
- Em đấy ư? Ta nhớ nhà quá!
Tình cảm của Tí Hon dành cho Bội Bội cũng giống như tình cảm của Bội Bội dành cho cậu vậy. Cả hai coi nhau như anh em ruột và chia sẻ với nhau những điều thầm kín nhất. Cho nên khi cậu nhớ nhà, cậu không giấu Bội Bội. Bội Bội an ủi:
- Đại ca, đại ca từng kể cho em nghe kinh thành vương quốc của anh có một dòng sông. Đã có sông thì thế nào cũng có bến sông, biết đâu một ngày nào đó thuyền chúng ta sẽ đến bến sông vương quốc Hoa Hồng thì sao? Lúc ấy đại ca chớ bỏ rơi em đó nhé?
Tí Hon nghiêm mặt:
- Không đời nào ta bỏ rơi em, nếu một ngày chiếc thuyền này đến bến sông kinh thành vương quốc của ta, ta sẽ xin ông chủ đưa em về cung của ta. Ta hứa với em bao giờ cũng coi em như muội muội của ta vậy!
Bội Bội nói nhỏ:
- Thôi đại ca xuống phòng ngủ đi, đại ca đứng mãi trên này không khéo sẽ bị cảm lạnh đó.
Hai anh em xuống phòng ngủ, trước khi về phòng mình, Bội Bội nói:
- Đại ca chờ em một chút, em sẽ đem đến một chiếc vỏ ốc để đại ca ngủ cho lạ, chứ ngủ trong chiếc hộp gỗ hoài thì chán chết!
Nói xong cô chạy về phòng mình. Quả thật một lúc sau cô mang qua phòng Tí Hon một vỏ ốc lóng lánh xà cừ. Bội Bội đã nhét vào trong ruột vỏ ốc một ít len vụn, cô nói:
- Đại ca vào ngủ đi, ấm lắm đó!
Tí Hon cảm động nhìn Bội Bội và nói:
- Cảm ơn em, em cũng về phòng ngủ đi, chúc em ngủ ngon nhé!
Cậu chui vào vỏ ốc và nằm ngay xuống. Tí Hon đánh một giấc ngon lành, cậu chỉ thức giấc khi ai đó thổi cậu rơi xuống đất!
Tí Hon kết luận như vậy khi cậu kể xong vì sao cậu đến cánh đồng cỏ ven rừng cạnh làng của anh em nhà Lúa Bắp. Nhưng thằng Lúa không chịu câu kết luận đó, nó vặn hỏi:
- Mày ngủ trong vỏ ốc thì đúng rồi, nhưng ai mang mày tới đây mới được chứ?
Tí Hon có vẻ suy nghĩ:
- Điều này tao chỉ đoán thôi, chứ không có chứng cứ gì. Tụi mày biết đó, trên con thuyền của đoàn hát rong có nuôi khá nhiều con vật để làm trò, trong ấy có một con đại bàng lửa. Tao đoán chính nó cắp tao bay lên trời và quẳng tao xuống đây, chỉ có nó thôi!
Lúa chưa chịu thôi:
- Đó là mày đoán, chứ biết đâu sự thật không phải như thế thì sao?
Tí Hon chau mày, cậu thật sự không có một giải thích nào khác về sự xuất hiện của mình tại cánh đồng cỏ này, cậu nói:
- Nhưng có một sự thật là tao đang ở đây, trước mặt bọn mày, vậy bọn mày đã tin chưa?
Lúa Bắp phải công nhận lời Tí Hon nói là đúng, bọn chúng đã là anh em, vậy thì cũng phải biết ai lớn tuổi nhất để làm anh chứ. Nghĩ như vậy, Lúa đề nghị:
- Tao có chuyện này, tụi mình đã kết làm anh em, nhưng chưa phân định ai làm anh, ai làm em. Thằng Bắp là em tao, còn mày, tao chưa biết tuổi, nếu mày hơn tuổi tao, thằng Bắp sẽ là em út. Còn nếu mày ít tuổi hơn tao, mày và thằng Bắp sẽ tranh nhau ai làm anh, mày đồng ý không?
Không cần suy nghĩ, Tí Hon đáp liền:
- Tất nhiên rồi, tao thêm vào chuyện này một điều, ai làm anh sẽ có toàn quyền định đoạt mọi chuyện, chúng mày đồng ý không?
Cũng như Tí Hon, Lúa đáp liền:
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nếu mày làm anh tao, tao sẽ nghe lời mày. Còn ngược lại, tao là anh cả, tao sẽ dạy chúng mày nhiều thứ lắm, tao sẽ là thầy chúng mày, đồng ý chứ?
Tí Hon đáp:
- Điều này nên suy nghĩ lại. Tao thấy rằng trong ba chúng ta, ai cũng có thể biết nhiều hơn hai người kia một chuyện gì đó, đã là anh em, chúng ta sẽ bày vẽ cho nhau, không giấu nhau một điều gì, đó mới là anh em tốt. Còn chuyện làm thầy, chúng mày biết rồi đó, tao đã từng làm thầy Miêu, đâu phải làm thầy là mọi chuyện điều biết hết?
Gục gặc đầu, Lúa và Bắp đồng ý. Chúng cũng đồng ý rằng đã là anh em thì không được dối trá, ai mà nói thêm tuổi của mình để được làm anh, sau này nếu bị phát hiện ra thì tình anh em sẽ tan vỡ. Mỗi khi tình cảm tan vỡ là một mất mát lớn nhất đời người. Cả ba biết vậy nên thống nhất với nhau rằng Tí Hon và Lúa sẽ nhặt đá lớn làm năm, đá nhỏ làm tháng rồi giao cho thằng Bắp làm trọng tài. Những hòn đá đó sẽ được gói lại và giao cho trọng tài kiểm đếm.
Tí Hon chạy đến bờ suối, đừng tưởng cậu chỉ bé như một mẩu khoai lang mà khinh thường, chỉ trong một chớp mắt, cậu đã đến bờ cát và cúi xuống lượm nhưng hòn sỏi có rất nhiều trong bãi cát trắng phau. Còn Lúa chạy đến ven rừng, nó cũng cúi xuống nhặt những hòn cuội nằm rải rác quanh những gốc cây to. Cả hai đều gói những thứ mình nhặt được bằng cách riêng. Tí Hon tìm thấy bên bờ suối một chiếc lá đa khô, cậu nhặt lên và gói những thứ cậu kiếm được vào đó. Còn Lúa, không ngần ngại Lúa cởi ngay chiếc áo ra và gói những hòn cuội vào trong đó. Cả hai đem đến cho Bắp và hồi hộp chờ đợi.
“Làm trọng tài thì phải công minh”, Bắp thầm nhắc nhở mình như vậy. Bắp cũng hồi hộp không kém hai người kia, nếu “cuộc so tuổi” đến đây kết thúc, điều đó có nghĩa là Bắp sẽ làm em út. Còn nếu ngược lại, Tí Hon sẽ đối mặt với một “cuộc so tuổi” với Bắp, lúc ấy vai trò trọng tài sẽ nhường cho Lúa. Bắp nói:
- Hai người quay mặt ra chỗ khác đi, ta sẽ hô to kết quả!
Khi đã thấy tấm lưng của Tí Hon và Lúa, Bắp mới bắt đầu công việc trọng tài. Một lúc sau, nó nói với Tí Hon:
- Em xin chúc mừng đại ca, đại ca là anh cả!
Trái với chị của mình, Bội Bội thờ ơ với Minu. Cô không tỏ ra thân thiện khi con mèo vui vẻ cạ cạ vào chân cô. Bội Bội lấy chân hất Minu ra xa, con mèo tức lắm, nó nhìn Bội Bội và phát ra một tiếng “meo”, điều ấy có nghĩa là:
- Cái cô gái này “dô diên” quá!
Bội Bội không hiểu tiếng mèo, tất nhiên rồi, nhưng thầy Miêu lại là chuyện khác. Thầy gọi Minu lại và mắng nó:
- Cô ấy chỉ đụng mi một chút mà mi đã gọi cô ấy là vô duyên, sao mi hay dùng chữ ấy quá vậy chứ?
Minu ngúng nguẩy:
- Cô ấy thích thầy, thầy “dô diên” thì cô ấy cũng “dô diên” chứ, chỉ đơn giản vậy thôi!
Nói xong Minu biết thầy mình sẽ tức giận, nó chạy nhanh về phía Bối Bối và phóng ngay lên đùi cô, miệng nó nhỏng nhẻo mấy tiếng mèo. Bội Bội cũng nựng nó bằng mấy tiếng…người, cả hai không để ý đến thầy Miêu và người bạn gái mới nhìn sững họ.
Quả như lời nhận xét của Minu, Bội Bội thích Tí Hon ra mặt. Cô cũng tìm mọi cách gần cậu, chỉ để được ẳm cậu trên bàn tay mềm mại của cô vì cô thích búp bê lắm lắm. Từ ngày còn nhỏ, ông chủ gánh hát, bố cô mỗi lần trông thấy một mỏ đất sét, dù bận thế nào, ông cũng lấy cho được một chút đất dẽo quánh đó để nặn cho cô một con búp bê. Ông dùng lá cây làm phẩm màu tô môi hồng, má đỏ, tóc đen… cho con búp bê bằng đất. Ông ra lệnh cho người chị nuôi của gánh hát bỏ ra một ngày trời chỉ để làm mỗi việc là may quần áo cho con búp bê, mặc cho cả đoàn bị bỏ đói trong ngày hôm đó. Ông yêu con ông lắm nên rất vui khi thấy Bội Bội cả ngày chơi cùng mấy em búp bê ông làm ra. Nhìn con, ông nhớ đến người vợ đã qua đời của mình. Ôi giá gì bà ấy còn sống để ngắm con bé xinh đẹp khoẻ mạnh, bà sẽ vui biết chừng nào?
Bây giờ thì sao chứ, Bội Bội đã có một “con búp bê” biết nói, biết chơi, biết chạy, biết ăn, biết hát… Ngay cả trong mơ cô cũng không nghĩ ra được rồi có một ngày mình sở hữu một “con búp bê” như vậy. Trong những ngày qua, cô cũng tìm mọi cách để tiếp cận “con búp bê” của mình, nhưng cũng như cô chị, cô không thành công vì bố cô lúc nào cũng không cho ai tiếp xúc với “cục vàng” của ông. Cho đến khi có sự cam kết của Tí Hon, lệnh giam lỏng của ông chủ hết hiệu lực, cô mới gần gũi với “con búp bê” mà cô ao ước!
Tí Hon cũng có cảm tình với Bội Bội, trong mắt cậu, Bội Bội xinh lắm, tất nhiên không bằng Vân Ngọc công chúa và Thuý Thuý, cô chỉ kém họ một chút thôi. Còn Bội Bội thì mê “con búp bê” của mình, cô muốn ẳm Tí Hon suốt cả ngày, cô đút cho Tí Hon ăn, dỗ Tí Hon ngủ, hát cho Tí Hon nghe….Cô nói:
- Em của chị, để chị thay đồ cho em nhé?
Không cần biết Tí Hon có đồng ý hay không, Bội Bội lấy ngay một cái váy hoa của con búp bê bố cô làm nhân dịp sinh nhật cô năm ngoái, cô định đem ra mặc cho Tí Hon. Khi biết ý định của cô, Tí Hon hoảng hốt:
- Cô định mặc váy cho ta à, không đời nào!
Bội Bội ngạc nhiên:
- Ôi, em định mặc mãi một bộ quần áo này thôi à, eo ơi, ai lại thế? Chiếc váy hoa này đẹp lắm, mặc vào nhất định em sẽ nổi nhất thôi, em gái của chị, ngoan nào, chị thương!
Hoá ra, trong tâm tưởng của Bội Bội, Tí Hon nhất định là một con búp bê gái. Cô nghĩ trên đời lại có một “thằng búp bê” bao giờ? Tí Hon la lên:
- Nhưng ta là con trai mà, con trai không bao giờ mặc váy!
Bối Bối lùi lại một bước. Cô ngạc nhiên quá sức, cái hình nhân nhỏ xíu này lại là con trai à? Ôi, kinh quá, may mà cô chưa kịp cởi quần áo nó ra, nếu nó không la lên, cô sẽ mắc cỡ với nó biết chừng nào? Bối Bối đỏ mặt, cô buông Tí Hon khỏi bàn tay mình, cô bối rối nói:
- Mi là con trai sao? Sao lại thế, sao lại thế?
Tí Hon dõng dạc:
- Ta là con trai thì đã sao nào? Con trai có gì là xấu chứ?
Nhìn đôi mắt hoảng sợ của cô gái, cậu dịu giọng:
- Ta còn là hoàng tử nữa kìa, tên ta là: Hoàng tử xứ Hoa Hồng học trò đệ nhất thầy giáo trứ danh học viện Langbiang kẻ trở thành Vua sau khi nhà Vua chết. Sao, cô rõ rồi chứ?
Bội Bội cà lăm:
- Hoá ra mi…hoá ra mi…hoá ra mi….
Tí Hon cả cười:
- Hoá ra ta cái gì nào? Cô có biết hoàng tử là ai không chứ?
Bội Bội bây giờ mới qua cơn ngạc nhiên:
- Em xin lỗi, lâu nay em cứ tưởng hoàng tử là một con búp bê!
Nhìn đôi mắt ân hận của Bội Bội, Tí Hon dịu giọng:
- Cô không biết thì không có lỗi, nào bây giờ cô kêu ta một tiếng “đại ca” là được rồi!
Bội Bội là một cô bé ngoan, nghe Tí Hon bảo vậy, cô gọi liền:
- Đại ca, vì sao đại ca đến đây vậy chứ?
Tí Hon nói:
- Chuyện dài lắm từ từ ta sẽ kể cho em nghe, còn em, em kể hoàn cảnh của em cho ta biết với?
- Bố em là chủ của đoàn hát rong này, đại ca biết rồi. Còn mẹ em đã chết từ lúc em lẫm chẫm biết đi. Hôm ấy mẹ bảo với chúng em lên bờ sông, mẹ vào chợ sẽ mua cho chị em em mấy chiếc bánh bò, nào ngờ khi đi ngang qua một bụi rậm, mẹ em đạp nhằm đuôi một con rắn, nó quay lại cắn mẹ em. Khi người ta đưa mẹ em lên thuyền thì không còn cứu được, mắt mẹ em trắng dã, miệng sùi bọt mép. Mẹ nhìn chúng em một chút rồi chết. Ôi đại ca ơi suốt đời em sẽ không bao giờ quên ánh mắt của mẹ khi sắp mất. Còn đại ca, mẹ đại ca có thương đại ca không? Chắc là mẹ đại ca đẹp lắm, em thường nghe rằng, con trai giống mẹ mà!
Hai anh em tâm tình bên nhau suốt buổi. Họ không để ý đến một con đại bàng đậu bên cửa sổ thuyền, nó nhìn họ bằng một cặp mắt dữ dằn, trong ấy hình như sự ghen tuông thù hận chiếm hết cả, không chừa chỗ cho một chút cảm thông nào?
(Còn tiếp)
-----------------------
XỨ HOA HỒNG
TÌNH ANH EM (1)
Vậy là cuộc sống của thầy trò nhà mèo Minu yên ổn trên con thuyền trong một khoảng thời gian dài. Ông chủ đoàn hát rong là một người tốt bụng, ông coi Tí Hon và Minu như những đứa con của mình. Những người trên thuyền cũng vậy, ngoài tình thương dành cho hai người, họ còn tôn trọng thầy trò nhà Miêu nữa. Đơn giản là vì Tí Hon và Minu đã đem lại cuộc sống ấm no cho họ bằng những trò diễn hàng đêm. Ông chủ đã đem hết tài nghệ truyền thụ cho Tí Hon và Minu, hai người lại “biến tấu” thành những trò mới, thậm chí Tí Hon còn bàn với Minu “sáng tác” thêm những trò mà ông chủ cũng chưa từng tưởng tượng ra, nên những buổi diễn luôn hấp dẫn và mang đến cho dân chúng những trận cười sảng khoái. Vì vậy đoàn hát rong càng lúc càng nổi tiếng!Tí Hon cũng nhớ kinh thành, nhớ Thuý Thuý và Vân Ngọc công chúa, nhớ hoàng hậu và Đức Tiên Tri, nhưng cuộc sống đa sắc màu của cậu trên con thuyền với đoàn hát rong cực kỳ hấp dẫn, cậu chỉ nhớ đến họ trong những lúc không ngủ được. Những lúc ấy một mình cậu ra mũi thuyền, mắt nhìn đăm đăm về phía chân trời, nơi ấy có lẽ là kinh đô vương quốc Hoa Hồng hay biết đâu nơi ấy lại là vương quốc Mỹ Nhân?
Bội Bội rất quan tâm đến Tí Hon, nửa đêm về sáng, cô thức giấc và không thấy đại ca đâu cả. Cô hoảng hốt tung mền bước xuống giường và tức tốc đi tìm đại ca. Cô chạy ngay lên boong thuyền, cô thấy đại ca của mình trầm tư nhìn về phía đông, nơi ấy một quầng màu da cam đang hình thành, mặt trời chỉ một khắc nữa là sẽ lên. Bội Bội gọi:
- Đại ca, anh làm gì ở đây vậy chứ?
Tí Hon nhìn thấy cô, cậu nói nhỏ:
- Em đấy ư? Ta nhớ nhà quá!
Tình cảm của Tí Hon dành cho Bội Bội cũng giống như tình cảm của Bội Bội dành cho cậu vậy. Cả hai coi nhau như anh em ruột và chia sẻ với nhau những điều thầm kín nhất. Cho nên khi cậu nhớ nhà, cậu không giấu Bội Bội. Bội Bội an ủi:
- Đại ca, đại ca từng kể cho em nghe kinh thành vương quốc của anh có một dòng sông. Đã có sông thì thế nào cũng có bến sông, biết đâu một ngày nào đó thuyền chúng ta sẽ đến bến sông vương quốc Hoa Hồng thì sao? Lúc ấy đại ca chớ bỏ rơi em đó nhé?
Tí Hon nghiêm mặt:
- Không đời nào ta bỏ rơi em, nếu một ngày chiếc thuyền này đến bến sông kinh thành vương quốc của ta, ta sẽ xin ông chủ đưa em về cung của ta. Ta hứa với em bao giờ cũng coi em như muội muội của ta vậy!
Bội Bội nói nhỏ:
- Thôi đại ca xuống phòng ngủ đi, đại ca đứng mãi trên này không khéo sẽ bị cảm lạnh đó.
Hai anh em xuống phòng ngủ, trước khi về phòng mình, Bội Bội nói:
- Đại ca chờ em một chút, em sẽ đem đến một chiếc vỏ ốc để đại ca ngủ cho lạ, chứ ngủ trong chiếc hộp gỗ hoài thì chán chết!
Nói xong cô chạy về phòng mình. Quả thật một lúc sau cô mang qua phòng Tí Hon một vỏ ốc lóng lánh xà cừ. Bội Bội đã nhét vào trong ruột vỏ ốc một ít len vụn, cô nói:
- Đại ca vào ngủ đi, ấm lắm đó!
Tí Hon cảm động nhìn Bội Bội và nói:
- Cảm ơn em, em cũng về phòng ngủ đi, chúc em ngủ ngon nhé!
Cậu chui vào vỏ ốc và nằm ngay xuống. Tí Hon đánh một giấc ngon lành, cậu chỉ thức giấc khi ai đó thổi cậu rơi xuống đất!
(Còn tiếp)
-----------------------
XỨ HOA HỒNG
TÌNH ANH EM (2)
- Chuyện phiêu lưu của tao đến đây là hết!Tí Hon kết luận như vậy khi cậu kể xong vì sao cậu đến cánh đồng cỏ ven rừng cạnh làng của anh em nhà Lúa Bắp. Nhưng thằng Lúa không chịu câu kết luận đó, nó vặn hỏi:
- Mày ngủ trong vỏ ốc thì đúng rồi, nhưng ai mang mày tới đây mới được chứ?
Tí Hon có vẻ suy nghĩ:
- Điều này tao chỉ đoán thôi, chứ không có chứng cứ gì. Tụi mày biết đó, trên con thuyền của đoàn hát rong có nuôi khá nhiều con vật để làm trò, trong ấy có một con đại bàng lửa. Tao đoán chính nó cắp tao bay lên trời và quẳng tao xuống đây, chỉ có nó thôi!
Lúa chưa chịu thôi:
- Đó là mày đoán, chứ biết đâu sự thật không phải như thế thì sao?
Tí Hon chau mày, cậu thật sự không có một giải thích nào khác về sự xuất hiện của mình tại cánh đồng cỏ này, cậu nói:
- Nhưng có một sự thật là tao đang ở đây, trước mặt bọn mày, vậy bọn mày đã tin chưa?
Lúa Bắp phải công nhận lời Tí Hon nói là đúng, bọn chúng đã là anh em, vậy thì cũng phải biết ai lớn tuổi nhất để làm anh chứ. Nghĩ như vậy, Lúa đề nghị:
- Tao có chuyện này, tụi mình đã kết làm anh em, nhưng chưa phân định ai làm anh, ai làm em. Thằng Bắp là em tao, còn mày, tao chưa biết tuổi, nếu mày hơn tuổi tao, thằng Bắp sẽ là em út. Còn nếu mày ít tuổi hơn tao, mày và thằng Bắp sẽ tranh nhau ai làm anh, mày đồng ý không?
Không cần suy nghĩ, Tí Hon đáp liền:
- Tất nhiên rồi, tao thêm vào chuyện này một điều, ai làm anh sẽ có toàn quyền định đoạt mọi chuyện, chúng mày đồng ý không?
Cũng như Tí Hon, Lúa đáp liền:
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nếu mày làm anh tao, tao sẽ nghe lời mày. Còn ngược lại, tao là anh cả, tao sẽ dạy chúng mày nhiều thứ lắm, tao sẽ là thầy chúng mày, đồng ý chứ?
Tí Hon đáp:
- Điều này nên suy nghĩ lại. Tao thấy rằng trong ba chúng ta, ai cũng có thể biết nhiều hơn hai người kia một chuyện gì đó, đã là anh em, chúng ta sẽ bày vẽ cho nhau, không giấu nhau một điều gì, đó mới là anh em tốt. Còn chuyện làm thầy, chúng mày biết rồi đó, tao đã từng làm thầy Miêu, đâu phải làm thầy là mọi chuyện điều biết hết?
Gục gặc đầu, Lúa và Bắp đồng ý. Chúng cũng đồng ý rằng đã là anh em thì không được dối trá, ai mà nói thêm tuổi của mình để được làm anh, sau này nếu bị phát hiện ra thì tình anh em sẽ tan vỡ. Mỗi khi tình cảm tan vỡ là một mất mát lớn nhất đời người. Cả ba biết vậy nên thống nhất với nhau rằng Tí Hon và Lúa sẽ nhặt đá lớn làm năm, đá nhỏ làm tháng rồi giao cho thằng Bắp làm trọng tài. Những hòn đá đó sẽ được gói lại và giao cho trọng tài kiểm đếm.
Tí Hon chạy đến bờ suối, đừng tưởng cậu chỉ bé như một mẩu khoai lang mà khinh thường, chỉ trong một chớp mắt, cậu đã đến bờ cát và cúi xuống lượm nhưng hòn sỏi có rất nhiều trong bãi cát trắng phau. Còn Lúa chạy đến ven rừng, nó cũng cúi xuống nhặt những hòn cuội nằm rải rác quanh những gốc cây to. Cả hai đều gói những thứ mình nhặt được bằng cách riêng. Tí Hon tìm thấy bên bờ suối một chiếc lá đa khô, cậu nhặt lên và gói những thứ cậu kiếm được vào đó. Còn Lúa, không ngần ngại Lúa cởi ngay chiếc áo ra và gói những hòn cuội vào trong đó. Cả hai đem đến cho Bắp và hồi hộp chờ đợi.
“Làm trọng tài thì phải công minh”, Bắp thầm nhắc nhở mình như vậy. Bắp cũng hồi hộp không kém hai người kia, nếu “cuộc so tuổi” đến đây kết thúc, điều đó có nghĩa là Bắp sẽ làm em út. Còn nếu ngược lại, Tí Hon sẽ đối mặt với một “cuộc so tuổi” với Bắp, lúc ấy vai trò trọng tài sẽ nhường cho Lúa. Bắp nói:
- Hai người quay mặt ra chỗ khác đi, ta sẽ hô to kết quả!
Khi đã thấy tấm lưng của Tí Hon và Lúa, Bắp mới bắt đầu công việc trọng tài. Một lúc sau, nó nói với Tí Hon:
- Em xin chúc mừng đại ca, đại ca là anh cả!
(Còn tiếp)
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Đà Lạt ngày 17.5.2014
___________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét