Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Xứ hoa hồng (Phép thuật là gì/ Dự đoán của hai mẹ con) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Xứ hoa hồng (Phép thuật là gì/ Dự đoán của hai mẹ con) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014
Không
ai hiểu phép thuật là gì, trừ những người có khả năng đó. Với Tí Hon, cậu đã
từng hỏi thầy Lang về chuyện này, nhưng thầy cười bí hiểm và không trả lời cậu,
vì thế cậu cũng mù tịt chuyện phép thuật như những người khác. Nhưng Tí Hon
biết phép thuật là có thật, bằng chứng là cậu đã bị biến thành một thằng người
nhỏ xíu, chiếc áo vàng óng ánh mà cậu mặc không cần giặt vẫn luôn sạch sẽ và ấm
áp, những chuyện ấy nếu không phải phép thuật của thầy Tà thì là gì?
Thông tin liên hệ: (VanDanViet)
Tác giả Võ Anh Cương
Bút danh khác Văn H. Cương
Sống và làm việc tại Đà Lạt.
Địa chỉ Nguyễn Hữu Cương 01 Yersin Đà Lạt
ĐT: 0982.582.298 - 0633.830660
_____
XỨ HOA HỒNG
PHÉP THUẬT LÀ GÌ?
Không ai hiểu phép thuật là gì,
trừ những người có khả năng đó. Với Tí Hon, cậu đã từng hỏi thầy Lang về chuyện
này, nhưng thầy cười bí hiểm và không trả lời cậu, vì thế cậu cũng mù tịt
chuyện phép thuật như những người khác. Nhưng Tí Hon biết phép thuật là có
thật, bằng chứng là cậu đã bị biến thành một thằng người nhỏ xíu, chiếc áo vàng
óng ánh mà cậu mặc không cần giặt vẫn luôn sạch sẽ và ấm áp, những chuyện ấy
nếu không phải phép thuật của thầy Tà thì là gì?
Tí Hon là một người phóng
khoáng, cậu nghĩ không ra chuyện này thì cho qua một bên và quan sát hoàn cảnh
để mà tìm cách giải quyết. Sáng hôm ấy, cậu đang tìm cách giải quyết một chuyện
mà cho dù đầu óc cậu có giỏi tưởng tượng đến đâu cũng không thể nghĩ ra cảnh
tượng mà cậu lâm vào.
Gốc cây mà câu tá túc bấy lâu
là một bộng cây khá lớn, phía bên trên có một lỗ hổng khá to thấy cả trời xanh.
Lâu nay sống trong bộng cây này Tí Hon rất vừa ý, nó rất thoáng, rộng rãi lại
ấm áp vào ban đêm và mát mẻ vào ban ngày. Cái giường là cái vỏ ốc không chê vào
đâu được nhờ những vụn len mà Bội Bội bỏ vào. Nói chung Tí Hon rất hài lòng với
“nhà” của cậu. Cũng như mọi ngày, sáng hôm ấy cậu vừa bước xuống “giường”, bỗng
nhiên cậu nghe một tiếng “vù…ù…ụt”. Chưa hết ngạc nhiên cậu đã thấy trước mặt
mình là một cánh đồng trồng khoai lang xanh ngắt! Tí Hon đưa tay dụi mắt, ô sao
lạ quá, cho dù cố hết sức, nhưng tay cậu không thể nào đưa lên mắt được? Bối
rối, cậu nhắm mắt lại, cậu nghĩ rằng mình đang mê ngủ, nhưng khi mở mắt ra,
quang cảnh vẫn không thay đổi!
Bình tỉnh nào! Cậu tự nhủ với
mình như vậy. Cậu nhìn xuống tìm đôi tay của mình. Không có, chân cậu cũng vậy,
không thấy đâu cả? Thay vào đó cậu thấy một gốc cây cổ thụ. Cậu vẫn cảm giác
được những phần thân thể của mình vẫn còn đó, nhưng không thấy nghĩa là sao
nhỉ?
Lần nhắm mắt, mở mắt thứ hai
giúp cậu hiểu hoàn cảnh của mình. Thì ra đầu cậu thò ra từ lỗ hổng phía trên
của thân cây. Cậu ngạc nhiên và mừng rỡ la to:
- Ta đã trở thành người thường,
ta đã trở thành người thường, ha ha ha ha….
Cậu cười lớn đến nỗi mấy con
chim táo tác bay lên từ những tổ được xây bằng cỏ trên những cành cây.
Từ xa chạy lại, Ngọc tướng quân
và Ngô tướng quân hốt hoảng khi trông thấy cảnh tượng có một không hai trong
đời họ. Không sững sốt sao được khi họ thấy một cái đầu người thò ra từ lỗ hổng
trên cây cổ thụ! Hoảng hốt vì sự an nguy của đại ca, Ngọc tướng quân la to:
- Đại ca, đại ca đâu rồi, anh
có an toàn không?
“Cái đầu” trên cây vẫn ngoác
miệng ra cười, sợ hãi nhưng Ngô tướng quân vẫn quát lớn tuy giọng hơi run run:
- Mi là người hay quỷ hử, mi
làm gì đại ca của ta rồi?
Nói đến tiếng quỷ, Ngô tướng
quân hết hồn. Ông Ba trong làng từng nói rằng trong rừng có một loại quỷ chỉ có
một cái đầu và một chùm ruột mà một vài bộ tộc gọi là Ó ma lai! Có lẽ đây là Ó
ma lai chăng, sao không thấy chùm ruột như lời đồn đãi? Nghĩ như vậy Ngô tướng
quân hốt hoảng lùi lại và cậu giục anh mình:
- Anh Ba lùi lại, đó là Ó ma
lai!
Ngọc tướng quân nghe em mình
nói, cậu lùi lại tức thì. Khi cả hai chạy cách xa thân cây cổ thụ một tầm tên,
nghĩ tới an nguy của Tí Hon, Ngọc tướng quân dừng lại:
- Bắp ơi không được rồi, ta
phải hỏi xem đại ca ra sao chứ?
Lúc này đã bình tĩnh trở lại,
Bắp nói:
- Chúng ta không thể bỏ mặc đại
ca, anh Lúa, anh và em cùng đến hỏi thử xem nào?
Chúng thận trọng tiến lại thân
cây cổ thụ. Lúc này Tí Hon - bây giờ phải gọi là hoàng tử xứ Hoa Hồng, gọi to:
- Các em, mau đến đây nào, ta
là đại ca đây mà!
Mừng rỡ Lúa nói:
- Chúng em đến ngay!
Lúc này thằng Bắp giật áo anh,
nó nói:
- Đừng vội tin, anh không nghe
ông Ba nói Ó ma lai có tài nói tiếng người sao?
Lúa nghi hoặc:
- Anh quên mất, nhưng nếu nó là
Ó ma lai sao không thấy chùm ruột lòng thòng? Và Ó ma lai chỉ xuất hiện vào đêm
trăng tròn, còn bây giờ là trời sáng mà?
Hoàng tử xứ Hoa Hồng gọi lớn:
- Ngọc tướng quân và Ngô tướng
quân không nhận ra đại ca sao? Ta đã trở thành người thường rồi các em ơi!
Bây giờ anh em nhà Lúa Bắp mới
hết nghi ngờ, chùng ồ lên vui mừng và chạy nhanh lại phía gốc cây. Hoàng từ
nói:
- Các em giúp ta ra khỏi gốc
cây nào, nếu không có hai em, ta không thể nào thoát khỏi đây được!.
Lúa nói:
- Bây giờ đại ca cứ đứng yên
trong đó, để chúng em khoét rộng cái bộng cây này, đại ca ngồi xuống và chui ra
nhé!
Ngọc tướng quân và Ngô tướng
quân hì hụi một khắc với cái dao đi rừng, khi lỗ hổng đủ to, hoàng tử chui ra.
Chàng nói:
- Ta: Hoàng tử xứ Hoa Hồng học
trò đệ nhất thầy giáo trứ danh học viện Langbiang kẽ trở thành Vua sau khi nhà
Vua chết chào các em!
(Còn tiếp)
-----------------------
XỨ HOA HỒNG
DỰ ĐOÁN CỦA HAI MẸ CON
DỰ ĐOÁN CỦA HAI MẸ CON
- “Cuối cùng rồi chàng hoàng tử
cũng trở lại người thường, chàng có hai người em thân tín lúc này đã trở thành
những thiếu niên hiểu biết, giỏi văn lẫn võ phục vụ chàng trong việc tìm về
vương quốc Hoa Hồng. Điều bất ngờ là khi cả ba người kéo nhau về làng, ông Ba,
một người thông thái trong làng cho biết rằng ngôi làng này là một làng của
vương quốc Hoa Hồng. Khỏi phải nói bộ ba ngạc nhiên và vui mừng biết chừng nào.
Họ ở lại nhà của anh em Lúa và Bắp vài ngày để mẹ của Lúa và Bắp chuẩn bị lương
thực cho chuyến lên kinh thành của họ. Nhưng khi ba người chào tạm biệt ba mẹ
Lúa Bắp và những người làng qua nhà đưa tiễn, thì có một đoàn quân do nhà vua
Tiên Tri đệ nhất phái đến để đưa hoàng tử xứ Hoa Hồng trở về nhà. Thì ra ông
Vua Tiên Tri đệ nhất quả có tài dự đoán như cái tên của nhà vua. Ông biết hoàng
tử đã hết kiếp nạn và cho một ông quan đón chàng về Cung. Đoàn quân rầm rộ kéo
đi bỏ lại sau lưng ngôi làng nhỏ bé hiền lành. Từ đó người làng không biết
những chuyện gì xảy ra cho Hoàng tử, Ngọc tướng quân và Ngô tướng quân. Họ cứ
kháo với nhau về chuyện của chàng hoàng tử bị biến thành Tí Hon và thêm thắt
vào những tình tiết mới. Bọn trẻ con trong làng thích nghe chuyện này lắm và
câu chuyện này cho đến nay đã có tới mười dị bản. Mười dị bản đó trở thành mười
tài sản vô giá của ngôi làng quê yên ả hiền lành…”.
Ông ngoại kết thúc câu truyện
như vậy đó, hai mẹ con Jerry còn muốn biết thêm nhiều nghi vấn chưa giải quyết
trong truyện. Ông ngoại bảo:
- Đây là một cậu truyện có phần
kết mở, Jerry tha hồ tưởng tượng những gì xảy ra cho những nhân vật trong
truyện.
Ông ngoại nói đúng, Jerry còn
nhiều thắc mắc quá chừng. Này nhé, khi nhà Vua tiên Tri đệ nhất bị mất ngôi
vì…mê gái đẹp, vì sao mà nhà Vua lấy lại được ngôi báu từ tay quan Tể tướng? Mẹ
đoán:
- Chắc đây là một nhánh của câu
truyện, cái gút là Đức Tiên Tri lấy lại được ngôi vua, để mẹ nói ông ngoại viết
thành sách cho con đọc nhé?
Jerry thích quá, cậu gật đầu
liền, nhưng những chuyện khác thì phải biết ngay không thể chờ ông ngoại viết
thành sách được, cậu hỏi:
- Mẹ ơi, theo mẹ hoàng tử xứ
Hoa Hồng có gặp được công chúa Vân Ngọc không hở mẹ? Còn Thuý Thuý thì sao, vì
sao Thuý Thuý không khóc khi vào thăm vườn hoa hồng như công chúa? Còn Minu ra
sao? Những đứa con lai của Minu nữa?
Mẹ Jerry cười nói:
- Ông ngoại thường nói: người
ta ai ở hiền thì sẽ gặp lành, đó là một câu tục ngữ răn đời. Mẹ nghĩ rằng hoàng
tử sẽ lấy công chúa Vân Ngọc làm vợ, chàng sẽ lấy luôn Thuý Thuý và Hương
Hương, bạn của Song Song làm quý phi. Chàng sẽ nối ngôi Đức Anh Minh sau một
thời gian làm phò mã vương quốc Mỹ Nhân. Còn Minu sẽ hạnh phúc khi ở với cô chủ
Bối Bối, nó sẽ gặp lại ba đứa con của nó là Tam thể và hai linh miêu con, nhưng
đó là một câu truyện khác!
Jerry chưa chịu:
- Con còn thắc mắc nữa, thầy
Lang và thầy Tà ra sao?
- Ông ngoại nói đó là hai người
đáng kính, ông ngoại dặn rằng con cứ tưởng tượng ra những gì con thích, có thể
là khác với dự đoán của mẹ và những gì trong sách của ông ngoại sẽ viết cho con
đọc sau cuốn truyện Cuộc phiêu lưu kỳ thú của hoàng tử xứ Hoa Hồng hay là sự
tích hạt sương long lanh trên cánh hoa hồng này.
Chưa chịu thôi, Jerry hỏi tiếp:
- Chàng hoàng tử chắc chắn cưới
công chúa Vân Ngọc chứ hả mẹ, nếu anh ta không cưới công chúa, con ứ chơi với
anh ta nữa!
Mẹ cười xoà:
- Mẹ tin chắc chắn chàng ta sẽ
làm đám cưới với Công chúa vương quốc Mỹ Nhân. Mẹ còn tin rằng sính lễ của
chàng trong lễ ăn hỏi là một lẳng hoa hồng rực rỡ trong ngày sinh công chúa năm
nàng mười tám tuổi.
Jerry nói:
- Con chưa tin, làm sao hoàng
tử lại có tới một lẳng hoa hồng cho được trong khi sinh nhật công chúa vào mùa
đông?
Mẹ cười:
- Con thắc mắc đúng, nhưng con
chưa biết một điều: đã là xứ Hoa Hồng thì hoa hồng sẽ nở quanh năm!
Jerry chưa chịu thôi, cậu hỏi
tiếp:
- Nhưng xứ Hoa Hồng ở đâu?
- Đó là Dalat, nhà ngoại con
trên đó.
Jerry mơ màng, cậu nghĩ về
những điều mẹ nói, hèn nào nhà ngoại lắm hoa, lại có cả một vườn hoa hồng đẹp
ơi là đẹp. Nhưng những gì trong câu truyện còn vương vất trong đầu Jerry, cậu
hỏi tiếp:
- Chừng nào thì hoàng tử làm lễ
cưới với công chúa Vân Ngọc hở mẹ?
Đến phiên mẹ cậu mơ màng:
- Mẹ nghĩ là qua tết Nguyên
đán.
- Vì sao?
- Vì đó là sự tích bài hát: Ra
giêng anh cưới em!
Hai mẹ con cười vui vẻ.
(Còn tiếp)
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Đà Lạt ngày 24.5.2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi
Trích Đăng Lại.
___________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét