Chùm thơ 5 bài của Bình Địa Mộc (TP.HCM)
Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014
ôm em
từ phía sau lưng chạm bờ vai vết chai từng hằn lên dọc đường quang gánh nổi
nênh xong vụ lúa tranh thủ thêm vụ màu áo đôi vạt sém nhạt nhàu em từng bấy
tháng năm sau thững thờ...
Tác
giả: Bình Địa Mộc
Họ
tên thật Đỗ Thanh
Toàn
Quê
quán: Quế Lộc – Quế Sơn – Quảng Nam
Địa
chỉ: 261/27/21D Hà Huy Giáp
P.
Thạnh Lộc – Quận 12 – TP. Hồ Chí Minh
Điện
thoại: 0937.390.074
Email: binhdiamoc123@gmail.com
_____
01- ÔM EM
ôm em từ phía sau lưng
chạm bờ vai vết chai từng hằn lên
dọc đường quang gánh nổi nênh
xong vụ lúa tranh thủ thêm vụ màu
áo đôi vạt sém nhạt nhàu
em từng bấy tháng năm sau thững thờ
ôm em từ phía ước mơ
chao ôi hương tóc bay lơ lửng hoài
dăm ba người bước lạc lòi
nửa đường bỗng xách dép đòi về quê
nắng chiều cắt lát thao thê
đôi tình nhân tự nhiên thề thủy chung
ôm em từ phía vô cùng
lưng mồ hôi muối mặn chùng môi hôn
lâu lâu trời trở gió đông
chỗ nhưng nhức chỗ đoán không bệnh gì
cắn chặt răng cố quên đi
để mai còn nhặt nhạnh khi giáp mùa
ra giêng chợ vãn khách mua
ế câu hò quảng đò khua chệch chèo
bất ngờ anh lại ôm eo
mùi con gái thủa trăng treo thơm lừng
bàn tay gầy đét ngập ngừng
đợi xuân về nhuộm xanh từng lá em.
Sài Gòn, 25.02.2014
ôm em từ phía sau lưng
chạm bờ vai vết chai từng hằn lên
dọc đường quang gánh nổi nênh
xong vụ lúa tranh thủ thêm vụ màu
áo đôi vạt sém nhạt nhàu
em từng bấy tháng năm sau thững thờ
ôm em từ phía ước mơ
chao ôi hương tóc bay lơ lửng hoài
dăm ba người bước lạc lòi
nửa đường bỗng xách dép đòi về quê
nắng chiều cắt lát thao thê
đôi tình nhân tự nhiên thề thủy chung
ôm em từ phía vô cùng
lưng mồ hôi muối mặn chùng môi hôn
lâu lâu trời trở gió đông
chỗ nhưng nhức chỗ đoán không bệnh gì
cắn chặt răng cố quên đi
để mai còn nhặt nhạnh khi giáp mùa
ra giêng chợ vãn khách mua
ế câu hò quảng đò khua chệch chèo
bất ngờ anh lại ôm eo
mùi con gái thủa trăng treo thơm lừng
bàn tay gầy đét ngập ngừng
đợi xuân về nhuộm xanh từng lá em.
Sài Gòn, 25.02.2014
02- NGÀY TRẦN
GIAN
Ngày trần gian của anh còn ít lắm
Làm ơn đừng hẹn nữa được không em
Đèn trước gió sớm muộn gì cũng tắt
Mây kéo về giông bão sắp nổi nênh
Em hứa tặng anh nụ hôn cháy bỏng
Nhưng bao năm rồi môi vẫn khát khao
Hay tất cả chỉ là điều mong ngóng
Như trần gian ngày tháng vốn chênh chao
Thôi em ạ, anh nằm đây lá đắp
Chiều co ro sương trắng phủ quanh bờ
Câu thơ cũ thương yêu vờ ôm ắp
Ngày trần gian ai biết đến bao giờ
Tạm biệt em, mong manh tình yêu nhỏ
Biết vậy rồi nhưng có vẫn hơn không
Ngày trần gian nợ duyên mình chưa tỏ
Hẹn muôn sau anh cỏ lót em nằm...
Ngày trần gian của anh còn ít lắm
Làm ơn đừng hẹn nữa được không em
Đèn trước gió sớm muộn gì cũng tắt
Mây kéo về giông bão sắp nổi nênh
Em hứa tặng anh nụ hôn cháy bỏng
Nhưng bao năm rồi môi vẫn khát khao
Hay tất cả chỉ là điều mong ngóng
Như trần gian ngày tháng vốn chênh chao
Thôi em ạ, anh nằm đây lá đắp
Chiều co ro sương trắng phủ quanh bờ
Câu thơ cũ thương yêu vờ ôm ắp
Ngày trần gian ai biết đến bao giờ
Tạm biệt em, mong manh tình yêu nhỏ
Biết vậy rồi nhưng có vẫn hơn không
Ngày trần gian nợ duyên mình chưa tỏ
Hẹn muôn sau anh cỏ lót em nằm...
Sài Gòn, 6.2014
03- MÌ QUẢNG
SÀI GÒN
Giữa Sài Gòn ăn tô mì Quảng
Bằng ở quê đám giỗ cả làng
Rùn cổ lại bẻ đôi bánh tráng
Hạt mè văng tím rịm góc bàn
Ông dường đã tóc đang sợi bạc
Môi thít thà cắn trái ớt xanh
Chiều gió cả cơ hồ thất lạc
Quét chân người muôn thuở loanh quanh
Hai bạn trẻ ngoéo tay chờ đợi
Khều cộng rau nước mắm mặn dần
Chiếc đũa lệch thời gian xấp xới
Dăm người ta nóng ruột ngoài sân
Chị ăn rồi nhưng chưa về vội
Ngồi phân bua thịt ướp lơi tay
Tuy hơi nhạt nhưng tôm nổi trội
Rất ngọt ngào dư vị từ đây
Phía bàn bên chủ nhân với khách
Kể huyên thuyên chuyện cũ quê nhà
Rồi bắt lẽ: răng mi ốm nhách
Thiếu: cơm gà, rượu gộ nhâm nha
Giữa sài Gòn ăn tô mì Quảng
Còn sang hơn mĩ vị cao lương
Nghe người quở buồn chi bảng lãng
Nhích lại gần. Tôi nhớ Quế Sơn!
Giữa Sài Gòn ăn tô mì Quảng
Bằng ở quê đám giỗ cả làng
Rùn cổ lại bẻ đôi bánh tráng
Hạt mè văng tím rịm góc bàn
Ông dường đã tóc đang sợi bạc
Môi thít thà cắn trái ớt xanh
Chiều gió cả cơ hồ thất lạc
Quét chân người muôn thuở loanh quanh
Hai bạn trẻ ngoéo tay chờ đợi
Khều cộng rau nước mắm mặn dần
Chiếc đũa lệch thời gian xấp xới
Dăm người ta nóng ruột ngoài sân
Chị ăn rồi nhưng chưa về vội
Ngồi phân bua thịt ướp lơi tay
Tuy hơi nhạt nhưng tôm nổi trội
Rất ngọt ngào dư vị từ đây
Phía bàn bên chủ nhân với khách
Kể huyên thuyên chuyện cũ quê nhà
Rồi bắt lẽ: răng mi ốm nhách
Thiếu: cơm gà, rượu gộ nhâm nha
Giữa sài Gòn ăn tô mì Quảng
Còn sang hơn mĩ vị cao lương
Nghe người quở buồn chi bảng lãng
Nhích lại gần. Tôi nhớ Quế Sơn!
Sài Gòn, 6.6.2014
04- CHẠM
chạm li rượu đổ sạch trơn
mới hay mình đã run hơn mọi lần
chạm đôi đũa lệch tần ngần
thì ra mồi cũng hết dần đĩa tôi
chạm chân ai đối diện ngồi
định xin lỗi bạn, lại thôi, nhầm mà
chạm con mắt liếc ngang qua
giã vờ cúi xuống gắp ba sợi mì
chạm môi em cắn thầm thì
nghe sau lưng quạt chậm rì cánh quay
chạm vai tiếp thị loay hoay
rót bia như nước mắt cay xé chiều
chạm người khách bước liêu xiêu
hình như buồn quá uống nhiều rượu chăng
chạm kia bác bảo vệ rằng
kìa nơi thải thứ người ăn uống thừa
chạm hoá đơn tính tiền vừa
hai trăm ngàn chẵn xin thưa, rẽ à
chạm tay tiễn bạn về nhà
dắt xe khỏi quán tôi quà quạng tôi
đường đời vạn nẻo xa xôi
còn cơn bỉ cực chạm rồi thái lai ...
chạm li rượu đổ sạch trơn
mới hay mình đã run hơn mọi lần
chạm đôi đũa lệch tần ngần
thì ra mồi cũng hết dần đĩa tôi
chạm chân ai đối diện ngồi
định xin lỗi bạn, lại thôi, nhầm mà
chạm con mắt liếc ngang qua
giã vờ cúi xuống gắp ba sợi mì
chạm môi em cắn thầm thì
nghe sau lưng quạt chậm rì cánh quay
chạm vai tiếp thị loay hoay
rót bia như nước mắt cay xé chiều
chạm người khách bước liêu xiêu
hình như buồn quá uống nhiều rượu chăng
chạm kia bác bảo vệ rằng
kìa nơi thải thứ người ăn uống thừa
chạm hoá đơn tính tiền vừa
hai trăm ngàn chẵn xin thưa, rẽ à
chạm tay tiễn bạn về nhà
dắt xe khỏi quán tôi quà quạng tôi
đường đời vạn nẻo xa xôi
còn cơn bỉ cực chạm rồi thái lai ...
Sài Gòn,19.5.2014
05- CÁI KHUÔNG GIÓ
Anh có vợ rồi, em đừng yêu nữa
Ồ mà không, nếu lỡ cũng chẳng sao
Bởi vợ anh như cánh cửa ra vào
Cứ đóng mở suốt ngày xoành xoạch
Còn người yêu, ví như khuông gió thoảng
Làm mát căn nhà nâng đỡ không gian
Gắn kế bên đôi cánh cửa ngang tàng
Thông qua đó bầu trời luôn rạng rỡ
Anh có vợ rồi, ngỡ gì mà ngỡ
Ồ nhưng không, cửa đóng sẽ mở ra
Mỗi khuông gió lặng lẽ trước hiên nhà
Đợi mai lên vỡ oà cùng nắng biếc
Anh chỉ sợ mỗi khi buồn thao thiết
Khuông gió à, thay thế cửa anh đi
Ồ mà không, như vậy chẳng ích gì
Cửa nếu đóng, anh trì tay khuông gió
Anh có vợ rồi, chẳng cần to nhỏ
Một gia đình vốn ước lệ nhân duyên
Hạnh phúc nôm na là bản phân quyền
Vợ ở dưới, chồng nằm trên non nỉ
Cửa khép lại, dại khôn lời thủ thỉ
Ồ mà không, đấy chuyện của đúng sai
Còn hành trang về đổ bến tương lai
Cái khuông gió, bờ vai em, trĩu nặng ...
Sài Gòn, 5.2014
Anh có vợ rồi, em đừng yêu nữa
Ồ mà không, nếu lỡ cũng chẳng sao
Bởi vợ anh như cánh cửa ra vào
Cứ đóng mở suốt ngày xoành xoạch
Còn người yêu, ví như khuông gió thoảng
Làm mát căn nhà nâng đỡ không gian
Gắn kế bên đôi cánh cửa ngang tàng
Thông qua đó bầu trời luôn rạng rỡ
Anh có vợ rồi, ngỡ gì mà ngỡ
Ồ nhưng không, cửa đóng sẽ mở ra
Mỗi khuông gió lặng lẽ trước hiên nhà
Đợi mai lên vỡ oà cùng nắng biếc
Anh chỉ sợ mỗi khi buồn thao thiết
Khuông gió à, thay thế cửa anh đi
Ồ mà không, như vậy chẳng ích gì
Cửa nếu đóng, anh trì tay khuông gió
Anh có vợ rồi, chẳng cần to nhỏ
Một gia đình vốn ước lệ nhân duyên
Hạnh phúc nôm na là bản phân quyền
Vợ ở dưới, chồng nằm trên non nỉ
Cửa khép lại, dại khôn lời thủ thỉ
Ồ mà không, đấy chuyện của đúng sai
Còn hành trang về đổ bến tương lai
Cái khuông gió, bờ vai em, trĩu nặng ...
Sài Gòn, 5.2014
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP. HCM ngày 13/06/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét