Xuân Xanh, Hạ Hồng, Thu Vàng, Đông Bạc – Thơ Huỳnh Xuân Sơn
Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014
Nghiêng vai đỡ cành liễu rủ Mùa xuân vừa đến hôm qua Mang theo hẹn hò năm cũ Hình như trăng rụng hiên nhà
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Huỳnh Xuân Sơn
Tên
thật Cao Thị Phương Lan
Hiện
ở Thủ Đức Tp HCM.
Email: huynhphuvang@gmail.com
_____
XUÂN XANH
Nghiêng vai đỡ cành liễu rủ
Mùa xuân vừa đến hôm qua
Mang theo hẹn hò năm cũ
Hình như trăng rụng hiên nhà
Áo em xanh màu thay lá
Bên đời nở mấy nụ hoa
Khoe cười nhìn ai xa lạ?
Tóc mai dài? Ngắn? Đợi chờ
Em về cùng ta trẩy hội
Thướt tha áo mỏng sang cầu
Câu hò trao duyên quên đối
Ô hay! hũ rượu khay trầu?
Xuân xanh chỉ về một bận
Mong ngày se chỉ trăm năm
Chờ em bên cầu soi bóng
Hạ hồng trăng sáng mênh mông.
HẠ HỒNG
Hạ hồng trăng sáng mênh mông
Chân cầu ôm bao con sóng
Ai vừa vội bước qua sông?
Mà nghe lòng mình xao động
Tầng cao chim bay mỏi cánh
Mây xưa giờ có quay về?
Em đừng phơi mình trong nắng
Mấy lần cháy khúc đam mê
Có khi phượng hồng hỏi gió
Về đâu mù hút chân người?
Tiếng ve khoe vầng trăng tỏ
Thuyền ai như vừa xa khơi!
Đóa sen vừa tàn cuối hạ
Ta về nhặt lấy phù hoa
Thương em đường về xa quá
Thu vàng mấy độ phôi pha!
THU VÀNG
Thu vàng mấy độ phôi pha
Vóc gầy bao đêm thổn thức
Buồng riêng giật mình bất chợt
Tưởng rằng… ôi! chỉ mình ta
Vàng gieo hôn lên mái tóc
Sợi buồn sợi bạc lưa thưa
Mây ngàn bay hoài…cô độc
Yêu em từ độ… bao giờ?
Thuyền ai vừa xuôi bến vắng
Tỉnh say khua một mái chèo
Mong sao một đời tĩnh lặng
Sông dài chậm giấc cô liêu
Lá vàng cựa mình rơi vội
Cùng người nhặt lấy ánh trăng
Tình duyên sao mênh mông lối
Đông về sương bạc vừa giăng.
ĐỒNG BẠC
Đông về sương bạc vừa giăng
Dường như có cơn bão rớt
Lạnh run đôi tay gầy guộc
Về đi…chút duyên muộn màng
Môi người vẫn luôn nồng cháy
Mặc cho đông rét bên trời
Lò than củi hồng khơi dậy
Nhịp tim rộn quá người ơi!
Tay cầm tay trong giây lát
Ngỡ như từ thủa trăm năm
Ấm êm… đời ta chết ngạt
Sương sa áo lạnh âm thầm
Cạn bầu…rượu vơi mấy giọt
Co ro cơn rét trong mơ
Ngàn năm sương mù bạc lối
Tình xưa chết tự bao giờ?
Huỳnh Xuân Sơn
Cao Thị Phương Lan
Mùa xuân vừa đến hôm qua
Mang theo hẹn hò năm cũ
Hình như trăng rụng hiên nhà
Áo em xanh màu thay lá
Bên đời nở mấy nụ hoa
Khoe cười nhìn ai xa lạ?
Tóc mai dài? Ngắn? Đợi chờ
Em về cùng ta trẩy hội
Thướt tha áo mỏng sang cầu
Câu hò trao duyên quên đối
Ô hay! hũ rượu khay trầu?
Xuân xanh chỉ về một bận
Mong ngày se chỉ trăm năm
Chờ em bên cầu soi bóng
Hạ hồng trăng sáng mênh mông.
HẠ HỒNG
Hạ hồng trăng sáng mênh mông
Chân cầu ôm bao con sóng
Ai vừa vội bước qua sông?
Mà nghe lòng mình xao động
Tầng cao chim bay mỏi cánh
Mây xưa giờ có quay về?
Em đừng phơi mình trong nắng
Mấy lần cháy khúc đam mê
Có khi phượng hồng hỏi gió
Về đâu mù hút chân người?
Tiếng ve khoe vầng trăng tỏ
Thuyền ai như vừa xa khơi!
Đóa sen vừa tàn cuối hạ
Ta về nhặt lấy phù hoa
Thương em đường về xa quá
Thu vàng mấy độ phôi pha!
THU VÀNG
Thu vàng mấy độ phôi pha
Vóc gầy bao đêm thổn thức
Buồng riêng giật mình bất chợt
Tưởng rằng… ôi! chỉ mình ta
Vàng gieo hôn lên mái tóc
Sợi buồn sợi bạc lưa thưa
Mây ngàn bay hoài…cô độc
Yêu em từ độ… bao giờ?
Thuyền ai vừa xuôi bến vắng
Tỉnh say khua một mái chèo
Mong sao một đời tĩnh lặng
Sông dài chậm giấc cô liêu
Lá vàng cựa mình rơi vội
Cùng người nhặt lấy ánh trăng
Tình duyên sao mênh mông lối
Đông về sương bạc vừa giăng.
ĐỒNG BẠC
Đông về sương bạc vừa giăng
Dường như có cơn bão rớt
Lạnh run đôi tay gầy guộc
Về đi…chút duyên muộn màng
Môi người vẫn luôn nồng cháy
Mặc cho đông rét bên trời
Lò than củi hồng khơi dậy
Nhịp tim rộn quá người ơi!
Tay cầm tay trong giây lát
Ngỡ như từ thủa trăm năm
Ấm êm… đời ta chết ngạt
Sương sa áo lạnh âm thầm
Cạn bầu…rượu vơi mấy giọt
Co ro cơn rét trong mơ
Ngàn năm sương mù bạc lối
Tình xưa chết tự bao giờ?
Huỳnh Xuân Sơn
Cao Thị Phương Lan
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP.HCM ngày 10/06/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét