Chùm thơ lục bát yêu thương của Đặng Quang Long
Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014
Bất ngờ đêm ấy gặp em Sông trăng xưa vẫn êm đềm trong
tôi Bờ lau buông nhẹ tiếng cười Trong sương bãi mía cũng phơi sắc
vàng.
Tác giả Đặng Quang Long
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
1- GẶP LẠI SÔNG TRĂNG
Bất ngờ đêm ấy gặp em
Sông trăng xưa vẫn êm đềm trong tôi
Bờ lau buông nhẹ tiếng cười
Trong sương bãi mía cũng phơi sắc vàng.
Nhưng mà ánh mắt bẽ bàng
Má hồng như cũng vội vàng lạt phai.
Bến tình than vắn thở dài
Sáo non quăng vẻ trang đài sang sông.
Sông trăng con sóng bềnh bồng
Dạt dào vỗ động nỗi lòng chơi vơi.
Ngày xưa ngỡ cựa trong tôi,
Nên trăng bẽn lẽn nụ cười tròn đâu.
Em buông tóc rối trên đầu
Tay ôm tay bế cả bầu vô duyên.
Dòng trôi cuốn mất lời nguyền
Sông trăng đành thả dáng tiên lên trời
Bất ngờ đêm ấy gặp em
Sông trăng xưa vẫn êm đềm trong tôi
Bờ lau buông nhẹ tiếng cười
Trong sương bãi mía cũng phơi sắc vàng.
Nhưng mà ánh mắt bẽ bàng
Má hồng như cũng vội vàng lạt phai.
Bến tình than vắn thở dài
Sáo non quăng vẻ trang đài sang sông.
Sông trăng con sóng bềnh bồng
Dạt dào vỗ động nỗi lòng chơi vơi.
Ngày xưa ngỡ cựa trong tôi,
Nên trăng bẽn lẽn nụ cười tròn đâu.
Em buông tóc rối trên đầu
Tay ôm tay bế cả bầu vô duyên.
Dòng trôi cuốn mất lời nguyền
Sông trăng đành thả dáng tiên lên trời
2-
GIAO MÙA
Có không chút nắng giao mùa
Cho em phơi tấm áo thưa dãi dầu
Có không sợi nắng cho nhau
Để em đan chiếc khăn màu mùa thu.
Sớm nay cơn gió ngủ vờ,
Trong chăn sương mỏng hững hờ lạnh vai.
Sớm nay giọt nắng hoài thai,
Vào bông hoa cuối nguôi ngoai nỗi lòng.
Em còn có nhớ hay không?
Từng ngày mấy chục năm ròng nắng mưa?
Sớm nay tiếc nắng cuối mùa,
Sợi thương, sợi nhớ như lùa vào nhau.
Sớm nay bóng nắng bắc cầu,
Cho ta chắp nối sắc màu thời gian.
Có không chút nắng giao mùa
Cho em phơi tấm áo thưa dãi dầu
Có không sợi nắng cho nhau
Để em đan chiếc khăn màu mùa thu.
Sớm nay cơn gió ngủ vờ,
Trong chăn sương mỏng hững hờ lạnh vai.
Sớm nay giọt nắng hoài thai,
Vào bông hoa cuối nguôi ngoai nỗi lòng.
Em còn có nhớ hay không?
Từng ngày mấy chục năm ròng nắng mưa?
Sớm nay tiếc nắng cuối mùa,
Sợi thương, sợi nhớ như lùa vào nhau.
Sớm nay bóng nắng bắc cầu,
Cho ta chắp nối sắc màu thời gian.
3-
HOA SẤU NGÀY XƯA
Xuân hồng sớm ấy vàng rơi
Từ chùm hoa nắng của thời ngây thơ
Để cho mãi đến bây giờ
Chèn vào nỗi nhớ ảo mờ chốn xưa.
Em về bữa ấy trời mưa
Vườn xuân hoa Sấu rụng chờ bước chân
Tiếng nghe như đã rất gần
Mà sao giữa dạ tần ngần hoa rơi.
Đưa tay vớt lấy nụ cười
Ướp vào má đẫm nửa đời khổ chưa?
Nay về xuân cũng đổ mưa
Hoa Sấu lại rụng như đùa... nhớ em.
Xuân hồng sớm ấy vàng rơi
Từ chùm hoa nắng của thời ngây thơ
Để cho mãi đến bây giờ
Chèn vào nỗi nhớ ảo mờ chốn xưa.
Em về bữa ấy trời mưa
Vườn xuân hoa Sấu rụng chờ bước chân
Tiếng nghe như đã rất gần
Mà sao giữa dạ tần ngần hoa rơi.
Đưa tay vớt lấy nụ cười
Ướp vào má đẫm nửa đời khổ chưa?
Nay về xuân cũng đổ mưa
Hoa Sấu lại rụng như đùa... nhớ em.
4-
NẮNG CHIỀU
Nắng vừa về ngủ chiều nay
Gieo trên bờ liễu tơ gầy ướp sương
Măt hồ phẳng lặng như gương,
Trong veo đôi mắt, nõn nường má em.
Nắng theo gánh lúa về thềm,
Ngậm vàng bông mẩy êm đềm tỏa hương,
Vai em quảy nắng trên đường,
Hình như nắng hát du dương bao điều.
Nắng chan lộng lẫy mây chiều,
Gieo vào đôi lứa những điều yêu thương
Chân em giỡn sóng lúa vàng,
Vẳng câu quan họ dịu dàng lời ru.
Chiều buông mỏng lớp sương mù,
Nắng đành ngủ lại giữa mờ mịt xanh.
Qua đêm trọn giấc mơ lành,
Sớm mai nắng lại mông mênh trở về.
Nắng vừa về ngủ chiều nay
Gieo trên bờ liễu tơ gầy ướp sương
Măt hồ phẳng lặng như gương,
Trong veo đôi mắt, nõn nường má em.
Nắng theo gánh lúa về thềm,
Ngậm vàng bông mẩy êm đềm tỏa hương,
Vai em quảy nắng trên đường,
Hình như nắng hát du dương bao điều.
Nắng chan lộng lẫy mây chiều,
Gieo vào đôi lứa những điều yêu thương
Chân em giỡn sóng lúa vàng,
Vẳng câu quan họ dịu dàng lời ru.
Chiều buông mỏng lớp sương mù,
Nắng đành ngủ lại giữa mờ mịt xanh.
Qua đêm trọn giấc mơ lành,
Sớm mai nắng lại mông mênh trở về.
5-
VẦNG TRĂNG SAY
Cùng em trăng gội hôm nay
Mây buông tóc thả ướp đầy hương hoa
Thon thon mười ngón tay ngà
Ân cần chải mái đầu pha sương chiều.
Trăng nương cơn gió phiêu diêu
Nghiêng vào ánh mắt dập dìu mây bay
Vậy mà trăng cũng phải say
Vướng vào muôn ánh sao ngây giữa trời.
Nỗi lòng anh cũng bồi hồi,
Cùng em vớt ánh trăng ngời cất đi.
Cất vào sâu thẳm tình si,
Cất vào ánh mắt say mê giấc nồng.
Vầng cao trăng uốn trời cong
Cuộn đầy sóng mắt cho lòng anh say
Rồi mai trăng có hao gầy,
Khối tình trăng vẫn mỗi ngày mỗi trong.
Cùng em trăng gội hôm nay
Mây buông tóc thả ướp đầy hương hoa
Thon thon mười ngón tay ngà
Ân cần chải mái đầu pha sương chiều.
Trăng nương cơn gió phiêu diêu
Nghiêng vào ánh mắt dập dìu mây bay
Vậy mà trăng cũng phải say
Vướng vào muôn ánh sao ngây giữa trời.
Nỗi lòng anh cũng bồi hồi,
Cùng em vớt ánh trăng ngời cất đi.
Cất vào sâu thẳm tình si,
Cất vào ánh mắt say mê giấc nồng.
Vầng cao trăng uốn trời cong
Cuộn đầy sóng mắt cho lòng anh say
Rồi mai trăng có hao gầy,
Khối tình trăng vẫn mỗi ngày mỗi trong.
6-
HIỂU ĐƯỢC AN VUI
Nương theo một cánh áo hoa
Để lòng thương mãi nết na nâu sồng
Phai rồi đâu nữa mà mong
Khi tình nương bóng đao cong mái chùa.
Biết rằng cõi thế hư vô
Trăm năm cũng chỉ giấc mơ gọi mời
Vắn dài quyết liệt trên đời
Sân, si, ái , ố... tham hoài không tha.
Người bạc mệnh, kẻ tài hoa
Người khốn khó, kẻ đại gia bạc thừa.
Để rồi mãn kiếp vẫn thua
Ba thước đất cũng nắng mưa dãi dầu.
Nào ai hiểu hết tình đau
Nếu không gặp được duyên cầu ước may.
Biết gieo sẽ gặt mùa đầy
Gieo nhân đức, được phúc dày lòng nhân.
Thế tục tốt, mãi nên gần
Cố công trả hết nợ nần kiếp xưa
Muốn trả được cũng cần cho
Tùy duyên chớ phải so đo ít nhiều.
Mình ơi cuộc sống đáng yêu
Tự tâm lời Phật sớm chiều hằng tu
An vui cùng bạn lễ chùa
Chuông ngân vang vọng ngàn xưa ấm lòng.
An nhiên dòng suối mát trong
Cho tâm tự tại sắc hồng luôn khơi.
Ta càng yêu lắm cuộc đời
Thêm năm, thêm tháng, tiếng cười thêm xuân.
Nương theo một cánh áo hoa
Để lòng thương mãi nết na nâu sồng
Phai rồi đâu nữa mà mong
Khi tình nương bóng đao cong mái chùa.
Biết rằng cõi thế hư vô
Trăm năm cũng chỉ giấc mơ gọi mời
Vắn dài quyết liệt trên đời
Sân, si, ái , ố... tham hoài không tha.
Người bạc mệnh, kẻ tài hoa
Người khốn khó, kẻ đại gia bạc thừa.
Để rồi mãn kiếp vẫn thua
Ba thước đất cũng nắng mưa dãi dầu.
Nào ai hiểu hết tình đau
Nếu không gặp được duyên cầu ước may.
Biết gieo sẽ gặt mùa đầy
Gieo nhân đức, được phúc dày lòng nhân.
Thế tục tốt, mãi nên gần
Cố công trả hết nợ nần kiếp xưa
Muốn trả được cũng cần cho
Tùy duyên chớ phải so đo ít nhiều.
Mình ơi cuộc sống đáng yêu
Tự tâm lời Phật sớm chiều hằng tu
An vui cùng bạn lễ chùa
Chuông ngân vang vọng ngàn xưa ấm lòng.
An nhiên dòng suối mát trong
Cho tâm tự tại sắc hồng luôn khơi.
Ta càng yêu lắm cuộc đời
Thêm năm, thêm tháng, tiếng cười thêm xuân.
7-
RU GIẤC TRĂNG SAY
Nửa đêm... tỉnh giấc trăng say,
Giọt trăng gieo nặng giọt đầy giọt vơi.
Em ru trăng ngủ mất rồi,
Còn đâu chốn mộng, cho người chơi trăng.
Ngang trời rực ánh bâng khuâng
Từng đôi sao sáng đem giăng lưới trời.
Thuyền tình trai gái từng đôi,
Hồ trăng sóng nước, sóng trời ngả nghiêng,
Ngợp ngời trong ánh mắt em,
Bóng trăng ngây ngất, nỗi niềm liêu xiêu .
Rượu tình uống ít say nhiều
Chuốc cho trăng uống đủ liều... trăng say.
Hữu tình gặp gỡ nhau đây,
Bõ khi mong nhớ canh chầy mà em.
Nửa đêm... tỉnh giấc trăng say,
Giọt trăng gieo nặng giọt đầy giọt vơi.
Em ru trăng ngủ mất rồi,
Còn đâu chốn mộng, cho người chơi trăng.
Ngang trời rực ánh bâng khuâng
Từng đôi sao sáng đem giăng lưới trời.
Thuyền tình trai gái từng đôi,
Hồ trăng sóng nước, sóng trời ngả nghiêng,
Ngợp ngời trong ánh mắt em,
Bóng trăng ngây ngất, nỗi niềm liêu xiêu .
Rượu tình uống ít say nhiều
Chuốc cho trăng uống đủ liều... trăng say.
Hữu tình gặp gỡ nhau đây,
Bõ khi mong nhớ canh chầy mà em.
8-
VAY TRẢ NỢ TÌNH
Tình ơi!
Sao lắm nợ nần.
Nợ bao nhiêu kiếp...
Kiếp gần?
Kiếp xa?
Như mùa nắng nợ mùa mưa?
Nên đem thả gió
ngày xưa về trời.
Dễ gì trả được nợ đời
Cho hoa mãi thắm,
Cho người yêu nhau.
Trả cho hết kiếp còn đau.
Khi tơ duyên rối
Vương màu bến mê.
Đã vay để nợ câu thề
làm sao trả dược?
trọn bề tri âm
Vay tình hứa trả trăm năm
Cho đau ruột kén
Cho tằm nhói tơ.
Cuộc đời lúc nhận,lúc cho
Khi vay,khi trả ...
bao giờ trả xong?
Ngẫm trong tình nghĩa vợ chồng
Cũng là vay trả long đong cõi người.
Tình ơi!
Sao lắm nợ nần.
Nợ bao nhiêu kiếp...
Kiếp gần?
Kiếp xa?
Như mùa nắng nợ mùa mưa?
Nên đem thả gió
ngày xưa về trời.
Dễ gì trả được nợ đời
Cho hoa mãi thắm,
Cho người yêu nhau.
Trả cho hết kiếp còn đau.
Khi tơ duyên rối
Vương màu bến mê.
Đã vay để nợ câu thề
làm sao trả dược?
trọn bề tri âm
Vay tình hứa trả trăm năm
Cho đau ruột kén
Cho tằm nhói tơ.
Cuộc đời lúc nhận,lúc cho
Khi vay,khi trả ...
bao giờ trả xong?
Ngẫm trong tình nghĩa vợ chồng
Cũng là vay trả long đong cõi người.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 01/07/2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét