Hương biển mặn – Tản văn Phan Nam (Quảng Nam)
Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015
… Từ những con cá, con tôm đến những hạt muối của biển, vị mặn của những giọt mồ hôi của những ngư dân cần cù như bố tôi, vị mặn của bữa cơm gia đình thực sự ấm áp. Tôi yêu quê hương mình xuất phát từ những điều giản dị như vậy: vị mặn của biển.
Tác
giả Phan Nam
Họ
tên Phan Văn Nam
Quê
quán: Tiên Phước – Quảng Nam
Hiện
đang học tại lớp báo chí k13 CBC, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà
Nẵng
Phone:
01686 642 109
Email: phanvannamsp@gmail.com
_____
HƯƠNG
BIỂN MẶN
Tôi
sinh ra và lớn lên tại vùng đất đầy nắng và gió của biển, nơi mà
nhắm mắt lại tôi vẫn thấy biển hiện ra trong giấc mơ.
Vùng
biển quê tôi là vùng đất của hương đồng gió biển, của những con người
siêng năng chăm chỉ trên dải đất hẹp Miền Trung. Từ biết bao đời nay
người dân quê tôi luôn bám trụ vào vùng biển mênh mông của Tổ Quốc,
nơi có sóng vỗ rì rào, nơi chứa đựng biết bao nguồn lợi phong phú,
biển chính là khát vọng, là khát khao chinh phục của biết bao thế hệ
ngư dân quê tôi. Không biết tự lúc nào những con sóng biển, những làn
gió biển mát rượi đã đi vào trong tâm trí tôi nhẹ nhàng như lời ru của
mẹ.
Vị
mặn của biển như thấm vào từng thớ thịt, vị mặn ấy đã chìm sâu
vào tiềm thức như hình ảnh của biển cả thiêng liêng. Bờ cát của
biển chính là nơi tôi chập chững những bước đi đầu tiên, biển đã gắn
bó với tôi từ khi mới cất tiếng khóc chào đời. Để giờ đây khi rời xa
quê hương vị mặn thoang thoảng đậm đà của biển như chiếm hết cả tâm
hồn, nhắm mắt lại tôi vẫn cảm nhận mùi vị mặn nồng của biển quê
nhà. Biển là người anh, người chị, người bạn thân thiết của tôi,
biển lắng nghe, biển thì thầm, biển đôi khi nhẹ nhàng có lúc lại
dận dữ tựa như một người con gái trẻ tuổi xa xôi rất muốn một điều
ngọt ngào sâu lắng. Tôi luôn có thói quen ngắm biển một mình, tôi tìm
đến biển rất đơn sơ tự nhiên như vùng đất con người chân chất. Biển
chính là người bạn tri kỉ của tôi, biển biết nói biết lắng nghe mọi
niềm vui nỗi buồn. Biển cho tôi một tâm hồn mơ mộng, khát khao chinh
phục những ước mơ xa xôi, biển cho tôi sự tin tưởng và mạnh mẽ hơn
với quyết định của mình. Thuở nhở, tôi hay nghịch ngợm leo tót lên
mái nhà để ngắm biển và lấy làm thích thú khoái chí lắm. Lúc ấy,
mẹ tôi luôn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Con xuống đi, nguy hiểm lắm. Chiều
mẹ sẽ dẫn con đi đón ba mới vươn khơi xa trở về...”. Nghe lời mẹ tôi lại
trở xuống nhưng tôi vẫn luôn thích hét thật to: “Biển ơi! Tao yêu mày”.
Biển đã cho tôi nguồn sống, cho tôi cơm ăn, áo mặc, cho tôi được đến
trường học tập. Có đôi khi biển nổi giận làm mẹ tôi mất ăn mất ngủ,
những lúc ấy mẹ tôi luôn hướng ra biển như hướng về trái tim dân tộc.
Người dân quê tôi luôn tổ chức lễ hội cá Ông để tri ân những chuyến
tàu đầy ắp cá tôm mà biển đã cho người dân quê tôi, đồng thời họ
cũng mong muốn mưa thuận gió hoà, sóng nhỏ biển lặng để đi mưu sinh
và cũng là hành trình bảo vệ chủ quyền dân tộc. Vị mặn của biển đã
thấm sâu vào đôi môi, vào tâm hồn tôi như những nhọc nhằn của bố mỗi
lần ra khơi xa. Tôi nhìn thấy vị mặn của những giọt mồ hôi luôn in sâu
trên những nếp nhăn của bố, vị mặn của biển như thấm sâu vào từng tâm
hồn dân tộc, từng tấc đất quê hương. Cả cuộc đời bố tôi gắn bó với
biển như ngôi nhà thứ hai của mình.
Còn
tôi đứng trên những bờ cát ngắm những chuyến tàu vươn khơi xa trở về
đầy ắp cá tôi, biển quê tôi thật tuyệt vời biết bao! Trong ngôi nhà ấm
áp ấy luôn tràn ngập tình thương mà bố mẹ đã dành cho tôi, tràn ngập
vị mặn của biển cả… Từ những con cá, con tôm đến những hạt muối
của biển, vị mặn của những giọt mồ hôi của những ngư dân cần cù như
bố tôi, vị mặn của bữa cơm gia đình thực sự ấm áp. Tôi yêu quê hương
mình xuất phát từ những điều giản dị như vậy: vị mặn của biển.
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Nam ngày 20.6.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét