Home
» Thư viện thơ
» Sông Buông/ Mời rượu Trương Chi/ Lời tỏ tình trên đỉnh Lang Biang – Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn
Sông Buông/ Mời rượu Trương Chi/ Lời tỏ tình trên đỉnh Lang Biang – Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn
Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015
Thuyền
em rời bến sông Buông Chở trăng, chẳng chở nỗi buồn tôi theo Sương giăng bàng
bạc mái chèo Sóng oằn mặt nước, sóng leo mạn thuyền
Tác
giả Thanh Trắc
Nguyễn Văn
Họ
và tên thật: Nguyễn Văn Tạo
Địa
chỉ hiện nay: Giáo viên trường PTTH Võ Thị Sáu,
95
Đinh Tiên Hoàng, Quận Bình Thạnh, tp.HCM
ĐT:
0913115094
Email: thanhtracnguyenvan@gmail.com
_____
SÔNG BUÔNG
Thuyền em rời bến
sông Buông
Chở trăng, chẳng chở
nỗi buồn tôi theo
Sương giăng bàng bạc
mái chèo
Sóng oằn mặt nước,
sóng leo mạn thuyền
Mình tôi đêm trắng
nỗi niềm
Nẻo về mây trắng,
trắng miền bơ vơ.
Thả trăng, em thả câu
hò
Bỏ tôi, em bỏ bên bờ
sông Buông
Sông Buông chậm chậm
đừng buông!
Tơ lòng chưa gởi
trăng buồn ngả nghiêng
Gởi trăng, trăng rụng
xuống thuyền
Gởi thuyền, thuyền đã
trôi biền biệt xa...
MỜI RƯỢU TRƯƠNG CHI
Thôi đừng hát nữa
chàng Trương
Đây chung rượu đắng
Mỵ Nương rót đầy
Cạn cho nghiêng ngả
tỉnh say
Cạn ngầy ngật nhớ,
cạn ngây ngất sầu
Trăm năm duyên chẳng
bạc đầu
Cạn đi đừng trách lá
trầu không xanh
Cạn dòng nước mắt
chảy quanh
Bến tương tư chớ vỡ
thành oan khiên...
Mơ chi mãi bóng hão
huyền
Con đò đắm đuối tận
miền chiêm bao
Yêu người yêu cả khổ
đau
Khóc tình khóc cả
trăng sao dật dờ
Dẫu buồn chắp cánh
hóa thơ
Tình si vùi xuống dại
khờ nên chăng?
Mẹ già hạt lệ giá
băng
Khóc ai vào cõi vĩnh
hằng vì ai?
Câu ca ca đến lạc
loài
Hận tình hận xuống
tuyền đài không tan!
Thì đây chén gỗ bạch
đàn
Tay nâng bầu rượu rót
tràn sông Tương
Vẫn còn đó bóng Mỵ
Nương
Cạn đi!
Cạn hết nhớ thương
một thời...
LỜI TỎ TÌNH TRÊN ĐỈNH
LANG BIANG
Vượt bao lối mòn
Cất tiếng hú đại ngàn
Cầm dao bạt cây rừng
mở lối
Có em bước theo ta
Lưng gùi đầy hoa rừng
thơm mát
Xa xa trên cao
Là đỉnh Lang Biang…
Đỉnh đến tình yêu
Đỉnh cao mơ ước.
*
Trên đỉnh Lang Biang
Lời tỏ tình sẽ bay
cao hơn núi
Lời tỏ tình sẽ vang
chạm vào mây
Là lời cầu hôn của tù
trưởng Đăm San với Nữ thần Mặt Trời
Là lời xưa chàng Lang
và nàng Biang hẹn thề bên nhau mãi mãi
Là lời nguyện cầu
rừng núi bình yên
Nước mắt thôi oán thù
Chỉ còn tình yêu.
*
Lời yêu trên đỉnh
Lang Biang
Có tiếng vỗ cánh gọi
đại bàng
Có tiếng thét gầm xua
hổ dữ
Có tiếng chiêng tiễn
mặt trăng đi
Có tiếng cồng gọi mặt
trời đến
Có nhạc nước réo rắt
Thác Bạc
Có đàn đá vi vu Thác
Vàng
Có tiếng vọng sinh
tồn
Ngàn năm sử thi âm
vang…
*
Một bờ vai vững chắc
Một lưng gùi màu hoa
rừng
Một con dao nhọn sắc
Ta và em mở lối dắt
nhau lên đỉnh
Cùng hát tình ca
Cùng gió Lang Biang
----
Đăm San: Một tù trưởng giàu mạnh trong trường
ca Tây Nguyên, chàng cầu hôn Nữ thần Mặt Trời nói lên khát vọng chinh phục
thiên nhiên.
Chàng Lang, nàng Biang: Theo truyền thuyết
chàng Lang và nàng Biang thuộc hai bộ tộc thù địch nhau, nhưng lại yêu nhau.
Cái chết của hai người đã làm cho hai bộ tộc hối hận và chấp nhận chung sống
hòa bình.
----
© Tác giả giữ bản quyền. . Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ T.P.HCM ngày 10.9.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét