Nhớ sông quê – Tản văn Phạm Ánh (VNBĐ)
Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014
Xóm tôi có một dòng sông lặng lẽ trôi qua, soi bóng quê tôi với những con người tự bao đời một nắng hai sương chân bùn tay lấm, khổ nghèo lam lũ… Nhưng nơi đây là bến bờ lắng đọng bao ký ức tuổi thơ, bao tình thương nỗi nhớ… thầm lặng trong tôi không bao giờ quên được.
Tác
giả Phạm Ánh
Địa
chỉ: 103- Phan Bội Châu – TP. Qui Nhơn – Bình Định
Email: phamanh_hvn@yahoo.com.vn
_____
NHỚ SÔNG QUÊ
Xóm
tôi có một dòng sông lặng lẽ trôi qua, soi bóng quê tôi với những con người tự
bao đời một nắng hai sương chân bùn tay lấm, khổ nghèo lam lũ… Nhưng nơi đây là
bến bờ lắng đọng bao ký ức tuổi thơ, bao tình thương nỗi nhớ… thầm lặng trong
tôi không bao giờ quên được.
Xóm
tôi quen gọi là xóm Soi, một xóm nhỏ ven sông La Tinh thuộc thôn Tân Xuân, xã
Cát Hanh (Phù Cát). Sông La Tinh khởi
nguồn từ Hội Sơn xuôi về biển, không ngược xuôi tấp nập ghe thuyền, không bến
bờ đông vui nhộn mà lặng lẽ trôi qua từng cánh đồng từng xóm nhà bồi đắp phù sa
ruộng vườn tốt tươi hoa trái… Qua xóm tôi khúc sông uốn lượn như dải lụa mềm
bềnh bồng lung linh sắc nắng, nghiêng nghiêng hàng tre hàng dừa thì thầm tiếng
gió mênh mang … Tuổi thơ tôi trong lời ru của mẹ, có nỗi niềm nắng gió, sông
nước trời mây: cái cò lặn lội bờ sông, sông dài cá lội biệt tăm, sông bao nhiêu
nước, sông có khi đầy khi cạn… Tôi nhớ mùa đông nước lũ tràn bờ mênh mông trắng
xóa, gió rít từng cơn, cái lạnh như lan tỏ khắp xóm, mẹ tôi thường đốt lửa cả
đêm cho ấm. Nhưng mùa này lạnh mà vui vì chúng tôi có dịp thả lưới giăng câu
cắm dẹp… Trước đây vào mùa này sông nhiều cá, chỉ cắm vài cái dẹp có thể bắt
hàng rổ đủ loại, nhiều nhất là cá trê cá tràu. Vào mùa hạ dòng sông êm ả nước
cạn dần trong xanh như gương, các mẹ các chị thường ra sông giặt giũ mùng màn
quần áo, các anh các chú rửa cày bừa tắm trâu bò… còn lũ trẻ chúng tôi rủ nhau
bắt tôm bắt cá lên bãi cát nướng ăn, rồi cùng nhau tập bơi, thả diều, u quạ… Đôi
khi buồn bực một việc gì đó, tôi thường ra bờ sông soi bóng mây trời lững lờ
trên sóng nước, từng chiếc lá chòng chành, từng hòn sỏi cựa mình như cảm thông chia
sẻ… Dòng sông lặng lẽ chảy vào tôi như ruột rà máu thịt.
Thời
gian lặng lẽ trôi, lũ trẻ xóm tôi ngày nào bây giờ mỗi đứa mỗi nơi. mỗi người
mỗi việc bộn bề với cuộc sống thời hiện đại, tóc râu đã ngã màu chớm bạc… Nhưng
có lẽ nỗi nhớ sông quê chẳng mấy ai quên được.
Dòng sông quê nho nhỏ chan hòa thấm đượm
trong lời ru của mẹ, đi vào ca dao, thơ ca, khắc sâu trong tâm hồn mỗi
người rất chân tình mộc mạc nhưng sâu sắc vô cùng. Đúng như nhà thơ Thu
Bồn đã viết: “Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu”
. Cập
nhật lại- ngày 15/10/2015
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Qui Nhơn BĐ ngày 24/05/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét