Trang thơ Nguyễn An Bình (Cần Thơ)
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Ngày
xưa em ngồi xỏa tóc Trăng vàng đậu xuống bờ vai Sao hôm cuối trời vừa thức Mặt
hồ soi bóng liêu trai.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn An Bình
Sinh ngày 21-06-1954 tại An Bình Cần Thơ
Tốt nghiệp Đại học sư phạm Văn
Chổ ở hiện tại: Q.Ninh Kiều TP Cần Thơ
ĐT: 0909697644
Email: luongmanh2106@gmail.com
_____
Ngày xưa em ngồi xỏa
tóc
Trăng vàng đậu xuống
bờ vai
Sao hôm cuối trời vừa
thức
Mặt hồ soi bóng liêu
trai.
Một đàn bướm bay
trong nắng
Chập chờn lủng núi
hoa vàng
Ngát hương môi trầm
mắt biếc
Nụ tình chớm nở gian
nan.
Ngày xưa em qua sông
rộng
Mưa ngâu che ánh
trăng thề
Dòng đời trôi xuôi
mải miết
Nhớ ai một cỏi đi về.
Thương em một thời
nông nổi
Áo xưa vai đã bạc màu
Con chim hót lời trăn
trối
Thanh âm chìm khuất
vực sâu.
Ngày xưa em quên lời
hẹn
Tôi buồn đốt thuốc
trên tay
Trăm năm cây đa bến
cũ
Cũng đành thả sợi tóc
bay.
Buồn vui gởi theo bụi
đỏ
Bao mùa lận đận nắng
mưa
Tình ơi! Một trời
giông tố
Còn ai kể chuyện ngày
xưa?
2/5/2014
Gửi
ngày 28/04/2014
CUỐI MÙA PHƯỢNG
TÍM
*Tặng HT(Đà Lạt)
Con phố nhỏ chiều nay
bừng sắc nhớ
Lại một mùa phượng
tím trổ qua đây
Từng chùm hoa lung
linh trong lá biếc
Gọi ve về gieo khúc
nhạc đắm say.
Em có về trên đường
đầy hoa tím
Tôi nhìn theo chiếc
lá khẽ khàng rơi
Nắng chưa lên sương còn in giọt lệ
Lang thang tìm trong
nỗi nhớ khôn nguôi.
Nước vẫn chảy dưới
chân cầu cũ kỉ
Tôi thương em như một
tiếng thở dài
Em đâu đó trong sương
chiều phố núi
Cao nguyên buồn mãi
đợi bước chân ai.
Cành phượng tím đã
tàn chưa em nhỉ?
Đã bao năm em chẳng
nhớ nơi nầy
Mimosa vàng cả một
trời mộng mị
Tôi bốn mùa vẫn giữ
nụ tình phai.
Mưa trắng xóa một
trời Đà Lạt nhớ
Tôi tìm em qua bao
dốc sương mù
Người trốn mất tầm
tay không với được
Trái thông buồn rơi
rụng xuống thiên thu.
Tôi như khách trọ về
ngang quán cũ
Thèm ly cà phê thơm
tỏa khói bay
Nghe tiếng gió lùa
qua làn tóc rối
Nhớ một người cánh
phượng rớt trên vai.
Người về đâu qua bao
mùa hạ trắng
Ngủ trong tôi một
giấc mộng dài lâu
Thương phượng tím
cuối mùa còn sót lại
Vẫn trinh nguyên lời
hẹn thuở ban đầu.
29/04/2014
Gửi
ngày 10/04/2014
AN GIANG NGÀY VỀ
Về trong cơn mưa
chiều mù mịt
Thành phố xưa sao
chẳng quên người
Thời gian thoáng qua
như hạt bụi
Rớt trên tay nỗi nhớ
ngậm ngùi.
Đi trên phố như người
khách lạ
Dù mỗi góc đường bước
chân quen
Từng viên đá lát mùa
lá rụng
Bởi ngày xưa đã từng
có em.
Vẫn nhớ trong tôi đèn
ba ngọn
Đại học Hòa Hảo những
chiều mưa
Có một con đường tên
rất lạ
Hương Lộ Núi Sập còn
như xưa?
Chợ Mới cù lao mùa
gió thổi
Em về có qua bắc An
Hòa
Chuyến phà ngày ấy
còn xuôi ngược
Cát lở sông bồi tiếng
sóng xa.
Chợt thấy em qua cầu
Hoàng Diệu
Thoại Ngọc Hầu trắng
áo nữ sinh
Tôi đứng đợt em giờ
tan sở
Góc phố xưa sao mãi
nặng tình?
Tôi về lại đi nào ai
biết
Em còn biền biệt trời
mưa bay
Đừng trách hẹn xưa
rơi theo sóng
Thương cánh bèo trôi
nhớ sông dài.
Tháng 4/2014
Gửi
ngày 17/03/2014
KHI QUA ĐÈO HẢI
VÂN
Một bên biển, một bên
trời
Bên nghe sóng vỗ bên
đồi lá reo
Xe lên dốc ngược lưng
đèo
Buồn len vách núi
tình treo đỉnh sầu
Chiều rơi áo tím
ngang đầu
Tiếng chim lạ lẫm hòa
vào cỏ cây.
Một bên gió, một bên
mây
Bên kia nắng chếch
bên nầy mưa ngang
Sau lưng lỡ hẹn sông
Hàn
Chợt nghe tiếng sóng
Hương giang rì rào
Em qua bến nước sông
nào
Tình anh muôn dặm gởi
vào sắc mây.
Tháng
3/2014
Gửi
ngày 07/03/2014
ĐẦU NĂM GẶP LẠI BẠN
HỌC CŨ
*Tặng các bạn lớp ĐHSP VĂN chuyển tiếp sau
1975.
Ngày đầu năm mừng gặp
lại bạn cũ
Lần đầu tiên qua năm
tháng thăng trầm
Thuở ra trường không
hẹn ngày gặp lại
Bỗng giật mình thoáng
chốc mấy mươi năm.
Bắt tay nhau mừng bọn
mình còn sống
Dù trong lòng chưa
hẳn đã vui đâu
Đời áo cơm bao phen
đầu sớm bạc
Được mấy thằng đi
suốt một con tàu.
Đứa bỏ dạy nhảy tàu
đi buôn lậu
Đứa chuyển ngành làm
những chuyện đâu đâu
Đứa vỡ mộng chờ ngày
về hưu sớm
Đứa ngồi buồn nhìn
thế cuộc bể dâu.
Nào nâng ly, bạn kể
gì đi chứ
Mấy mươi năm nào đâu
chỉ một ngày
Mấy mươi năm đời biết
bao biến đổi
Biết ai còn ai mất ở
ngày mai?
Ngày đầu năm, thôi
vui lên bạn nhé
Được cầm tay mong gặp
lại mùa sau
Rượu tràn ly ta cùng
nhau uống cạn
Cơn say nào rồi cũng
sẽ qua mau.
Tháng 3/2014
Gửi
ngày 22/02/2014
MÙA XUÂN NẦY EM CÓ VỀ
KHÔNG?
Mùa xuân nầy em có về
không?
Anh đọc em nghe
Những bài thơ tình
thời còn đi học
Hoa nắng lung linh
lên hai chùm bím tóc
Vạt áo lụa mềm nón lá
chao nghiêng
Lá rơi nhẹ theo từng
bước chân em
Thăm lại mái trường
xưa
Cây phượng già lẻ
bóng
Cánh dầu rụng xoay
xoay như chong chóng
Vòng xe đạp quay mấy
mùa vẹt thắng mòn gôm
Cơn mưa chiều khao
khát một nụ hôn
Tràn đầy nỗi nhớ.
Mùa xuân nầy em có về
không?
Tránh cái rét cắt da
Của mùa đông Bắc Mỹ
Lá phong cuối mùa đỏ
màu nhớ thương cũ kỉ
Ngủ vùi trong làn
tuyết trắng mênh mông
Cái lạnh sắt se xuống
mấy chục độ âm
Trong nỗi quạnh hiu
một đời ngơ ngác
Thời gian làm tóc em
thêm nhiều sợi bạc
Thèm nhìn từng sợi
khói quê nhà
Một người luôn dõi
cánh chim xa.
Hoàng hôn lẻ bạn.
Mùa xuân nầy em có về
không?
Anh đưa em về
Con đường làng ngày
xưa đất đỏ
Con trâu già thảnh
thơi nằm im nhai cỏ
Chim chìa vôi ríu rít
hót bên hiên
Tiếng trống đình náo
nức lễ kỳ yên
Vui hội dân gian chơi
đá gà, bầu cua cá cọp
Chúng mình hẹn nhau đi xem hát bội
Say mê hát tuồng nghe
kể chuyện cũ tích xưa
Trong ánh mắt ngây
thơ
Tình yêu luôn có hậu
Em còn nhớ hay em đã
quên?
Tháng 2/2014
Gửi
ngày 16/02/2014
DẠ KHÚC TÌNH NHÂN
*Tặng những ai yêu nhau trong ngày
Valentine
Đêm tình nhân trao em
một đóa hồng
Vừa chớm nở trong
vườn hoa tình ái
Đã yêu nhau em ơi
đừng ái ngại
Để niềm vui len lén ở
trong anh.
Đêm tình nhân nhìn
những ánh sao xanh
Sáng lấp lánh giữa
trời đêm huyền ảo
Em rạng rỡ trong muôn
ngàn sắc áo
Tựa thiên thần ca
ngợi tuổi thanh xuân.
Đêm tình nhân luôn
khao khát nụ hôn
Em bên cạnh là mơ hay
hiện thực?
Bài luân vũ chứa chan
niềm hạnh phúc
Tiếng dương cầm hòa
nhịp thở yêu đương.
Đêm tình nhân trong
bao nỗi chờ mong
Niềm thương nhớ ẩn
sâu trong đáy mắt
Em có hiểu con tim
anh rất thật
Luôn mở lòng để đón
nhận yêu em.
Đêm tình nhân từng
khúc nhạc dịu êm
Hoa đăng sáng đón
ngày vui sẽ đến
Ta bên nhau phải đâu
là định mệnh
Để trọn đời dạo dạ
khúc mùa xuân?
Ngày Valentine 2014
Gửi
ngày 04/02/2014
ĐÓA SEN HỒNG NGÀY
XUÂN
Em như đóa sen hồng
Trong lòng anh muôn
thuở
Khi mùa xuân chạm ngõ
Xôn xao từng lá cành.
Đất ủ bao mầm xanh
Trổ chồi non biếc lộc
Dâng đời bao quả ngọt
Anh lại nhớ đến em.
Bờ vai nhỏ rất mềm
Tóc thơm mùi hương
lúa
Bông trở mình ngậm
sửa
Từng nụ hôn ngọt
ngào.
Làn má ửng hoa đào
Vì ai mà mắc cở?
Em ơi! Nghe nhịp thở
Của mùa xuân đang về
Đời vẫn cuốn mải mê
Có bao giờ trở lại
Bước chân thời con
gái
Đóa sen hồng ngày
xưa?
Theo gió cuốn bụi mờ
Bao năm em còn nhớ
Tim anh hoài nhắc nhở
Cánh diều của tuổi
thơ.
Tình xuân tuổi học
trò
Luôn tràn dâng nhựa
sống
Trôi đi bao năm tháng
Vẫn mãi đóa sen
hồng.
1/2/2014
Gửi
ngày 06/01/2014
MỪNG SINH NHẬT TUỔI
SÁU MƯƠI
Mừng sinh nhật sáu
mươi
Thương vợ hiền quá
đổi
Bao năm vẫn mỉm cười
Bên người chồng lận
đận.
Cuộc đời đầy sóng gió
Tình yêu vẫn nặng
lòng
Thương em anh chẳng
nói
Giữ kín hoài biết
không?
Mừng sinh nhật sáu
mươi
Nhớ con giờ xa vắng
Đứa rong ruổi phương
trời
Đứa say mùa tuyết
lạnh.
Biết bao giờ họp mặt
Nghe tiếng cười như
xưa
Mùa xuân ngày mùa hạ
Ngày lễ hay giao
thừa.
Mừng sinh nhật sáu
mươi
Một mình ngồi độc ẩm
Bạn bè đứa một nơi
Ghế ngồi sao còn ấm?
Đứa về nằm với đất
Xem đời như chiêm bao
Đứa vui cùng lũ cháu
Biết có còn nhớ nhau?
Đã tròn một con giáp
Vòng quay của cuộc
đời
Đất trời đem hương
gió
Giữ lại đời cho nhau.
Cuối năm nhìn hoa nở
Tình yêu thuở còn son
Bạn bè và chiến hữu
Sống để nhớ để
thương.
Gửi
ngày 31/12/2013
LÃNG ĐÃNG TÌNH YÊU ĐÀ
LẠT
*Trong giấc mơ tôi có
tình yêu Đà Lạt
Nghe đâu đây còn
tiếng đàn Trịnh Công Sơn
Hòa giọng hát Khánh
Ly mộng mị tâm hồn
Đã từng qua đây trong
bước chân lãng tử.
Có tình yêu tôi là
suốt đời không cũ
Cùng hàng phượng tím
đang chờ hạ trổ hoa
Nước Hồ Xuân Hương
rải bạc ánh trăng ngà
Nghe hiu quạnh vẫn
nồng nàn hơi thở.
Em có nghe bản tình
ca bay trong gió
Trong tiếng chuông
ngân em đi lễ thánh đường
Nhà thờ con gà chiều
lãng đãng trong sương
Hương con gái làm tim
tôi thêm ngây ngất.
*Trong giấc mơ tôi có
bốn mùa Đà Lạt
Cùng những con
đường lên xuống thấp cao
Ngồi ở đây nhìn đèn
phố núi muôn màu
Giọt cà phê nhỏ xuống
đời tôi sóng sánh.
Ánh sáng hắt lên bầu
trời đêm lấp lánh
Em bồng bềnh trong
sương lạnh chiều đông
Ở bên tôi em muôn
thuở giấu trong lòng
Lang thang mãi nên
tình yêu đành lạc mất.
Em hồn nhiên hát giữa
đồi chè xanh ngắt
Nghe tiếng thác reo
lại nhớ mùa hoa đào
Tôi tìm em lẩn trốn trong những vì sao
Rồi quên mất mình ở
đâu trong phố núi.
Gửi
ngày 08/10/2013
CHIỀU XƯA CÓ NGỌN
TRÚC ĐÀO*
1*
Cơn mưa nhỏ chiều
xưa. Chờ nhau bên trường luật.
Tà áo xanh lất phất.
Dầm mưa đón em về.
Con ngựa sắt nhà quê.
Đạp mòn cả gôm thắng.
Mưa trái mùa lạnh
cóng. Tay ôm chợt ấm lòng.
Dù xe chạy lòng vòng.
Vì có em bên cạnh.
Thấy đường dài cũng
ngắn. Tạt vội quán bên đường.
Ly chè đậu cạnh
trường. Nước cốt dừa ngọt sắc.
Nhìn nhau trong ánh
mắt. Cười- cùng ngắm mưa bay.
2*
Cơn mưa nhỏ chiều
nay. Chợt về trong quán vắng.
Nhớ em tà áo trắng.
Đã xa rồi trong mơ.
Sao tôi còn ngẩn ngơ.
Qua bao mùa phượng đỏ.
Tràn đầy trong nổi
nhớ. Tình đầu thật nhỏ nhoi.
Cuốn trôi theo dòng
đời. Bên hiên người buồn bã.
Nỗi sầu như cánh lá. Mưa
qua tuổi học trò.
Đánh mất mối tình
thơ. Trái tim thầm nhắn nhủ.
Rưng rưng bài hát cũ.
“Chiều xưa ngọn trúc đào”
----
*
lời bài hát “Ngọn trúc đào” thơ Nguyễn Tất Nhiên, nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc
----
Gửi
ngày 06/10/2013
CHIỀU GHỀNH RÁNG MƯA
BAY
Chiều Ghềnh Ráng mưa
bay mù phố biển
Em chờ ai trên đồi cỏ
Thi Nhân
Chiếc lá rơi nhẹ bước
tưởng như gần
Tôi cứ ngỡ ai cười
trong tiếng gió.
Bãi Hoàng Hậu mênh
mang vờn sóng vỗ
Mãi thì thầm ru giấc
ngủ nhà thơ
Trăng ngàn năm sao
trăng quá hững hờ
Tình say đắm trong
tim Hàn Mặc Tử.
Lầu Ông Hoàng một
thời thành muôn thuở
Tiếng thơ còn vương
bút điện Dzũ Kha
Khẻ chạm tay từng nét
phiến thông già
Nghe hơi thở nhà thơ
còn quanh quẩn.
Mười mấy năm không về
qua Ghềnh Ráng
Biết có còn mưa trên
mộ họ Hàn
Biết có còn lá rơi
dốc Thi Nhân
Đôi mắt biếc vai mềm
người con gái?
Đường thiên lý đâu
xuôi về nơi ấy
Chờ đợi chi trăng đã
rụng lâu rồi
Chờ đợi chi kẻ góc
biển chân trời
Chỉ còn lại vầng
trăng Hàn Mặc Tử.
Tháng 10/2013
Gửi
ngày 02/10/2013
ĐÔI MẮT ĐÀ LẠT
Lòng anh…ai bảo không
vương vấn
Đôi mắt Đà Lạt thật
dễ thương
Bởi có em cùng làn
mây trắng
Mãi nhìn theo nên mới
lạc đường.
Chùm mimosa vàng phơn
phớt nắng
Lên đồi xuống phố hẹn
hò mưa
Một cốc cà phê chưa
đủ ấm
Đâu bằng đôi mắt ướt
đong đưa.
Trời tháng tám sao
sương lãng đãng
Hình như má em hồng
quanh năm
Anh ngơ ngẩn mãi mùi
hương thoảng
Có bốn mùa hoa nốt
nhạc trầm.
Chợt nhớ tay thon
người em gái
Mai về phố chợ tận
đâu đâu
Dáng em còn mãi trong
sương núi
Thương đôi mắt ướt
thuở ban đầu.
Tháng 10/2013
Gửi
ngày 15/09/2013
QUA CHUYẾN PHÀ CUỐI
TRÊN SÔNG HẬU
Tôi đứng đợi bên bờ
sông gió thổi
Chờ phà sang rời bến
bắc Bình Minh
Cây cầu mới chợt giật
mình trở giấc
Sáng ánh đèn soi sóng
nước lung linh.
Cô hàng rong nhìn tôi
cười buồn bã
Phà không còn em mất
chốn nương thân
Chú bánh mì bán hàng
trên phố vắng
Khuya qua cầu đạp
chắc rã đôi chân.
Phà trăm năm đưa bao
người xa xứ
Có người thương không
hẹn lúc quay về
Tôi ngơ ngẩn nhìn
tháp tầng cầu mới
Chợt thấy mình lạ lẫm
giữa sông quê.
Phà tách bến lẻ loi
trong sương lạnh
Mai xa rồi trơ bến
vắng còn đâu
Biết ai về nơi đầu
sông góc biển
Nhớ mang theo chút
nắng để qua cầu.
Chuyến phà đêm cuối
cùng trên sông Hậu
Còn chờ ai đã mất hút
lâu rồi
Em bỏ lại áo xưa thời
mực tím
Theo chân người để
lạc mất tình tôi.
Gửi
ngày 28/08/2013
ĐÊM TRĂNG ĐỌC THƠ
ĐƯỜNG
Nhìn trước người xưa
đã mất rồi
Trông sau buồn chỉ
thấy lẻ loi
Nào hay trời đất mênh
mông quá
Một mình hiu quạnh
mặc lệ rơi.
Rượu ngọt uống đi
cùng chén ngọc
Tỳ bà đã giục ngựa
lên đường
Ai cười trận địa ta
say khướt
Chinh chiến mấy người
về cố hương?
Hoàng Hà trôi mãi
cùng mây trắng
Thành trơ muôn dặm
đỉnh non ngàn
Tiếng sáo rợ Khương
hờn dương liễu
Gió xuân còn ngại
Ngọc Môn Quan?
Hạc vàng bay mất ngôi
lầu vắng
Ngàn năm mây trắng
lững lờ trôi
Quê hương xa khuất
chân trời cũ
Trên sông khói sóng buồn
chơi vơi.
Năm ngoái ngày này
tựa cửa trông
Đào hoa vừa ửng má ai
hồng
Người xưa nào biết về
đâu nhỉ
Để mặc hoa đào cợt
gió đông?
Thơ Đường anh đọc bên
thềm cũ
Chỉ một mình thôi
dưới ánh trăng
Em như cánh nhạn về
di trú
Hết một mùa trăng đã
biệt ngàn.
2013
Gửi
ngày 27/08/2013
GIEO TÌNH
Người xưa gieo quả tú
cầu
Để tìm một nửa xuống
lầu thế gian
Mặt trơ tráo lấn
tranh hàng
Mong vào mắt phượng
giai nhân thỏa nguyền.
Tôi nay làm kẻ vô
duyên
Sắp hàng đành phải bon
chen mệt nhàu
Tú cầu ai nở treo cao
Em gieo tình để tôi
đau kiếp tằm.
2013
Gửi
ngày 25/08/2013
ÁO LỤA QUA SÔNG
Ai người áo lụa bên
sông
Hương bay theo gió
tình không đợi mùa
Phố gầy reo bước chân
mưa
Ướt bờ vai nhỏ ngày
xưa đâu còn.
Ai người ngậm ngải
trèo non
Săn trầm đáy biển nhớ
con sông dài
Lạc rừng chim bỏ
đường bay
Tầm xuân chưa kịp
trao tay đã tàn.
Ai người mơ khúc
tương phùng
Ấp yêu sỏi đá nghìn
trùng mây bay
Hoa thơm một phiến
tình say
Trăm lằn chỉ rối vòng
tay ơ hờ.
Ai người nhả chữ gieo
thơ
Hương tình xưa có đợi
chờ mà trông
Gởi cùng áo lụa qua
sông
Tìm đâu chiếc lá diêu
bông tặng người?
2013
Gửi
ngày 21/08/2013
ĐÀ LẠT NHỮNG MÙA HOA
Đà Lạt mùa nầy chợt
nắng chợt mưa
Hoa vẫn nở cho lòng
đầy sắc nhớ
Dã quỳ vàng cả triền
dốc mộng mơ
Đổ quyên đỏ thắm tình
yêu một thuở.
Sáng chủ nhật em dịu
dàng xuống phố
Màu áo ai ngan ngát
cả đồi nương
Hương thạch thảo theo
em đi thánh lễ
Tiếng chim gù gọi bạn
chót tháp chuông.
Em bé nhỏ như tường
vy cánh mỏng
Chùm ti gôn lướt nhẹ
tuổi xuân thì
Mimosa vàng nhẹ rơi
rơi trước ngỏ
Tôi ngập ngừng không
nở bước chân đi.
Em mộng mị bên Suối
Vàng Suối Bạc
Mắt mơ màng soi bóng
nước Tuyền Lâm
Hoa phượng tím rủ ve
về ca hát
Tôi gởi tình theo mây
núi Lang Biang.
Đà Lạt mùa nầy chiều
sương thấm lạnh
Chiếc khăn quàng hồng
phớt nụ hoa đào
Tôi cứ ngỡ em là nàng
công chúa
Ngủ trong rừng đợi
hoàng tử hôn nhau.
Hoa tầm xuân mang hai
màu thương nhớ
Ép vào lòng em giữ
khéo giùm tôi
Mai xa xứ có lên ngàn
xuống chợ
Để tìm nhau dẫu cuối
đất cùng trời.
Em lạc mất giữa ngàn
hoa Đà Lạt
Đem theo tình tôi gởi
tiếng thông reo
Con ngựa trắng trên
đồi Cù gặm cỏ
Suốt bốn mùa ánh mắt
vẫn trong veo.
Gửi
ngày 19/08/2013
CÂU HỎI CỦA THỜI
GIAN
Anh hỏi em sông dài
chia mấy nhánh
Mà thương thầm “con
cá lội biệt tăm”
Cơn bão rớt đêm qua
còn sót lại
Tiếng nguyệt cầm thao
thức mãi dư âm.
*
Anh hỏi em đường tình
phân mấy ngã
Mà đi hoài sao chẳng
thấy được nhau
Con phố nhỏ ngày xưa
mình đi học
Còn đâu đây hương ủ
mối tình đầu.
*
Anh hỏi em chiếc cầu
xưa mấy nhịp
Sao thuyền đi không
thấy nhớ quay về
Cá về đồng quẩy theo
mùa nước lớn
Điên điển vàng dờn
dợn bến sông quê.
*
Anh hỏi em dòng đời
bao nhiêu mặt
Vừa quay lưng đen
trắng đổi thay rồi
Tiếng dế gáy râm ran
mùa gặt mới
Gốc rạ vàng còn bông
lúa nào rơi?
*
Anh hỏi em mưa đầu
mùa mấy hạt
Hạt nào rơi trên má
hóp vai gầy
Mắt ai ướt anh ngỡ
rằng em khóc
Hiu hắt lòng ngậm thở
gió heo may.
*
Ta hỏi nhau- mắt u
buồn lặng lẽ
Dâu bể đời người biết
kể ai nghe
Tình yêu đầu em giữ
giùm anh nhé
Áo thời gian muôn
thuở chẳng quay về.
Tháng 8/2013
Gửi
ngày 14/08/2013
THÀNH PHỐ, MÙA XUÂN
Khi thấy cánh chim
bay trên thành phố
Là thấy xuân về một
góc quê hương
Khi thấy mai vàng trổ
bông trước ngõ
Là biết xuân về rất
đổi thân thương.
Vẫn biết con đường
ngày tháng đi qua
Từng in gót sao sáng
nay rất lạ
Có phải mùa xuân, ánh
nắng chan hòa
Và hạnh phúc theo
cánh chim trở lại
Các em ơi! có những
điều thầy nghĩ
Có những điều chưa
nói với các em
Hạnh phúc đời mình
như dòng máu đỏ
Luân lưu trong người
rồi cũng trở về tim.
Đất nước chúng ta
từng ngày thay đổi
Trên những hàng cây
góc phố con đường
Trên những cánh đồng
thơm hương lúa mới
Trên những công
trường sáng ánh hồ quang.
Giáo án mở ra với bài
học mới
Sao trong lòng bỗng
thấy thật bình yên
Lớp học hôm nay hình
như rộn rã
Khuôn mặt học trò sao
rất đổi thân quen.
Các em ơi! từ lòng
đất nầy hãy nhớ
Cha ông mình đã đổi
lấy máu xương
Cho cây lúa đơm bông
- những ngày khói lửa
Mà vẫn một lòng chung
thủy sắt son.
Hạnh phúc, tình yêu, cuộc
đời, sự sống
Biết bao niềm suy
nghĩ của hôm nay
Tất cả đang chờ bàn
tay xây dựng
Trong triệu tấm lòng
cho đất nước tương lai.
Thành phố vào xuân
muôn ngàn tiếng hát
Góc phố, con đường
đều khắc tình sâu
Lớp học, con đường,
hàng cây ngút mắt
Và chút tình yêu của
thuở ban đầu.
Gửi
ngày 10/08/2013
SAU MÙA CHINH
CHIẾN
Nhìn theo dòng nước
chảy
Hoa lau trắng ngút
ngàn
Lục bình trôi mê mãi
Về chốn nào mênh
mang?
*
Bạn sau mùa chinh
chiến
Không về, lại ly
hương
Ngày đi ai đưa tiễn
Phong trần kiếp gió
sương?
*
Sông vẫn là sông cũ
Bờ vẫn là bờ xưa
Mây bay mù cố xứ
Đâu bến đợi đò đưa?
*
Mấy mươi năm trôi mất
Tàn một cuộc bể dâu
Trùng dương màu xanh
ngắt
Chỉ thấy sóng bạc
đầu.
*
Chiếc cầu mới dây
giăng
Hai bờ đâu xa ngái
Sao bạn còn lang
thang
Nơi đầu non nắng
quái?
*
Bạn bây giờ có lẽ
Vui cùng bọn trẻ con
Hay một mình bóng xế
Lại vào nursing
home?*
*
Có như loài chim Việt
Mơ về đậu cành Nam
Gởi lòng lên phương
Bắc
Ngựa Hồ hí âm vang?
*
Đời giống như chớp bể
Mưa nguồn lạnh ai
hay?
Xứ người ai ứa lệ
Quê nhà vẫn mưa bay.
Tháng 8-2013
----
*nursing
home: nhà dưỡng lão
----
Gửi
ngày 06/08/2013
BÀI THƠ HÔN ĐÁ
Tai nghiêng nghe lại
tình người
Chút dư hương cũ qua
đời ăn năn
Tai nghiêng nghe mảnh
trăng buồn
Trôi qua tiền kiếp úa
vàng môi hôn.
*
Tình tôi, một thoáng
hương trầm
Mà phân vân mãi nhiều
năm lụy phiền
Lối xưa nào vết chân
chim
Sao tà huy xuống bên
hiên trúc vàng?
*
Người trong cổ tháp
hoàng hôn
Có nghe đá vỡ mộng
vàng trăm năm?
Tôi còn chút nhớ bâng
khuâng
Thèm hôn môi đá thì
thầm giọt sương.
*
Gởi người một thuở
trầm luân
Tóc thơm đã rũ nỗi
buồn trong tôi.
Quẩn quanh ghế nhớ ai
ngồi
Mà hương xưa cũ bồi
hồi khôn nguôi.
*
Tai nghiêng nghe đá
ngậm ngùi
Tôi trông cuối trạm -
thấy người mù sương
Gởi em chút nắng vàng
son
Trái tim đá cũng thơm
nồng nụ hôn.
Gửi
ngày 31/07/2013
Ở ĐÂU CÒN CÓ NGÀY
MƯA?
Bay qua cửa lớp nghe
lòng bâng khuâng
Ở đây có chút mưa
phùn
Ở đây có chút nắng
vàng
Hôn lên má đỏ ngày
tàn cuối năm.
Ở đây có chút niềm
riêng
Lá bàng rụng đỏ lối
quen sân trường
Ở đây có chút bụi
đường
Năm năm áo trắng còn
thương người về.
Ở đây có mái tóc thề
Thương nhau quấn quít
đường về quẩn quanh
Ở đây lá phượng con
xanh
Mà mơ hoa trổ trên
cành cây non.
Ở đây lối cỏ đã mòn
Trước sân im tiếng
trống trường chờ ai
Ở đây có những tháng
ngày
Nghe em cất tiếng
giảng bài thật êm.
Ở đâu … mới có ngày
xưa
Và em bóng cũ trong
mưa chợt về?
Gửi
ngày 29/07/2013
VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Có một vầng trăng xưa
Trôi qua miền thương
nhớ
Thuở một thời hai đứa
Hẹn nhau buổi tan
trường.
Hạt nắng vàng còn
vương
Trên tóc thề em gái
Bờ vai nào thương mãi
Nụ hôn đầu ngây thơ.
Ủ hương tuổi học trò
Suốt mùa say đắm đuối
Vầng trăng nào rong
ruổi
Theo em cùng tháng
năm.
Lòng tôi tựa mưa dầm
Ai bảo tình thấm lâu
Em dòng nước qua cầu
Trôi một lần biệt xứ.
Mưa chìm trong mộng
dữ
Thương hoài cánh chim
trời
Mang nỗi buồn lẻ loi
Bay qua mùa dông bão.
Giữa hai bờ hư ảo
Tôi lạc loài chơi vơi
Người ơi và tình ơi
Còn chi mà nuối tiếc.
Vầng trăng xưa đã
khuyết
Người xa xôi muôn
trùng
Trăm năm còn bao dung
Cho cuộc tình hai
đứa?
29/07/2013
Gửi
ngày 25/07/2013
MAI RA ĐỜI
ANH LÀM TÊN GIÁO
TRẺ
Rồi mai mốt anh rời
trường sư phạm
Ra đời làm tên giáo
dạy văn chương
Mớ hành trang là linh
hồn nứt rạn
Cuốn theo anh những
vết tích thiên đường.
Đường phố cũ – ôi em
thành phố cũ
Vẫy tay chào bụi xóa
dấu chân xưa
Ngỡ lãng quên đời
trôi như cánh mộng
Phượng úa tàn trên
cành cũ chiều mưa.
Khi anh biết đời đem
ngàn gió bão
Kết bụi hồng theo dấu
của thời gian
Vây quanh anh chập
chùng như sóng bủa
Biết phương nào anh
tìm chốn dung thân?
Mai ra đời anh đem
theo kỷ niệm
Về quận nghèo đốt
ngày tháng trên tay
Khi bên anh mùa xuân
còn chưa đến
Cuối phương trời cánh
én vẫn mù bay.
Lòng anh đó máu tim
còn cuộn chảy
Khắp châu thân luân
chuyển cả hình hài
Có trái tim xanh –
màu xanh của lá
Ươm hồn anh trên cây
cỏ sương mai.
Thôi thì em muôn đời
là chiếc bóng
Bay muôn trùng trên
cánh hạc mây cao
Anh vẫn đi đường trần
nhiều nhánh khổ
Để thương hoài mây
xõa tóc lao xao.
Mai ra đời mù tăm
ngày tháng cũ
Dạy học trò năm ba
chữ thánh hiền
Từ ngày nầy qua ngày
kia ngày nọ
Biết bao giờ anh hiểu
được đây em?
Mai xa lắc người yêu
ơi ngày đó
Anh gởi theo cánh
phượng nở muộn màng
Trên lối cũ nghe lời
than đá cuội
Xoáy vào hồn từng hơi
thở mênh mang
Anh sẽ đếm mùa xuân
trên vai áo
Cánh tay gầy nổi bật
những gân xanh
Lòng cạn khô như rừng
chim xa tổ
Gió mưa về rơi như lệ
long lanh.
Mai ra đời anh làm
tên giáo trẻ
Nhìn lũ học trò áo
trắng quần xanh
Mà chợt nhớ cho thời
xưa cút bắt
Có em anh và giấc
mộng không thành.
Mai xa lắc thời gian
đầy cát bụi
Anh biết tìm đâu lứa
tuổi xuân thì
Khi lá phượng rơi đầy
trên lối cũ
Thật âm thầm như bóng
dáng tà huy.
Để em biết suốt đời
anh say mộng
Thương áo học trò
giấy mực vàng phai
Để em khóc khi đời
anh trôi nổi
Trên đường đời anh
vẫn trắng đôi tay.
1975
Gửi
ngày 07/07/2013
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ
*
Có một thời học hoài
không thuộc
Lại thuộc lòng thơ
Nguyễn Tất Nhiên
Khúc tình buồn* theo
chân dạo ấy
Lỡ duyên đầu ai đó
tên Duyên.
*
Có một thời say mê
nhạc Trịnh
Hát nghêu ngao Tình
nhớ, Diễm xưa
Làm sao biết ngày sau
sỏi đá
Sóng về đâu chìm
khuất trong mưa.
*
Có một thời lòng đầy
yêu thích
Đọc chuyện tình Thụy
Vũ, Nhã Ca
Lại theo dấu Thiên
Long Bát Bộ
Áo Kiều Phong ải nhạn
lìa xa.
*
Có một thời bạn bè
lập nhóm
Viết thơ tình đăng
báo khắp nơi
Lũ con gái đọc cười
khúc khích
Thơ ai mà…thơ thẩn
quá trời!
*
Có một thời con tim
rộn rã
Cây điệp già ôm mối
tình si
Em tóc ngắn nhuộm
vàng hoa nắng
Cánh phượng hồng mang
tuổi thơ đi.
*
Người yêu ơi ngày xưa
xa quá
Có một thời áo trắng
tinh khôi
Mang nỗi buồn len sâu
tóc rối
Bước thiên thu tình
đã qua đời.
----
*bài
thơ được Phạm Duy phổ nhạc tựa Thà như giọt mưa
----
Gửi
ngày 02/07/2013
MỘT THUỞ NGƯỜI
VỀ
Người về trong mơ hay
chiêm bao
Môi thơm còn ngát nụ
hôn đầu
Thịt da chưa nở rời
thương nhớ
Đã vội chia lìa, nhói
tim đau.
Người về theo mưa hay
sương giăng
Chút nắng thu xa cuốn
bụi lầm
Mắt ai mang cả trời
giông tố
Lạc bến bờ xưa xóa
dấu chân.
Người về chờ sao hay
trăng lên
Đèn khuya hắt bóng
dáng ai quen
Sao ta lại đứng chờ
vô vọng
Chỉ thấy gió lùa qua
phố đêm.
Người về cùng mây hay
hoa ngâu
Lang thang trôi mất
mộng ban đầu
Rụng rơi từng cánh phai
hương thắm
Hiu quạnh một đời như
cỏ lau.
Một thuở người về bên
hiên cũ
Đâu còn son trẻ để
tìm nhau
Tóc thề phiêu dạt đời
dâu bể
Ứa mắt nhìn theo đến
bạc đầu.
Tháng 7/2013
Gửi
ngày 24/06/2013
NHỚ NẮNG ẤM QUÊ NHÀ
*Gởi tặng con An Tâm (Boston Massachusets
USA)
Nhắc máy đi đừng làm
ba lo lắng
Sao thời gian trôi
chậm chạp vô cùng
Đồng hồ cát thong
dong rơi từng hạt
Mà lòng ba khắc khoải
đến từng cơn.
*
Tiếng chuông reo
giọng con còn ngái ngủ
Gì thế ba? Ồ! Con ổn
thôi mà
Con ngủ lại trong
tiếng gào gió rít
Đâu hay rằng ba nhẹ
nỗi lo xa.
*
Bão Sandy qua bờ đông
nước Mỹ
Nước duềnh bờ, nhà
đổ, cột điện nghiêng
Chưa hết sợ lại
“Nemo” thế kỷ
Tuyết rơi dày cả
thước, dạ không yên.
*
Bom khủng bố làm
Boston rúng động
Con nhỏ nhoi lạc giữa
chốn kinh hoàng
Ôi nước Mỹ sao quá
nhiều hiểm họa
Ba lại nặng lòng bối
rối không an.
*
Con có nhớ ngôi nhà
xưa mái dột
Những ngày mưa tí
tách giọt rơi buồn
Mẹ ngồi lặng ôm con
chừng muốn khóc
Ba lạnh lòng nhìn đêm
tối sâu hơn.
*
Con lớn lên qua những
ngày đói sữa
Hồn nhiên đùa như cỏ
dại ngoài sân
Ba bạc tóc lo chợ đời
từng bữa
Dõi theo con từng
chập chững bước chân.
*
Con dẫu lớn qua năm
non bốn biển
Sãi cánh chim giữa
sóng gió trùng khơi
Mãi thơ dại trong
lòng ba thuở ấy
Cần bàn tay nâng bước
con vào đời.
*
Thầm ước mơ con vẫn
còn bé nhỏ
(Dầu biết rằng đó chỉ
ước mơ suông)
Nơi xứ người có bao
mùa tuyết lạnh
Nhớ quê nhà còn nắng
ấm nghe con!
Gửi
ngày 21/06/2013
THÁNG NĂM HOA TÍM LẠI
VỀ
Tháng năm bằng lăng
lại nở
Con đường tím bước
chân ai
Nắng ơi đem theo làn
gió
Mùi hương một thuở
thương hoài.
*
Tôi như chim hoang bỏ
núi
Rong chơi giữa chốn
đồng bằng
Bỗng đâu người dưng
rất lạ
Vô tình chịu cảnh
trói chân.
*
Từng chiều mưa sao
dai quá
Đường xa chẳng thấy
em về
Sợ gần em nghiêng mặt
lại
Tỉnh tuồng giả bộ nhà
quê.
*
Cuối mùa chồi non nẩy
lộc
Từng chùm quả nỏn
xanh tơ
Tình tôi sao không
kết nụ
Người xa nên nỗi dại
khờ.
*
Tháng năm nhớ tà áo
trắng
Một thời trốn gió
bâng khuâng
Ai thương đỏ màu
phượng thắm
Riêng lòng tôi tím
bằng lăng.
Tháng 6/2013
Gửi
ngày 19/06/2013
SAO EM KHÔNG LÀ…EM
CỦA ANH?
Sao em không là … hoa
ô môi?
Tím phớt tình anh
giữa chợ đời
Để mai có rụng theo
dòng nước
Vẫn vương vấn hoài
cánh thư rơi
Quên mất tuổi thơ
thời cút bắt
Quê người hiu hắt ánh
trăng trôi.
*
Sao em không là … mây
đỉnh cao?
Đưa anh về mãi tận
phương nào
Lang thang lạc giữa
miền cổ tích
Nghe ngẩn ngơ lòng
giọng ca dao
Ngậm ngải tìm người
nơi chớp biển
Mưa nguồn rơi trắng
mộng chiêm bao.
*
Sao em không là … nụ
tầm xuân?
Để được yêu nhau chỉ
một lần
Bước xuống vườn cà
chưa kịp hái
Một vùng mây nổi đã
cách ngăn
Đâu hay trời đất bao
la quá
Sông dài biển rộng cá
biệt tăm.
*
Sao em không là …
cánh phượng hồng?
Trên cành hạ nhớ nắng
mênh mông
Ngói đỏ đi qua thời
áo trắng
Trường xưa xa ngái có
chạnh lòng?
Không dưng lạc bước
con đường cũ
Ngỡ vẫn còn ai đứng
đợi trông.
*
Sao em không là …
vầng trăng xưa?
Dõi bóng tìm nhau dẫu
cuối mùa
Người xa khuất nẻo đi
không tới
Vẫn lặng lẽ chờ trong
tiếng mưa
Tóc ơi có còn bay
theo gió
Theo bước ai về, ánh
sao thưa.
*
Sao em không là … em
của anh?
Trên cành lá vẫn mướt
chồi xanh
Hương mật len theo
từng gân nhánh
Quấn quít bên nhau
dứt chẳng đành
Xe qua dốc núi không
dừng trạm
Mất dấu chân nhau
giữa bụi trần.
18/06/2013
Gửi
ngày 18/06/2013
LỤC BÁT DỌC ĐƯỜNG
*NGÀY QUA LONG HỒ
Sương mai rớt ướt ven
đường
Xe qua phố quận nghe
buồn vu vơ
Trắng tay ôm lấy bụi
mờ
Nắng Long Hồ rớt tình
cờ bên vai.
*ĐÊM NẰM Ở VĨNH LONG
Ta chờ tia nắng bình
minh
Nhưng chung quanh vẫn
âm thinh đêm nào
Nằm nghe tầm đạn bay
cao
Mắt hỏa châu sáng một
màu tương tư.
*VỀ CẦN THƠ
Mai ta trở lại Cần
Thơ
Đem theo kỷ niệm ta
ngờ vực ta
Đứng bên kia bắc đợi
phà
Dòng Hậu Giang cuốn
phù sa vào hồn.
----
*Đăng
trên Sóng Thần 26/01/1972
----
Gửi
ngày 17/06/2013
TRONG CÕI ĐỜI NHAU
Bốn mươi năm mới về ngang ngõ vắng- Ngôi
nhà xưa đã thay chủ bao người- Giàn thiên lý đong đưa chùm hoa tím- Hương hoàng
lan vẫn thơm ngát tình tôi- Em đâu đó trong cuộc đời, góc khuất- Trôi bềnh bồng
trong cõi mộng xa xôi.
*
Người năm cũ chắc bây giờ lạ lẫm- Tóc hơi
sương da lấm tấm đồi mồi- Nắng thu vàng nghe lá phong xào xạc- Gió đông tàn
lặng lẽ ngắm tuyết rơi- Mây có bay gởi lòng về cố xứ- Có nhói lòng thấm vị đắng
vòng môi?
*
Sớm công viên một mình ngồi quạnh quẽ-Nhìn
lũ chim đang ríu rít tự tình- Chiều lang thang quẩn quanh như khách lạ- Đêm lại
về trên tàu điện lặng thinh- Ngày vẫn thế, bao mùa mưa vẫn thế- Ánh mắt buồn
diệu vợi mãi chờ tin?
*
Đời già cỗi trôi nghiêng như cánh võng- Chưa
một lần phố cũ trở về thăm- Vẫn còn ai đi tìm hình của bóng- Ánh trăng ngà theo
mãi cả trăm năm- Con chim rúc trong bờ lau bụi cỏ- Tiếng kêu buồn trong nỗi nhớ
ăn năn.
*
Em vẫn bước qua bao miền đất lạ- Biết đâu
mùa nắng nhớ rụng hoa ngâu- Dù dấu chân thềm xưa rêu phủ kín- Có một thời ký ức
đã hư hao- Nơi cõi tạm tình cờ còn gặp lại- Có lẽ nào ta chẳng nhận ra nhau?
Tháng 6/2013
Gửi
ngày 15/06/2013
MỘT GÓC SÂN TRƯỜNG
Năm năm trời trôi qua
Đâu hay dòng nước
cuốn
Những ước mơ thật xa
Theo nắng vàng rơi
xuống.
Hôm nay người ra đi
Giữa hai mùa lá rụng
Đâu nghe gió thầm thì
Trên hàng dương xanh
ngắt.
Như gốc bàng trước
sân
Đã nhiều năm thay lá
Ngôi trường sống
nhiều năm
Ra đi – sao nhớ quá.
Nhìn hàng điệp mới
trồng
Còn xanh tươi màu lá
Biết bao giờ đơm bông
Đỏ rực trời mùa hạ?
Cô giáo hiền tôi ơi
Ra đi đừng buồn nhé!
Ngày mai hai phương
trời
Sầu đâu vương rất
nhẹ.
Có bao giờ trở lại
Ngang qua cổng trường
xưa
Nhìn hang cây năm
ngoái
Nhớ gì, trong cơn
mưa?
Những đêm đèn dầu
thắp
Soạn giáo án ngày mai
Bàn tay lần trang
sách
Nghĩ gì, cho tương
lai?
Lá xanh còn trên cành
Thương lá vàng rụng
xuống
Hạt sương còn long
lanh
Thương cỏ đùa gió
cuốn.
Mai đây bụi mù trời
Theo đường xa vô tận
Còn quấn quít chân
người
Thương hoài người
muôn thuở.
Đời ta như cánh gió
Trải cho đời bao dung
Như hạt sương trên cỏ
E ấp môi thơm nồng.
Gửi bạn chút nắng
vàng
Trong sân trường tháng
chín
Nghe tiếng trống
trường tan
Mà nghe lòng bịn rịn.
Tạm biệt nhau bạn nhé
Sao thấy lòng bùi
ngùi
Ở đâu rồi cũng thế
Chỉ là cánh bèo trôi.
Gửi bạn lời chúc lành
Giữa dòng đời trăn
trở
Ngày mai tống biệt
hành
Nghe lòng rưng chút
nhớ.
10/9/1980
Những ngày rời Thạnh Phú-Mỹ Xuyên
Gửi
ngày 11/06/2013
GỬI EM…GỬI MỘT BÀI
THƠ
Nắng chao nắng tắt
ngậm ngùi
Người về người cũng
khôn nguôi nỗi buồn
Mưa lên mưa xuống mưa
luồn qua tim.
Đường xưa đường mất
chân chim
Tôi trông tôi đợi lá
nghiêng nắng vàng
Mây bay mây rẽ hai
hàng
Mắt em mắt có lệ tràn
như mưa?
Lá vàng lá đỏ bay
tuôn
Gửi em gửi một bài
thơ
Áo xưa áo trắng phất
phơ một đời
Trăng khuya trăng
rụng xuống đồi
Tôi ngồi tôi ngủ như
người mộng du.
Trăm năm trăm tuổi
đời mù
Yêu em yêu chết mai
dù mất nhau
Tôi xưa tôi rụng trái
sầu trong tim.
Em xưa em có tình đầu
Gửi
ngày 10/06/2013
ĐÁNH MẤT VẦNG TRĂNG
Từ thuở yêu người tim
chợt thức
Mọc nhánh rong buồn
một góc sân
Sáng nắng chiều
nghiêng theo lặng lẽ
Góc nhớ đường quen
mòn vết chân
Ai hay sương thấm
thềm hoa cũ
Lạc dấu nhau rồi, nụ
tầm xuân.
*
Bụi đỏ theo em về
cuối ngõ
Tìm ai anh lạc giữa
chợ người
Con bướm vàng thôi
vờn khóm trúc
Sầu tình xếp cánh
chẳng buồn bay
Tóc thề vương vấn mùa
thi cũ
Nhẹ bước chân em lạnh
một đời.
*
Sáo ơi sao vội bay đi
thế
Chưa đến giao mùa đã
sang sông
Lớn ròng con nước
chia đôi ngã
Tím lục bình trôi nở
một dòng
Còn nghe hương thoảng
đầy trong gió
Mưa ướt đời nhau có
bận lòng?
*
Thơ tình anh viết từ
dạo ấy
Tuổi đôi mươi vụng
dại bao lần
Năm tháng tuổi xuân
đi biền biệt
Đắng lòng chưa hết
nỗi bâng khuâng
Đến giờ sao vẫn còn
dang dở
Vì người đánh mất một
vầng trăng.
8/6/2013
Gửi
ngày 09/06/2013
AN BÌNH VÀ TÓC NỘI
Ta trở lại dòng sông
xưa hiu quạnh
Bóng cau già vàng úa
đứng bơ vơ
Ôi quê hương một thời
thơ ấu cũ
Tiếng sáo diều ôm ấp
những mộng mơ.
Giờ còn đó mái tranh
nương bóng khói
Tiếng trống trường
vang lớp học ngày xưa
Mà kỷ niệm như mây
trời phiêu lãng
Theo nội về ươm trái
đắng tiễn đưa.
Ta nhớ quá con đường
quê đất đỏ
Bìm bịp kêu con nước
lớn về xuôi
Tóc nội trắng dãi dầu
vì sương gió
Thuở cơ hàn ta thương
nhớ khôn nguôi.
Giờ nội đã ngàn năm
yên giấc ngủ
Nắng An Bình sương
khói vẫn mù khơi
Con nước lớn đưa đò
về Ngã Bảy
Ôi cuộc đời nội không
có lấy ngày vui.
Gửi
ngày 07/06/2013
THU PHAI
Lỡ quên tôi hỏi đường
về
Thấy hoa xưa nở bên
lề cỏ thu
Ngập ngừng lá rụng âm
u
Thì ra giấc mộng phu
du ngày nào.
Thôi thì hồn cũ xôn
xao
Màu cây trong khói
trổ sầu xuống môi
Người quên tôi đã một
đời
Khi hay biết đã muộn
rồi còn đâu.
Cười run nỗi nhớ về
đâu
Tôi thơ thẩn mãi ngàn
sau còn buồn
Hỏi người mây dựng
đầu non
Ngày xưa trôi tắp
trên nguồn chiêm bao.
Lá cành còn biết
thương nhau
Tình tôi như thể,
người sao lạnh lùng?
Nẻo về lau lách hoàng
hôn
Tình tôi xa lắc, thôi
cùng cỏ cây.
Mắt người lệ đẩm thu
phai
Trăm năm bến cũ một
người đã quên.
Gửi
ngày 06/06/2013
CÒN MÃI TÌM NHAU
*
Trăm năm ai còn đứng
ngóng
Mà sao vẫn đợi chờ
nhau
Ngậm ngùi đường xa
vạn dặm
Ngỡ rằng xóa mất niềm
đau
Người về thiên thu
một bóng
Đâu còn kể chuyện bể
dâu?
*
Đời như nhánh sông
mãi miết
Đôi bờ nào biết nông
sâu
Bến xưa cầu còn nuối
tiếc
Đò xa chẳng biết về
đâu
Lớn ròng ngược xuôi
năm tháng
Trần gian có kẻ bạc
đầu?
*
Chút tình yêu đầu
quấn quit
Mưa thơm đã nhạt mùa
ngâu
Biển người mênh mông
vô tận
Tìm ai góc biển
phương nào
Cầu vồng mong manh
quá thể
Làm sao Ngưu-Chức gặp
nhau?
*
Cõi xưa hiên đời mưa
nắng
Thời gian vai áo bạc
màu
Hẹn hò một thời xa
vắng
Biết còn nhớ để tìm
nhau
Hay như tình đời đen
trắng
Gặp nhau quên cả
tiếng chào?
Tháng 6/2013
Gửi
ngày 02/06/2013
LABORATOIRE, VÀ MƯA
*Bài cho TT- Một chuyện tình phải
quên đi.
1. Khi anh nhìn thấy
Những hạt mưa đầu
tiên bay mù mờ
sau khung kính nhỏ
Những ô vuông trắng
màu thủy tinh
bắt đầu cho cuộc đời
mới
Anh mới biết rằng chỉ
có thời gian
mới làm cho em hiểu
được anh
Một trái tim nồng nàn
hơi thở, đập từng
nhịp yêu thương khi
cửa vườn xuân còn
e ấp
Những giọt mưa đầu
mùa lên men đất ẩm.
*
2. Khi anh nhìn thấy
Những hạt mưa đầu
tiên bay mù mờ
sau khung kính nhỏ
Ở laboratoire
Những petrie, những
pipette, những arlenmeyer
để thực hành một bài
học mới
Anh mới bâng khuâng
nhớ con đường hàng sao gầy guộc
chắc ũ rũ khi chưa
thấy em về
Những giọt lệ long
lanh nhuốm đầy trên thân lá
nhỏ xuống đời anh kết
tinh thành những trái đắng.
*
3. Khi anh nhìn thấy
Những hạt mưa đầu
tiên bay mù mờ
sau khung kính nhỏ
Anh mới biết mùa mưa
đã trở về
Trở về trong tận cùng
trí nảo - đập mạnh vào
bộ óc mê si của
anh,tan tành thành từng khối
Anh mới biết mình sắp
nổi cơn điên
Để trở về trong giấc
mơ huyền hoặc
Chỉ có em và anh.
Ngày xưa dưới sân trường.
*
4. Khi anh nhìn thấy
Những hạt mưa đầu
tiên bay mù mờ
sau khung kính nhỏ
Anh mới chợt nhớ
chuyến xe đò liên tỉnh nối liền
Cần Thơ-An Giang 64
cây số ngàn dài hun hút
Ở cuối con đường mắt
em còn nhìn theo, buồn đẫm những hạt mưa
Sắp rơi xuồng hồn anh
đầm đìa máu đỏ
Khi em quay đi là lúc
anh trở về, níu kéo lại
những kỷ niệm đã qua
trong cơn mê sảng
*
5. Khi anh nhìn thấy
Những hạt mưa đầu tiên
bay mù mờ
sau khung kính nhỏ
Anh khẽ thở dài
Tóc anh đã bạc, râu
anh đã rậm, cuộc đời sắp già,
sắp tắt như những
buổi học buồn tẻ ở giảng đường 3
khu văn hóa, hoặc ở
giảng đường Kawatora khu Cái Răng
Áo blouse lủng lỗ chỗ
những vết phá của acid, của baz,
Sao giống trái tim
anh không còn nguyên vẹn?
*
6. Khi anh nhìn thấy
Những hạt mưa đầu
tiên bay mù mờ
Sau khung kính nhỏ
Mịt mùng đất trời,
xóa mất đường về
Rồi em sẽ về đâu? Rồi
anh sẽ về đâu?
Hỡi em! Trái tim nhỏ
ngày xưa.
1974
Gửi
ngày 01/06/2013
ÁO TRẮNG TÌNH THƠ
*Kỷ niệm thời còn học trò Và mối tình
đầu đầy thơ dại.
Giờ kỷ niệm đã rời xa
mãi mãi
Bao tháng ngày hoa
mộng của ngày xưa
Mà em ơi! trường xưa
sao trống trải
Hàng phượng buồn lá
rũ khóc thành thơ.
Rồi mai mồt ai về
ngang đại lộ
Qua Hòa Bình để trở
lại trường Phan
Cho tôi gửi tâm tình
ngày xưa cũ
Ngắm áo dài ở cuối
dãy hành lang.
Trống trường vang
trong những giờ tan học
Đúng ngọ về anh qua
cổng trường em
Tà áo xinh em cười
nghiêng mái tóc
Che nón nhìn, anh ngơ
ngẩn lòng thêm.
Ngô Quyền ơi! con
đường anh gọi mãi
Bao tháng ngày áo
trắng của ngày xưa
Có ngờ đâu mùa vui
không trở lại
Nắng hạ ơi, mi đến tự
bao giờ?
Trường xưa đó vẫn nằm
trong tim óc
Trường em đây cách
mấy dặm quan hà
Phan Đoàn* ơi! mưa
buồn giăng phố hạ
Mối tình đầu cũng
chấp cánh bay xa.
Hoa phượng đỏ ru hồn
anh thương nhớ
Tiếng ve sầu trổi
khúc nhạc buồn tênh
Ơi trường xưa anh
lặng nhìn bỡ ngỡ
Một nỗi buồn, ngơ
ngác khoảng trời riêng.
Và từ đó qua rồi mùa
thi cũ
Bạn bè xưa giờ anh
biết đâu tìm
Nầy em hỡi tình yêu
nào ru ngủ
Mưa thu về đã biền
biệt cánh chim.
Bạn bè anh có thằng
mang áo lính
Qua hạ Lào đi đánh
trận miền xa
Và có đứa ngày về
không trọn vẹn
Cổ áo quan đã trả nợ
sơn hà.
Em có biết hạ về
trong nuối tiếc
Mùa thi nào anh xa
hẳn trường xưa
Mà em ơi! tình mình
sao cay nghiệt
Lỡ chuyến đò anh đứng
khóc trong mưa.
Mai mốt ai về ngang
Phan Thanh Giản
Qua trường Đoàn ngắm
áo trắng nhẹ bay
Cho tôi gởi tình yêu
thời hoa bướm
Bên mái trường bao kỷ
niệm không phai.
Mùa
thu 1972
----
*Trường
Phan Thanh Giản, Đòan Thị Điểm Cần Thơ
----
Gửi
ngày 29/05/2013
CUỐI NĂM
NHỚ THỜI YÊU EM
Thương em tôi có một
đời
Lá xanh cây đỏ ngùi
ngùi mơ phai
Bên rừng chim hót
trong mây
Mù che tuổi dại còn
bay rợp trời.
Xưa tôi phố nhỏ mưa
đời
Nhớ em tóc xõa môi
cười thâm niên
Ừ sao tôi thấy cửa
viền
Bức thư tình rớt dưới
hiên lá đầy.
Thương em sầu quá bờ
vai
Tròn mưa thấm áo lạnh
dài đêm qua
Phất phơ sợi khói quê
nhà
Theo tôi dõi bóng
trăng tà huy bay.
Trước thềm năm ngoái
đêm nay
Trái tim tôi có sông
đầy nước trôi
Thương em quá đổi bùi
ngùi
Sầu trăm năm nhớ một
thời yêu nhau.
CẦN THƠ EM VÀ MÙA
XUÂN
Ngàn sau còn thoảng
dấu trầm hương xưa
Thưa em lá đỏ cây
vàng
Cuối năm trời đất nhớ
nàng như tôi
Xưa em áo lộng một
trời
Tóc thơm năm cũ qua
đời bao năm.
Thương em một thuở
bụi lầm
Có tôi nắng sớm chiều
mưa
Theo em mà ngỡ như
vừa hôm qua.
Tàn đêm cây la ngủ mơ
Sao tôi còn thức như
chờ năm sang
Thâu canh chỉ thấy
trăng vàng
Như cùng tôi đợi bước
nàng trong sương.
----
Bài
thơ được Phạm Tương Như (định cư ở Mỹ) phổ nhạc
----
Gửi
ngày 15/05/2013
BUỔI SÁNG MỘT MÌNH
*
Buổi
sáng một mình bên ly phê đá - hẹp phố phường xe tấp nập bon chen - người mãi
ngược xuôi dòng đời hối hả - cuốn nỗi buồn vui cay đắng sang hèn.
*
Buổi
sáng một mình ngang qua phố nhỏ - lòng hẹn lòng bao chuyện cũ quên đi – sao bất
chợt nhìn chùm hoa mới nở - Nỗi xuyến xao theo cánh nhớ quay về.
*
Buổi
sáng một mình ngắm con sông chảy - chuyến phà xưa đưa người biệt phương nào –
cây cầu mới níu đôi bờ gần lại - nở vô tình đánh mất chốn tìm nhau.
*
Buổi
sáng một mình lang thang vô định - bạn bè dăm thằng đứa nhớ đưa quên - đứa tha
hương đứa đơn côi huyệt lạnh - đứa lại sống mòn quên mất tuổi tên.
*
Buổi
sáng một mình tìm quanh tìm quẩn - phố lạ quen nay bỗng vút cao tầng - lạ gì
đâu chút thường tình nhân thế - người tìm người hoài vọng cả trăm năm.
*
Buổi
sáng một mình thong dong đến lạ - giọt cà phê sao đắng miệng ngọt lòng – Trò
dâu bể một đời xem không hết - cười cợt tình,cười số phận long đong.
Tháng 5/2013
Gửi
ngày 15/05/2013
SÔNG TẦN
Một lưỡi gươm thiêng
một nỗi sầu
Ngày qua sông Dịch
rửa thù sâu
Vẩy tay cũng một lần
đưa tiễn
Ngút bóng ngàn trùng
biệt vó câu.
Kinh Tần mờ bụi trời
u ám
Vạn Lý mồ chôn-sách
học trò
Những tưởng rửa hờn
thù lục quốc
Nào hay huyết lệ đổ
thành thơ.
Vạn Lý Trường Thành
lấp mộ sâu
Ngàn năm cây cỏ cũng
xanh màu
Kinh Kha từ đó không
về nữa
Cờ rũ Yên bang vạn
nỗi sầu.
Sông Tần muôn thuở
còn lưu vết
Tráng sĩ xưa đi chẳng
trở về
Phất phới hồn bay vào
sử cũ
Còn vương tơ tóc ngát
hương thề.
Dương Tử qua rồi cơn
biến loạn
Động Đình mờ nhạt
bóng trăng trôi
Sông Tần mấy lớp phù
sa đổ
Chôn lấp nghìn thu
mối hận người.
Anh mơ hồn mộng ngàn
năm trước
Tìm bóng Kinh Kha của
thuở nào
Lướt sóng qua bờ sông
Dịch cũ
Gươm linh hào khí
ngút trời cao.
Gửi
ngày 12/05/2013
NHỮNG DÒNG SÔNG
CÁI
Lâu lắm không về thăm
Cái Nai
Bờ xa con nước chảy
đêm ngày
Ô rô mọc nhánh đời
hoang dại
Ta thấy phù sa đọng
gót ai?
Lâu lắm không về thăm
Cái Sâu
Quê thằng bạn học thuở
xanh đầu
Nước ngược ghe chèo
quanh quẩn mãi
Ngọn nguồn cũng mấy
dòng sông sâu.
Lâu lắm không về thăm
Cái Răng
Cầu tre mấy nhịp nhớ
âm thầm
Ta nhớ bần xanh cùng
khế chín
Thèm ăn nem nướng lúc
dừng chân.
Lâu lắm chưa về thăm
Cái Da
Mái dầm xanh ngắt ánh
trăng già
Đất mỡ đóng phèn tà
áo trắng
Gái vườn quê…cũng đẹp
kiêu sa.
Lâu lắm không về thăm
Cái Côn
Hàng cau tươi mát cả
con thôn
Đất đỏ đường quê sao
vương vấn
Lục bình tím ngát cả
dòng sông.
Lâu lắm không về thăm
Cái Trâm
Mùa xuân ở đó rộ mai
vàng
Có cô thôn nữ cười e
ấp
Nắng lóa trên tàn
bông bí xanh.
Lâu lắm không về thăm
Cái Dầu
Người xa quê nhỏ biết
về đâu?
Khói sương che lắp bờ
lau sậy
Mõi mắt trông ai đến
bạc đầu.
Gửi
ngày 10/05/2013
CÓ NHỮNG MÙA XUÂN CHIM
ĐỔI XỨ
Xa lắm thời gian như
trốn chạy
Anh về chưa hẳn đã
mùa xuân
Sao thấy hoa vàng rơi
trước ngõ
Ngỡ là trong mộng
chợt bâng khuâng.
Như ngày anh bỏ
trường xưa cũ
Đi mãi không về như
cánh chim
Khắp bốn phương trời
mây trắng gọi
Chưa lần nghe máu trở
về tim.
Hồn như lạc giữa trời
sa mạc
Suốt tháng quanh năm
thấy cát vàng
Xa lắm em về làm ốc
đảo
Ngập ngừng trôi dạt
giấc hồng hoang.
Có những mùa xuân
chim đổi xứ
Trở về nghe lá rụng
bên sân
Chiều nghiêng tóc cũ
vàng trong nắng
Ôi lá vô tư ủ mộ
phần.
Gọi nắng về trên cành
hoa cũ
Nghe trái sầu đau
rụng xuống đời
Góp lấy ngày xưa, mù
tiếng gọi
Trông chừng vô vọng
lắm tình ơi.
Mới hay cảnh cũ xa
người cũ
Chút hồn thu thảo mất
từ lâu
Núi dựng cồn mây sầu
quá nửa
U hoài bóng nhỏ biết
về đâu?
Để thấy một trời mơ
ước cũ
Theo cánh chim về
trong chiêm bao
Sương khói mịt mờ
đường sơn cúc
Ôi người trong mộng
chợt xanh xao.
Có những mùa xuân
chim đổi xứ
Nghe chừng hoa rụng
nụ phai hương
Bạc trắng mái đầu hồn
chợt tỉnh
Mới hay lạc mất dấu
thiên đường.
Gửi
ngày 05/05/2013
LỤC BÁT VỀ YÊU HOA
PHƯỢNG
BÊN MÙA HOA CŨ
Tay nâng cánh phượng
ngập ngừng
Năm năm qua mất tưởng
chừng mới đây
Ngủ yên những tháng
những ngày
Làm sao anh biết một
thời lang thang.
Phượng rơi theo guốc
khua vàng
Theo anh đi mãi đường
trần gian nan
Rồi mai anh sẽ lên
đường
Làm tên giáo trẻ bàng
hoàng như mê.
Yêu em hương thoảng
tóc thề
Bụi bay mất dấu…ai về
lối xưa.
LÁ PHƯỢNG ĐÃ VÀNG
Thôi em lá đã vàng
rồi
Theo cơn gió thoảng
theo đời anh trôi
Ngày xưa chôn lấp
chân người
Anh mang đem bán
những lời thơ say.
Nhiều năm lá đã vàng
bay
Mới hay mộng vỡ theo
bầy phượng xưa
Hỏi lòng lá phượng
rụng chưa?
Chắc đêm qua đã theo
mưa về đời.
Chết trong tôi, chết
trong người
Chết trong ngày tháng
phượng rơi hàng hang
Ngày sau em đã về
ngàn
Tôi thương xác phượng
đã vàng tình tôi.
Gửi
ngày 04/05/2013
NHỚ MÙA MƯA BONG
BÓNG
Nhớ không em tiếng
mưa thầm nhắc khẻ
Áo dài xưa rộn rã
bước ai về
Tà áo trắng tinh khôi
tình mới lớn
Anh dại khờ ngơ ngẩn
chút tình quê.
Nhớ không em cơn mưa
ngày xưa ấy
Anh trộm nhìn em giả
bộ làm ngơ
Mưa bong bóng dõi
theo người đi mất
Sao ngập ngừng giữ
mãi một bài thơ.
Tình thơ dại tuổi
mười lăm mắc cở
Tóc hoàng kim ướt nhẹ
buổi chiều xưa
Thương người ta, tại
sao không dám ngỏ
Để bây giờ lại tiếc
nuối ngẩn ngơ?
Mưa bong bóng, một
mùa mưa lại đến
Đã bao năm mưa chia
cắt đôi bờ
Người xa quá ở phương
trời góc biển
Ai vô tình – Ai đứng
đợi chờ ai?
Mưa bong bóng theo
đời anh trôi nổi
Thuở tóc xanh nay đã
nhuốm bạc rồi
Mái trường xưa rêu
phong từng chiếc ngói
Cánh dầu bay theo gió
muộn màng rơi.
Đời dâu bể
em ơi buồn muốn khóc
Chốn nhân gian
cánh én
lỡ xa bầy
Mưa bong bóng
một thời xa xôi quá
Cuối phương trời,
Ai còn nhớ thương
ai?...
Tháng 5/2013
Gửi
ngày 02/05/2013
MÙA XUÂN Ở MỘT NƠI NÀO ĐỂ NHỚ
Đêm nay hoa rụng vô
cùng
Một năm đất thở không
chừng quên nhau
Mù tăm mắt nhớ môi
sầu
Nơi nào để nhớ tình
đầu năm xưa?
Em như ngọn cỏ gió
đùa
Về chiêm bao động một
mùa chim bay.
Đêm nay trời đất thở
dài
Án thư sách cổ mưa
hoài ngàn sau
Ngồi nhìn bạch lạp mờ
chao
Tôi nghe tiếng gọi
đêm nào quẩn quanh
Ngày mai hát khúc
biệt hành
Tình tôi một thuở,
thôi đành mất nhau.
Đêm nay em rũ tóc sầu
Một năm đã muộn hoa
đào rụng thôi
Yêu em nước ngậm mưa
ngùi
Sầu trăm năm gởi một
đời tương tư
Hàng bay lớp lớp tôi
mù lối xưa.
Nơi nào để nhớ lá
thu?
Gửi
ngày 01/05/2013
VIẾT CHO KỶ NIỆM
Anh xuôi Ngã Bảy về
Long Mỹ
Nhìn khói động quê
quyện ngút ngàn
Nơi đó một lần anh
cất tiếng
Ngàn đời ký ức vẫn
chưa tan.
Xanh mãi vườn xưa nhẹ
gót chân
Tisfng chày gạo giã
dưới trăng thanh
Vút cao lời mẹ ca dao
ấy
Của một đời anh thuở
thái bình.
Chương Thiện có về
chung ước mơ
Hay là con nước rẽ
tình thơ?
Như ngày anh lớn lìa
quê mẹ
Nên mộng chiều xưa
hóa dại khờ.
Để nắng hanh vàng
thôn xóm cũ
Mẹ già hong tóc bạc
thời gian
Còn ai nhắc lấy mùa
ly lpạn
Sương trắng mái đầu
khói chửa tan.
Anh nhớ làm sao ngày
tháng đó
Quê nghèo xuôi ngược
biết bao kinh
Cha theo kháng chiến
đi biền biệt
Biết lúc nào vui buổi
thái bình.
Có nhớ gì không em
của anh?
Còn quê hương đó vết
không lành
Nghe tiếng đạn bom
mòn năm tháng
Như hỏa châu hồng rực
thâu canh.
Hãy ngủ đi em- cuộc
chiến nào?
Quê anh quê mẹ vẫn
thương đau
Ru em trong mộng đời
Long Mỹ
Để hiểu chúng mình sẽ
cách nhau.
Anh sẽ về theo mộng
tháng ngày
Phong Điền mưa bụi
lắm em ơi
Cái Răng có mãi hoài
chung thủy
Con nước vô tình vẫn
chảy xuôi.
Gửi
ngày 29/04/2013
VIẾT CHO NGÀY NGƯNG
BẮN
Ở đó mùa xuân cũng
trở về
Là ngày nắng đẹp chuyện
đồng quê
Cô thôn nữ áo bà ba
mới
Đất mỡ phù sa ngát
cuộc đời.
Anh sẽ đưa em về quê
ngoại
Ruộng đồng thơm lúa
mới thần nông
Mạ xanh từ đó gieo
niềm nhớ
Chôn kín tình quê tận
đáy lòng.
Đẹp lắm quê hương
ngày ngưng bắn
Không còn khói thuốc
đất khai quang
Chèo ghe tam bản về
thôn ấp
Ở đó dựng lên giấc
mộng vàng.
Nửa đêm nghe tiếng
tàu xa bến
Khói tỏa lưng trời
tiếng “súp lê”
Khăn trắng tiễn ai về
đất Bắc
Mà bao năm ấp mộng
câu thề.
Trở về để thấy lại Hồ
Gươm
Trong chuyến tàu đêm
xuyên Việt buồn
Hà Nội có còn như
thuở trước
Kinh thành cờ phủ
khắp Thăng Long.
Bến Hải chắc giờ tươi
đẹp hơn
Dòng sông ô nhục cũng
không còn
Người xuôi tay súng
về quê cũ
Xếp giáp nghe lòng
khơi nhớ thương.
Để dựng mùa xuân
trong thái bình
Nắng vàng hanh tóc má
em xinh
Anh rời đại học làm
thi sĩ
Để sống cho nhau suốt
cuộc tình.
Anh đưa em về miền
Năm Căn
Ở đó phù sa ngập
ruộng đồng
Tháng chạp đến mùa
dưa hấu chín
Ngọt tình ngọt lịm cả
dòng sông.
Để thấy quê hương
ngát mộng đời
Bạn bè dăm đứa cùng
về chơi
À ơ bài hát ca dao mẹ
Em nhé mùa xuân đã
trở về.
5-1-1973
Gửi
ngày 29/04/2013
CỘI MAI GIÀ QUÊ
HƯƠNG
*Khi đi ngang nhà người
xưa, thấy gốc mai già
còn đó, mà người xưa đã
biền biệt phương nào.
Năm năm trời trở lại
Qua cổng nhà người
xưa
Thấy cội mai ngày cũ
Vẫn đứng cùng nắng
mưa.
Hàng giậu bìm leo
ngang
Nở đầy bông tím ngắt
Mà thấy lòng bâng
khuâng
Nhớ đến người vắng
mặt.
Cội mai già quê hương
Cuối mùa hoa lại nở
Là biết sắp tàn đông
Hoa vàng bay theo
gió.
Bao năm người xa xứ
Đâu biết tin quê nhà
Người xưa và cảnh cũ
Mỗi ngày một cách xa.
Sao nhớ như hôm qua
Gương mặt người rất
trẻ
Làn tóc ướp hương hoa
Còn thoảng trong gió
nhẹ.
Ngỡ gặp người trong
mơ
Khi sương đêm xuống
lạnh
Áo trắng học trò xưa
Hắt hiu niềm cô quạnh.
Giữa hai bờ đại dương
Cánh chim nào đã mõi?
Người xưa giờ mù
sương
Biết bao giờ gặp lại?
Gởi em một bài thơ
Từ quê nhà cách trở
Gởi em những ngày xưa
Suốt đời anh vẫn nhớ.
Sóc Trăng
mùng 6 tết 1980
Gửi
ngày 28/04/2013
VIẾT GỬI LẠI TRƯỜNG
CŨ
Đêm cuối ngủ lại
trường
Mà nghe lòng sóng vỗ
Xôn xao trên hàng
dương
Tiếng lá thầm nhắc
nhở.
Ra đi còn chút tình
Vấn vương như sợi chỉ
Se chân người bao năm
Lời thầm thì tri kỷ.
Mai anh về Cần Thơ
Thương bàn chân bé
nhỏ
Gót lấm bùn trong mưa
Khi vội vàng lên lớp.
Nhớ làm sao những
ngày
Đưa em về điểm dạy
Mà đầy trời mưa bay
Nghe lòng mình ấm
lại.
Hạnh phúc một đời
người
Thơm trong từng hơi
thở
Ấm môi người tình thơ
Lời hẹn hò gắn bó.
Còn sáng mãi vầng
trăng
Theo anh hoài năm
tháng
Còn nhớ mãi dòng sông
Theo em hoài vô tận.
Tạm biệt trường năm
xưa
Mai ta về phố chợ
Tạm biệt người năm
xưa
Tình sâu xin khắc
nhớ.
Tháng7/1981
Gửi
ngày 26/04/2013
CHIỀU Ở TRƯỜNG SƯ
PHẠM
Nắng lên tóc ươm vàng
cây cỏ úa
Bụi mù trời quyện tà
áo tung bay
Anh ở lại-chiều
lên-trường sư phạm
Ngỡ hồn xưa vương vấn
dấu chân nai.
Trông mõi mắt người
đâu là người cũ
Mà bâng khuâng trên
lối cỏ điêu tàn
Chút hơi thở thơm
nồng mùi mực giấy
Đã thoảng tan trong
gió bụi chiều đông.
Mây trắng lắm về đâu
cho anh gởi
Chút nỗi niềm quấn
quít mãi người xưa
Chỉ còn anh ôm hoài
bao ảo vọng
Mà không hay trời đất
đã sang mùa.
Gửi
ngày 25/04/2013
MÙA CỔ NGUYỆT
Trăng lồng bóng, đời
trôi bao nhánh khổ
Xuống dương trần lấp
giấc mộng Từ Lang
Trăng địa đạo xoay
mòn năm tháng cổ
Bước hài tiên lạc mất dấu địa đàng.
Con chim lạ đi từ đêm
hôm trước
Thoáng hình ai soi
nhẹ bóng thiên thu
Đường vạn lý, trăng
treo đầy cổ tích
Lá hồng hoang tăm tắp
ánh sa mù.
Mùa cổ nguyệt, trăng
đầy vơi một mảnh
Vàng áo xưa trên
những bước đi về
Đêm rên rỉ tiếng than
loài giun dế
Tựa lời thiêng, ma
quỷ khóc thảm thê.
Anh nghe thấy tiếng
chim bên bờ suối
Rót vào hồn tha thiết
dấu cổ thi
Sao không thấy khi
anh tìm gặp bóng
Phải là em, người
mộng, hóa hồ ly?
Sương rơi chậm đưa
hồn anh say giấc
Khúc nghê thường văng
vẳng tự ngàn xưa
Đường Quân ơi! Người
từ thiên thu trước
Có thấy buồn dương
thế những chiều mưa?
Gửi
ngày 21/04/2013
HÀ TÂY*,
BÀI THƠ KẾT NGHĨA
Em ở Hà Tây, ở Hà Tây
Trường Sơn lá đỏ lạnh
đêm dài
Lạ thấy mây vương
trời Nam Bắc
Và chút mưa ngàn
trăng trắng bay.
Kháng Mỹ - Hà Tây
tình mới lớn
Vượt rừng qua núi
bước chân mau
Cô giao liên nhỏ,
lòng không nhỏ
Đạp lá khô như đạp
xác thù.
Để thấy Hà Tây trong
ánh mắt
Giúp miền Nam từng
hạt gạo đầy
Và những đứa con lòng
rất trẻ
Vượt Trường Sơn hướng
cả về đây.
Đẹp làm sao Hà Tây
kết nghĩa
Như tình ruột thịt tự
ngàn năm
Như Bắc Nam muôn đời
là một
Triệu tấm lòng chỉ một Việt Nam.
Em thấy gì không hỡi
Hà Tây?
Quê hương sau những
tháng năm dài
Không còn một bóng
quân xâm lược
Giặc đã thua ta bỏ
chạy rồi.
Anh thấy quê mình
ngày giải phóng
Rợp cờ cách mạng-nắng
xôn xao
Mầm xanh đã nhú qua
lòng đất
Mà ngỡ như còn trong
chiêm bao.
Đã thấy lòng như ngày
mở hội
Đôi bờ reo nhịp sóng
trường giang
Anh nghe như thể mùa
xuân đến
Nở ngàn hoa trên cả
miền Nam.
Đoàn hát chèo Hà Tây
thân thương
Gửi nhau một chút nụ
xuân hồng
Dù mai trên bước
đường lưu diễn
Hãy nhớ hoài Cần Thơ
vấn vương.
Ngàn cánh tay mang cả
mùa xuân
Sóng Cửu Long nhịp
sóng sông Hồng
Tiếng “súp lê” vang
đường xuyên Việt
(Ôi những con tàu mới
hồi sinh!).
Lúa đã lên bông trổ
đòng đòng
Phù sa thơm ngát cả
dòng sông
Tan giặc quê mình
thay áo mới
Là nhớ Hà Tây đến
khôn cùng.
Cám ơn Hà tây – cám
ơn em
Dù ngàn xa anh vẫn
gọi thầm
Có mai trên chuyến
tàu xuôi Bắc
Cho gửi Hà Tây trọn
tấm lòng.
Tháng 9/1975
----
*Hà
Tây: tỉnh kết nghĩa với tỉnh Hậu Giang sau giải phóng miền Nam 1975
----
Gửi
ngày 20/04/2013
TRÊN CHUYẾN TÀU THANH
BÌNH
Nắng đẹp khi ngày anh
trở lại
Dòng sông quê ngoại
rất hiền hòa
Mùa ngưng bắn đến như
hoa nở
Mộng ước bây giờ thật
thiết tha.
Quê anh đó ngọt dòng
sông Hậu
Tăm tắp trường giang
rũ bóng dừa
Áo mới đường làng che
bóng nắng
Là bao kỷ niệm của
ngày xưa.
Đẹp lắm quê hương
ngày ngưng bắn
Ruộng đồng lúa mạ mọc
lên cao
Tràm xanh đưa bước
chân anh tới
Cây trái miền Nam rất
ngọt ngào.
Trên chuyến tàu về mơ
ước cũ
Trong anh hoa nở ngập
con đường
Anh thấy mình như
thời trẻ dại
Tung tăng chân sáo
đến sân trường.
Và em con gái miền
sông Hậu
Môi thắm má hồng anh
vấn vương
Sức sống như căng
buồng ngực nhỏ
Anh nghe hơi thở ngát
hương nồng.
Anh về bên túp lều
tranh ấy
Khi chiến tranh nay
đã sắp tàn
Nam Bắc lá cờ bay
phất phới
Mùa xuân em biết có
gì hơn?
Và ước mơ xưa cũng đã
thành
Bây giờ còn lại
chuyện trăm năm
Em cô dâu mới miền
quê cũ
Thương quá mùa xuân
lúc thái bình.
Những ngày ngưng bắn 1973
Gửi
ngày 19/04/2013
NẮNG XUÂN
CHO MÁ EM HỒNG
Tóc rối bên bờ mơ ước
xanh
Vàng bay kỷ niệm mộng
không thành
Nghe em biển lộng
ngoài khơi ấy
Có cuộc tình phai
theo nắng hanh.
Cho tròn thương nhớ
chuyện ngàn đêm
Bên mộng suy tư chợt
úa mềm
Áo mới màu xanh muôn
thuở đó
Trường Đoàn lối mộng
rẽ tơ duyên.
Để nắng lên cho má em
hồng
Nghiêng nghiêng vành
nón có tươi không?
Màu xanh lúa mạ đồng
quê ấy
Em bỏ quên rồi để nhớ
mong.
Anh góp vườn trăng tự
địa đàng
Đem làm sính lễ
chuyện trần gian
Trầu cau cổ tích ngày
xưa ấy
Đám cưới mùa xuân quá
rộn ràng.
Biết để mà mơ đời
lãng bạt
Động Đình thuyền mộng
vẫn chơi vơi
Ngàn văn tự góp hồng
đơn thắm
Nghe cuộc tình say kỷ
niệm rồi.
Để nhớ thương hoài mơ
mộng ấy
Ngàn thu giấc ngủ địa
đàng xanh
Nửa trời nắng đổ chân
tình ái
Giọt lệ thương đau
khóc muộn màng.
Giấy trắng tình thư
mờ bóng cũ
Như ngày bến lạ đã xa
đưa
Nắng xuân cho má em
hồng thắm
Cho áo dài xinh mộng
diễm xưa.
----
*
Đăng trên tạp chí Xuân năm 1973 Trường THTH Phan Thanh Giản Cần Thơ.
----
Gửi
ngày 18/04/2013
NGÀY XƯA TÊN HÀN SĨ
ẤY
Ngày đi lá tiễn đưa
vài dặm
Lòng ta mây trắng bay
nhiều năm
Ngói đỏ sân trường
lăn lắc nhớ
Nửa đời ung khói nhớ
trầm ngâm.
Xưa theo em về, mưa
lất phất
Tóc hoàng kim ướt nhẹ
như sương
Tên học trò nghèo
thương quá đổi
Nhiều năm tình vẫn
sáng như gương.
Xưa ta một trời đầy
đại mộng
Danh không thành chưa
trở về quê
Qua cầu trời đất ngùi
thương nhớ
Mơ lối huyền sương
lạc nẻo về.
Mười năm mộng đã sờn
vai áo
Tên học trò xưa lỡ
vận hoài
Ta cũng đành nhìn đời
trơ mắt
Rồi ngậm ngùi trở lại
thiên thai.
Núi phủ Từ Lang đầu
bạc trắng
Đào nguyên nguồn lạc
bước vân hài
Mộng Giáng Hương ngùi
sương cổ tích
Trần gian mù mịt cánh
chuồn bay.
Cảnh cũ ta về thăm
người cũ
Một đất trời xưa-chết
ngậm ngùi
Ngày đi lòng ta còn
niên thiếu
Ngày về đầu đã bạc tả
tơi.
Lại lên đường tên hàn
sĩ ấy
Giang hồ trời đất chỉ
mình ta
Phong ấn nửa đời trôi
mất biệt
Tiễn ta quê nhà mưa
bay qua.
Gửi
ngày 16/04/2013
KHI TRÔNG THƯ NGƯỜI
CŨ
Cũng may tôi có một đời
Để đau,
để khổ, để ngồi trông thư.
(Du Tử Lê)
Ở đây phố lạnh mưa
đời
Xe hun hút xuống
đường dài thâu đêm
Trong tôi tháng nhớ
ngày quên
Bóng em ngày cũ còn
chênh vênh sầu.
Ở đây phố nhỏ mưa mau
Mưa se sợi nhỏ lạnh
bờ tóc nhau
Rồi thôi nước chảy
ven cầu
Nhiều năm hai đứa hư
hao một đời.
Ở đây phố ướt mưa
ngùi
Hình như hai đứa…đã
già hơn xưa?
Có bao tháng nhớ ngày
chờ
Trông thư chẳng biết
bao giờ đến nơi?
Gửi
ngày 14/04/2013
LÚC ANH MẤT
1*
Lúc anh mất không còn
gì để nói
Một bàn tay có ngón
dài ngón ngắn
Nằm xuôi theo bờ ngực
Cửa đời anh đã khép
Ánh mắt làm chết lòng
người
Không làm anh rung
động
Ai cũng qua một lần
sinh tử
Em cùng đừng buồn làm
chi
Như mẹ cha từng nhìn
anh nghi ngại
Một thằng du tử
Yêu chi cho khổ cả
đời.
2*
Lúc anh mất không còn
gì để khóc
Dù một lời yêu em
Sao nhiều năm mất thở
Con đường xa không
làm anh mệt mõi
Anh sợ lòng mẹ cha
Là đò ngang cách trở
Ta không thể bất hiếu
Mà bỏ đi thật xa.
3*
Lúc anh mất không còn
gì để nhớ
Nắng sẽ buồn và mây
sẽ ngừng bay
Đêm ngủ bên côn trùng,
đất cát
Linh hồn lại về bên
em
Trong giấc ngủ bình
yên ấy
Có trái tim xanh-màu
xanh của lá
4*
Khi anh mất không còn
gì để khổ
Bởi vì anh chối bỏ
thiên đàng
Bỏ quên trách nhiệm
chúa đã giao
Khi anh trở về
Cửa nhà thờ khép kín
Gác chuông không còn
vang
Quỷ sa tăng đứng đợi
Đón anh, hai bàn tay
rộng mở
Như đã lâu lắm rồi
MƯA ĐÊM TRÊN CẦU CẦN
THƠ
© Tác giả giữ bản quyền.
Qua cầu nghe tiếng
mưa đêm
Bên sông phố đã lên
đèn từ lâu
Ngọn đèn cao áp chìm
sâu
Trong làn mưa lạnh
giọt sầu cứ rơi.
Nhịp cầu nối bến bờ
vui
Người qua sông có bùi
ngùi nhớ nhau?
Chuyến phà cuối dạt
về đâu
Cánh cò quê cũ bể dâu
đời người.
Sông dài cá đã về
khơi
Em qua bến cũ quên
lời cùng tôi
Chân cầu dòng nước
trôi xuôi
Mưa ơi có ướt tóc
người đêm nay?
2/5/2014
Nguyễn An Bình © Tác giả giữ bản quyền.
. Cập
nhật lại- ngày 20/11/2015
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Cần Thơ ngày 02/07/2013
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét