Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 5 (Thành phố Đà Lạt)
Những mảnh vỡ ký ức – Tiểu thuyết Võ Anh Cương 5 (Thành phố Đà Lạt)
Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015
Mùa nắng bắt đầu ở cao nguyên, cỏ cây xanh một màu bất tận. Màu xanh và nắng vàng tràn ngập không gian mênh mông những gió. Cơn gió ban mai mang hơi lạnh đánh thức anh em Trương Đại Quá dậy. Đêm qua, anh em nhà họ Trương thức hơi khuya để nghe ông K’Rè kể chuyện ông nội ông đã nhìn thấy cây trầm dó như thế nào. Ông K’Rè là một người nói ít, nhưng từng lời của ông gần như cô đọng những ý tưởng của một con người sống gần với thiên nhiên. ...
Thông tin liên hệ: (VanDanViet) Tác giả Võ Anh Cương
Họ tên thật Nguyễn Hữu Cương
Bút danh khác Văn H. Cương
Địa chỉ: Nhà thuốc tây Đa Thành, 33 Nguyễn Siêu Phường 7, thành phố Đà Lạt.
Điện thoại: 0982.582.298
Email: voanhcuongdalat@gmail.com - voanhcuongdalat@yahoo.com
_____
Võ Anh Cương
NHỮNG MẢNH VỠ KÝ ỨC
Tiểu
thuyết Võ Anh Cương
CHƯƠNG V
Mùa nắng bắt đầu ở cao nguyên, cỏ cây xanh
một màu bất tận. Màu xanh và nắng vàng tràn ngập không gian mênh mông những
gió. Cơn gió ban mai mang hơi lạnh đánh thức anh em Trương Đại Quá dậy. Đêm
qua, anh em nhà họ Trương thức hơi khuya để nghe ông K’Rè kể chuyện ông nội ông
đã nhìn thấy cây trầm dó như thế nào. Ông K’Rè là một người nói ít, nhưng từng
lời của ông gần như cô đọng những ý tưởng của một con người sống gần với thiên
nhiên. Cả đêm ông già ngồi khơi bếp lửa, miệng ngậm tẩu thuốc thỉnh thoảng phà
ra một làn khói khét lẹt của loại thuốc lá tự trồng.
Qua
chuyện kể của ông K’Rè, anh em nhà họ Trương mới biết rằng, ông nội của ông
K’Rè đã tìm thấy một cây dó cổ thụ, có lẽ cây dó này đã sống ngàn năm tuổi và
trong thân cây ẩn chứa một lượng lớn trầm hương. Gốc và rể cây là nơi kết tụ
của kỳ nam, phần tinh túy nhất của cây dó. Ông K’Rẻo, ông nội của ông K’Rè, đã
vô tình tìm thấy cây dó cổ thụ này và đã
gom hết số trầm hương và kỳ nam vô giá. Ông K’Rẻo không sử dụng ngay số dược
liệu này, ông biết giá trị của nó và cất vào một nơi bí mật để chờ lúc cần thiết
thì mang ra dùng. Đến bây giờ Trương Thái mới biết thêm một tính cách của người
Thượng, đó là tấm lòng họ khoáng đạt vô cùng. Mọi của cải vật chất, người
Thượng chỉ chú ý đến công dụng mà thôi, ngoài ra họ không bao giờ có tấm lòng
tham lam mưu cầu lợi ích cá nhân. Chính vì vậy mà trải qua bao nhiêu năm, số trầm kỳ trong cánh rừng
đại ngàn bên cạnh dòng K’Rông Nô vẫn còn đó để chờ những người con của bon
Cây Ngo đỏ tìm về và mang đi đổi …muối. Nhưng tìm ra chỗ cất giữ trầm kỳ
sau mấy chục năm trời thông qua lời kể của ông nội ông K’Rè quả là không dễ
dàng gì.
Mặt
trời lên cao, đoàn người tìm trầm men theo dòng sông đi dần về phía hạ lưu.
Theo lời ông K’Rè, họ cần phải tìm ra một cây thông có một nhánh lớn bằng thân
cây. Đó chính là dấu hiệu để nhận diện, nhánh cây chỉa về phía nào, hướng đó
chính là hướng kho báu nằm dưới một tàng cổ thụ với khoảng cách…một cái xà gạc.
Không biết trải qua bao nhiêu là năm tháng, cây thông đó có còn không? Đây
chính là điều anh em nhà họ Trương băn khoăn nhất, còn những người Lạch,
họ vẫn bình an với nét mặt vô tư. Nếu cây thông không còn vì một lý do nào đó,
chuyến đi của những người tìm trầm xem như thất bại. Trương Thái lo lắng vô
cùng, vừa đi cậu vừa ngắm cảnh vật dọc hai bên đường, cậu ngóng tìm một cây
thông có một nhánh to bằng thân cây như truyền thuyết ông K’Rè kể. Nhưng vùng
này là loại rừng hỗn giao, ngoài loài thông ta còn tìm thấy nơi đây những loài
cây khác. Cây lá rộng với những phiến lá to rắn rỏi như cố vươn lên trời xanh
bất tận để đón lấy ánh nắng mặt trời đang hào phóng tỏa xuống thế gian những
quầng sáng vàng màu mật. Trời bắt đầu oi bức, những con ruồi vàng bay theo quấy
rầy mọi người khiến Trương Thái cảm thấy khó chịu. Cậu không theo đoàn người
tìm trầm nữa, cậu tách ra và đi về phía dòng sông. Thái muốn rửa mặt mũi để xua
đi mệt nhọc. Dòng sông K’Rông Nô vẫn vô tư hát ca khúc của mình bằng những âm
điệu lúc du dương, lúc trầm lúc bỗng. Thái vốc một bụm nước vã lên mặt mình.
Mát quá, cậu thầm nghĩ như vậy. Dòng sông trong xanh, bóng mấy con cá sông thấp
thoáng dưới một gộp đá khiến Thái nhớ ngay đến sợi dây câu. Mắt Thái sáng lên,
đã hơn một tuần rồi Thái chưa được ăn một bữa cá nào cả. Đơn giản vì đoàn người
tìm trầm vẫn còn ở đất săn của người Lạch. Muôn thú nhiều vô kể, với tài
thiện xạ của K’Quang và K’Sa, cả đoàn không lo thiếu thức ăn. Vì vậy Thái cũng
không phải trỗ tài câu cá và săn thú nữa. Nhưng sáng nay thấy mấy con cá tràu
sông đang nhả từng chuỗi dài bọt nước khiến Thái thèm món canh cá tràu nấu với
me rừng quá chừng. Quả thật món này rất ngon, nhất là trong thời tiết nóng bức
như hiện nay mà có được một bát canh chua cá tràu thì phải biết. Me là một loại
cây mọc hoang trong rừng và cũng không nhiều lắm. Thái ít khi gặp loại cây này,
nên khi có dịp là Thái hái một ít lá me phơi khô để dùng dần. Trong đáy gùi của
Thái cũng còn một ít lá me. Thái miên man nghĩ. Từ món canh chua cá tràu Thái
nhớ đến nhiều món ăn khác mà thầy đã dạy cho Thái cách chế biến. Thật đáng
tiếc, Thái không còn một chút nước mắm để có thể chế biến món rắn nhồi. Thái đã
ăn nhiều loại rắn khác nhau, nhưng rắn hổ là ngon nhất. Có lẽ do loài này lớn
tướng nên nhiều thịt chăng? Có lần Thái đã bắt được một con hổ chúa nặng dễ đến
trên mười cân. Cậu cho máu rắn và
túi mật vào hủ rượu của thầy. Còn bộ
lòng, Thái xào lên với một ít hành lá làm món nhắm cho thầy. Nhìn khuôn mặt
thầy ra vẻ hài lòng khi nhắm rượu và xem cậu chế biến thức ăn, Thái thấy vui
vui. Cậu “làm lông” con hổ chúa thật sạch và nhồi món thịt rắn đã được băm kỹ
và ướp cẩn thận vào bộ da con rắn. Nhất thiết phải có chút nước mắm thì mới dậy
mùi. Thầy cậu nói như vậy. Ngoài ra còn phải có hạt tiêu, hành hương, xả và một
chút rượu trắng. Thứ gì chứ rượu là thứ mà thầy cậu không thể thiếu được. Hàng
năm, sau khi thu hoạch xong vụ lúa đồi, bao giờ thầy cậu cũng dành một phần để
cất rượu. Thật lạ, dòng suối trước nhà hai thầy trò bao giờ cũng cho ra những
mẻ rượu ngon nhất. Thầy cậu đặt tên là Hoàng hoa tửu. Không biết vì sao mà thầy
lại đặt tên như vậy, cả thung lũng hai thầy trò ở chỉ vào cuối mùa mưa, hoa dã
quỳ nở vàng ối không gian, còn ngoài ra chẳng có một loại hoa vàng nào cả.
Không lý lại lấy tên hoa dã quỳ có sắc không hương kia để đặt tên cho một loại
rượu mà thầy ưng ý? Không thể như thế được. Hoa dã quỳ là hoa dã quỳ không thể
gọi là hoàng hoa được. Nhưng cái tên hoàng hoa tửu ăn sâu vào trí nhớ của cậu
mỗi khi rót cho thầy một chén rượu sủi tăm. Cái tăm nhỏ xíu sủi lên từ đáy một
vật có thể chứa nước và nhìn thấu suốt bên trong mà một hôm cậu tình cờ nhặt
được trong rừng. Cậu lấy làm lạ với vật thể này, từ trước đến giớ cậu chỉ thấy
toàn là vò, hủ bằng đất nung chứ chưa bao giờ thấy một vật chứa được nước như
vậy. Cậu hăm hở đem vật lạ về khoe thầy. Trái với sự chờ đợi của Thái, thầy cậu
trầm ngâm và khuôn mặt ông đăm chiêu khi nhìn thấy vật lạ. Một hồi lâu ông mới
nói:
-
Con tìm thấy cái này trong rừng à? Đây là cái chai thủy tinh của người Phú Lãng
Sa, từ nay đất này không yên được nữa rồi!
Thái
không biết chai thủy tinh là gì cả, cậu không dám hỏi nữa khi thấy thầy không
vui, nhưng cái chai lạ cậu nhặt được là một nỗi ám ảnh trong cậu. Cậu phải tìm
cho ra tại sao thầy cậu lại đăm chiêu khi nhìn thấy một vật kì bí và đẹp đẽ mà
cậu coi như một báu vật? Quả thật Thái thích cái chai này lắm. Nó trong veo,
khi cậu đong đầy rượu, cậu khẻ lắc một cái, một chuỗi tăm từ đáy chai bay lên trông
đẹp mắt vô cùng. Chưa bao giờ cậu trông thấy một vật tương tự như vậy. Cậu mang
cái chai vào bếp và dùng đựng rượu cho thầy. Những lúc rỗi rảnh, Thái thường
ngồi bất động bên cái chai và ngắm say sưa. Cái chai có một dòng loằng ngoằng
nỗi cộm lên bên dưới đáy. Đó là gì cậu không biết. Và không có ai trả lời những
thắc mắc cho cậu cả. Còn thầy cậu hình như không mấy thích thú khi nhìn thấy
nó.
Mải
nghĩ ngợi, sợi dây câu căng ra lúc nào không biết. Thái thắc thỏm mừng thầm,
như vậy trưa nay Thái sẽ có một bữa cá sông rồi. Từ nhỏ, cậu là tay sát cá, nên
khi câu trên dòng K’Rông Nô, cậu nghĩ rằng mình sẽ bắt được một vài chú cá to.
Có như vậy mới đủ cho cả đoàn năm người ăn, chứ vài con cá nhép thì bỏ bèn gì?
Thái bậm môi và giật mạnh chiếc cần. Hình như
là một chú cá to, Thái nghĩ thầm như vậy. Quả thật một chú cá lăng dễ
trên mười cân đang ra sức vùng vẫy để thoát khỏi lưỡi câu oan nghiệt. Nhưng
dưới bàn tay khéo léo của Thái, con cá tuyệt vọng vẫy vùng và chịu chết để cho
cậu bắt lên bờ nửa canh giờ sau. Thái phát ngay ra những món ngon khi lôi con
cá ra khỏi lưỡi câu. Cái đầu và khúc mình cá dứt khoát là phải nấu canh chua.
Còn thân cá, muốn cho gọn Thái sẽ ướp muối ớt và nướng trên lửa than của loại
dẻ khô có rất nhiều trong rừng. Loài cây
này có tên là loại dẻ cau, bởi nó
rất là rắn chắc vì có những vân gỗ xoắn hình quả cau. Khi còn tươi loài cây này
rất dễ chẻ, nhưng khi đã khô rồi, nó cứng cứ như là một loại thiết mộc vậy.
Than của nó rất đượm, chính điều này khiến cho món cá nướng chín từ từ, nhờ đó
hương vị cá càng ngọt ngào hơn. Trước đây, khi cậu làm món cá nướng, bao giờ
thầy cậu cũng uống vài chén rượu. Thái không được phép uống rượu, nhưng nhìn
thầy vừa nhâm nhi chén rượu vừa nhắm cá nướng và kể cho cậu nghe vô vàn những
chuyện hay, chuyện lạ trong thiên hạ. Nhờ vậy vốn kiến thức của Thái ngày càng
được nâng lên, tuy sống ở vùng rừng xanh núi đỏ, nhưng chuyện thiên hạ Thái
cũng am hiểu ít nhiều qua những bữa rượu của thầy. Chính vì ham học hỏi nên
Thái hay tìm những món ngon vật lạ làm mồi nhắm rượu cho thầy. Thật lạ, hình
như cậu có năng khiếu nấu ăn trời cho, cậu sáng chế ra những món ăn mà không
cần ai chỉ vẻ. Nhưng chúng lại rất ngon, ít nhất thầy cậu nói như vậy.
Bây
giờ câu được con cá to, Thái thích thú khi nghĩ đến những gương mặt dãn ra của
mọi người khi ăn món cậu nấu. Thái hú lên một tràng dài, đúng cách mà K’Quang
dạy cho cậu khi cần tìm người ở trong rừng. Âm thanh đồng vọng từ cánh rừng
trước mặt dội lại một hồi lâu nhưng Thái vẫn không nhận được tín hiệu hồi âm.
Thái bắt đầu lo lắng, không hiểu điều gì xảy ra cho nhóm người tìm trầm mà cậu
chỉ vừa tách ra độ một canh giờ? Thái tiếp tục hú thêm một tràng dài nữa, nhưng
ngoài tiếng đồng vọng của mình, không gian bao la huyền bí của rừng núi cao
nguyên vẫn im lìm không một chút tăm hơi. Sốt ruột, Trương Thái quay về lối cũ,
chỗ lúc nãy cậu tách đoàn vẫn còn dấu vết. Men theo đó, Trương Thái vừa đi vừa
quan sát. Một con đường nho nhỏ mà đoàn người của Trương Đại Quá để lại dẫn
Thái đến một gốc thông. Thái ngước lên,
bất giác cậu reo lên:
-
Đây rồi!
Đúng
là cây thông mà đoàn người cần tìm. Một
nhánh thông to đúng bằng thân cây chỉa về hướng tây như một dấu hiệu giúp Thái
tìm đến những người thân. Hăm hở cậu đi men theo một triền đồi và nhắm về phía
một cánh rừng trước mặt. Khi mặt trời gay gắt phả những tia nắng nóng xuống mặt
đất, Thái đến một con suối nhỏ. Bên kia bờ suối là một cây cổ thụ có tàng rộng
phủ kín một quả đồi. Hồi hộp, Trương Thái vừa lội suối vừa ngắm cây. Không biết
có phải là cây cổ thụ chứa đựng một lượng trầm kỳ quý giá không? Và những người
thân của cậu ở đâu? Biết bao câu hỏi nẩy sinh trong lòng Thái, nhưng chưa có
một lời giải đáp.
Đó
là một loài cây lạ, Trương Thái chưa thấy bao giờ. Nhưng cậu không chú ý đến
điều đó. Điều mà cậu quan tâm là anh Trương Đại Quá và ba người Lạch giờ
này ở đâu? Họ có biết là cậu đang rối lòng vì họ chăng? Trương Thái quan sát
mặt đất dưới gốc cây. Cậu đi quanh gốc to đến mấy chục người ôm không hết. Có
lẽ đại thụ này có tuổi dễ đến ngàn năm không chừng, nó đã chứng kiến biết bao
những cảnh vật đổi sao dời. Đi giáp vòng nhưng không tìm thấy một chút manh mối
nào chứng tỏ có sự hiện diện của con người ở dưới gốc cây, Trương Thái thất
vọng ngồi bệt xuống một chiếc rễ cây nổi trên mặt đất. Trước mặt Trương Thái một
dòng mủ màu trắng đục từ một chiếc rễ khác đang ứa ra. Mắt cậu sáng lên. Cậu
cẩn thận tiến đến bên chiếc rễ cây và quan sát thật kỹ. Đúng rồi, Thái thầm reo
lên, đây chính là lưỡi xà gạc của K’ Sa chặt vào chiếc rễ cây này. Cậu tin chắc
rằng chính K’Sa chứ không phải là ai khác vì K’Sa có thói quen ghi lại dấu vết
bằng cách đó. Hơn nữa, trong những ngày qua, Trương Thái chưa bao giờ gặp một
người lạ mặt nào khác trong vùng này. Có thể nói, sau hôm cứu được ông Võ Vô
Thường đoàn người tìm trầm là những người duy nhất trong cánh rừng nguyên sinh
dọc hai bên con sông K’Rông Nô hùng vĩ. Nghĩ đến đó, Trương Thái như trút được
gánh nặng trong lòng. Như vậy là những người thân của cậu đã đến đây, cậu đã
tìm ra dấu vết của họ, nhưng họ đi đâu mà Trương Thái không thấy?
Trương
Thái vừa thoát khỏi một mối lo thì một mối lo khác lại đến. Cậu lo lắng khi
nghĩ rằng đoàn người của anh Trương Đại Quá đã gặp chuyện gì không may chăng?
Nghĩ như vậy nên Thái gọi thật to:
-
Anh Đại Quá ơi!
Bên
kia cánh rừng, tiếng vọng lại vang dội một hồi lâu mới hết, nhưng nhất thiết
không có một tiếng trả lời nào ngoài tiếng chim “bắt cô trói cột” hốt hoảng vừa
bay vừa hót trên bầu trời không một gợn mây. Lo lắng và bực tức, Trương Thái
nhìn theo con chim “bắt cô trói cột” như thể chính nó là nguyên nhân khiến
người thân của cậu mất tích dưới gốc cây này. Không thể ngồi yên được, Trương
Thái nới rộng vòng tìm kiếm chung quanh gốc. Nếu mọi người đã đến đây, thì họ
sẽ để lại dấu vết. Nhất định như vậy, vì
với bốn người thì không thể nào không có một chút manh mối? Vạch từng lùm bụi,
Trương Thái càng lúc càng xa gốc cây. Gốc cây cổ thụ vẫn là một tâm điểm giúp
Thái định hướng trong việc tìm kiếm của mình.
Mặt
trời xuống từ từ, cánh rừng bắt đầu tối. Ai từng ở trong rừng mới biết rằng ban
đêm mới chính là thời gian mà những bất trắc có thể xảy ra. Điều này thì Trương
Thái biết rõ hơn ai hết nên cậu ngừng
việc tìm người khi ánh nắng bắt đầu nhạt. Việc đầu tiên cậu làm là tìm
cho mình một chỗ trọ qua đêm. Khi đã ưng ý với một cái hốc kín đáo dưới gốc cây
cổ thụ, Trương Thái vơ một đống lá khô làm đệm và vần một viên đá to chận ngang
trước cửa hang. Cậu nấu cơm chiều thật nhanh. Việc này vừa làm cậu vừa để tâm
nghe ngóng, nhất là khi màn đêm chính thức đến với núi rừng, đống lửa trước cửa
hang như là một dấu hiệu của sự sống duy nhất trong rừng đêm huyền bí. Con cá
lăng không có dịp nấu canh chua, Trương Thái uể oải nướng cá và nghĩ đến Trương
Đại Quá. Trương Đại Quá rất thích món canh chua cá tràu do Thái nấu, tuy đây là
cá lăng, nhưng nếu được ăn, nhất định Trương Đại Quá cũng thích như ăn canh
chua cá tràu vậy. Con cá vàng ươm dưới bàn tay của Thái và tỏa ra một mùi thơm
điếc mũi. Thế nào rồi mọi người cũng về thôi, Thái hy vọng vậy nên cậu chỉ ăn
một góc cá nhỏ ở phía đuôi. Phần còn lại cậu để dành cho mọi người, biết đâu
khuya nay lúc mọi người mệt lữ kéo về dưới gốc cây, cậu sẽ có cái ăn dành cho
họ?
Đêm
trong rừng thật là yên tĩnh, thỉnh thoảng tiếng một con tắc kè núi làm vỡ không
gian vốn im bặt nãy giờ. Thái sốt ruột, cậu nhìn ra cánh rừng đen thui trước
mặt, cánh rừng như một câu đố huyền bí mà cậu chưa có một lời giải nào hợp lý.
Khi không còn chịu đựng cơn buồn ngủ được nữa, Trương Thái chui vào đống lá khô
và ngủ vùi, mặc cho đống lửa sắp tàn.
Không
biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh rừng đêm vẫn bí hiểm như vốn có. Dưới gốc
đại thụ, ngọn lửa heo hắt thỉnh thoảng bùng lên bởi một cơn gió thổi qua. Giờ
này tàn cây cổ thụ chìm trong sương mù trắng xóa. Điều này càng khiến cho rừng
đêm càng trở nên âm u. Thỉnh thoảng có tiếng một con vật rú lên và tắt nghẹn
trong cổ họng. Có lẽ chúa sơn lâm đã kiếm được bữa ăn ngon? Quy luật sinh tồn
đang vận hành hệt như vốn xảy ra từ ngàn xưa vậy.
Trương
Thái ngủ say như chưa bao giờ được ngủ. Cậu trở mình và vùi người vào tấm chăn
mỏng, bên ngoài phủ đầy lá khô. Hơi ấm của đống lửa từ đầu hôm hình như nhạt
dần, sương mù tràn xuống gốc cây và len vào cái hốc Thái đang ngủ. Hơi sương
cộng hưởng với hơi đất khiến cậu rùng mình. Cậu muốn ngồi dậy để nhen lại đống
lửa hầu như đã tàn, nhưng không hiểu vì sao Thái không thể nào nhúc nhích được.
Cậu ngạc nhiên và cố một lần nữa xem thử có trở mình được không, nhưng vô ích!
Không biết có một lực nào đó gìm cậu xuống nền đất lạnh giá, trong lúc đầu óc
cậu tỉnh táo như thường?
Thái
mở to mắt nhìn ra ngoài cửa hang, lúc ấy sương mù bao phủ khắp nơi. Bà chúa màu
sữa đục hình như hả hê với trò chơi phủ kín vạn vật của mình, thỉnh thoảng bà
lại dạt ra để hở một khoảng trống cho thấy một bụi cỏ, một cây dẻ gai, thậm chí
là một cây thông lớn đang ủ mình trong sương gió. Đó chính là lúc sương mù đang
di chuyển, đêm cũng sắp qua và chỉ hai canh giờ nữa thôi mặt đất sẽ được hâm
nóng bằng những tia nắng mang lại sự sinh tồn.
Thái
không lạ gì với cảnh rừng thiêng trong đêm về sáng. Cậu nhìn ra bên ngoài và
bất lực khi không nhúc nhích được một chút nào. Thốt nhiên một cơn gió lớn ào
qua, làn sương mù đang hả hê đùa giỡn với vạn vật bỗng nhiên dạt ra và tạo một
khoảng trống trước cửa hang. Trong tích tắc ấy, Trương Thái lạnh cả người khi
nhìn thấy …K’Sa! Đúng là K’Sa thật rồi, Thái đang định mở miệng gọi K’Sa nhưng
cậu vừa hả miệng chưa kịp phát ra âm thanh thì ngậm lại ngay khi phát hiện ra
phía sau K’Sa là một đoàn rồng rắn những người…lùn. Thái rùng mình. Một cơn ớn
lạnh chạy khắp thân thể cậu. K’Sa bị những tên lùn dong đi trong tiếng quát nạt
nghe rất lạ. Tay K’Sa bị một sợi dây lòi tói trói ra phía sau. Hình như anh đau
đớn lắm thì phải. Trương Thái trợn mắt nhìn ra cửa hang. Bóng K’Sa vừa khuất
dạng, đoàn người lùn theo sau cỏ vẻ hả hê và râm ran trò chuyện bằng một ngôn
ngữ Thái chưa từng nghe bao giờ. Đang nói cười ầm ỉ, bọn lùn đang dẫn K’Sa đi
bỗng phát hiện ra đống lửa giờ này chỉ còn là những cục than dẻ cau sắp tàn.
Chúng tri trô một hồi, một tên có vẻ là chỉ huy lấy ra một vật và đưa vào
miệng. Một tràng âm thanh nhỏ nhưng rất chói tai phát ra. Một lát sau, tên dong
K’Sa đi trước quay trở lại. Cả bọn ngồi chung quang ngọn lửa vừa được một số
tên mang củi quẳng vào và thổi bùng lên. Bọn lùn xô K’Sa nằm xuống mặt đất lởm
chởm những rễ của gốc cây cổ thụ. Một tên leo lên ngồi trên đầu K’Sa, rồi cả
bọn hò reo leo trèo lên người K’Sa và tranh giành nhau chỗ ngồi mà tên đầu tiên
phát hiện ra. Chỉ có tên ra vẻ chỉ huy không tham gia vào trò chơi đó, hắn đứng
tách riêng ra và ngồi ngay xuống chiếc rễ cây hồi chiều Trương Thái từng ngồi.
Ánh sáng của đống lửa bùng lên, soi rõ
bọn người lùn. Lúc này Trương Thái mới có dịp quan sát kỹ những vị khách bất
ngờ không mời mà đến. Đó là những sinh vật lạ kỳ. Chúng rất thấp, có lẽ chỉ đứng
đến thắt lưng của Trương Thái là cùng. Quần áo chúng mặc là những tấm lông thú
được chế tạo sơ sài, hình như là lông của loài chồn cáo, đôi chỗ lông đã rụng
trơ ra lớp da nhăn nheo trông thảm hại vô cùng. Khuôn mặt của bọn người lùn
thật là kỳ quái. Tên nào cũng có râu, những sợi râu rất thưa lại có màu vàng
nhạt. Chúng hình như lúc nào cũng cười vì cái miệng của chúng rộng đến…mang
tai! Tên nào cũng mang theo binh khí, cũng những thứ như cung tên, dáo mác,
nhưng binh khí của chúng nhỏ như đồ chơi trẻ nít!
Bọn
lùn vô tư nô đùa, chúng dùng K’Sa làm vật chơi và hết ngồi lên lại trụt xuống
người anh. Có tên lại thò bàn tay nhỏ xíu của chúng vào hạ bộ của K’Sa rồi lại
rụt ra và cười nắc nẻ bằng một tràng âm thanh nhỏ nhưng rất quái dị. Đó là
Trương Thái đoán chúng cười giỡn, không biết có đúng như thế không, còn Thái
thì đang cứng người với cảnh diễn ra trước mắt cậu. Không nghe một tiếng phản
ứng của K’Sa, có lẽ anh quá mệt với bọn lùn và để mặc cho chúng muốn làm gì thì
làm? Thái rùng mình. Không biết anh Trương Đại Quá và hai người Lạch kia
có bị bắt như K’Sa không? Trong đầu cậu có hàng trăm câu hỏi nhưng không ai có
thể trả lời cậu được. Bọn người lùn ở đâu ra mà tìm bắt được K’Sa, và những
người kia đâu? Và bọn chúng bắt anh đi đâu, làm gì?
Trương
Thái nín thở, cậu không dám thở mạnh, sợ bọn lùn kỳ dị phát hiện ra cái hang
nơi cậu đang nằm. Nếu điều đó xảy ra, Thái sẽ giống như K’Sa thôi. Thật là
trong cái rủi có cái may, nhưng nỗi lo trong lòng Trương Thái không vì thế mà
giảm bớt. Cậu vẫn không thể nào hiểu nỗi vì sao mình bị nằm bất động trong
chiếc hang lạnh giá để mà nhìn thấy người nhóm mình đang bị lũ lùn hành hạ?
Trương Thái không cam tâm như vậy. Ngoài kia, lũ lùn hình như chán chê với trò
chơi trèo lên tuột xuống thân hình của
K’Sa, chúng tản ra chung quanh đống lửa và trâm trô với nhau bằng một giọng nhỏ
ri rí thoạt nghe như tiếng lá xào xạc trong rừng. Trương Thái lắng nghe và cố
đoán chúng nói gì với nhau, nhưng cậu chỉ hiểu lỏm bỏm qua ngữ điệu và thái độ
của bọn chúng.
Đang
ngồi nhìn ngọn lửa cháy, một tên lùn đứng lên và dạo quanh gốc cây cổ thụ. Thái
lo thầm trong bụng, nếu chúng tìm thấy Thái, cậu lại trở thành tù binh của bọn
quỷ lùn thối tha này. Nhưng Thái cả lo, tên lùn bỏ đồng bọn, nó đi ra xa và
ngồi xuống đằng sau một bụi cây. Thì ra
nó đi đại tiện. Như vậy bọn người lùn cũng là giống người thôi, chúng cũng phải
giải quyết những nhu cầu của con người. Phát hiện ra điều này, Thái thấy bớt lo
được một chút. Tên lùn quay trở lại. Nó không ngồi lại chỗ cũ mà ngồi xuống con
cá lăng nướng mà Thái gói lại bằng mấy chiếc lá rừng. Lúc tối, Trương Thái quên
mang con cá nướng vào hốc cây, cũng vì cơn buồn ngủ chết tiệt! Tên lùn cúi
xuống, hắn sờ soạng con cá, mắt hắn sáng lên khi bóc lớp lá ra. Hắn cười như
điên như dại và ôm ngay con cá vào lòng rồi định chạy đi. Nhưng con cá lăng to
lớn mà Trương Thái chỉ ăn có một chút, là một vật nặng quá sức đối với tên lùn
tham lam. Tên ra vẻ chỉ huy thấy con cá và tên lùn đang định ăn mảnh một mình,
hắn nổi giận rút ra một chiếc roi và quất liên hồi kỳ trận vào đồng bọn. Tên
lùn tham lam bỏ chạy, lần này nó chỉ chạy một mình để tránh những ngọn roi của
tên chỉ huy. Tên chỉ huy ra vẻ hài lòng nhìn chiến lợi phẩm tự nhiên mà có, hắn
bốc một miếng to cá nướng cho vào miệng và ra vẻ thích thú với món ăn ngon.
-
Huầy!
Tên
chỉ huy kêu lên một tiếng sau khi hắn ăn no bụng. Hình như chỉ chờ có vậy, lập
tức bọn người lùn lao vào con cá và chẳng mấy chốc con cá lăng to tướng chỉ còn lại mấy cái
xương. Trương Thái đoán già đoán non rằng tiếng “huầy” của tên chỉ huy có nghĩa
là “các người hãy ăn đi!”. Có đúng như vậy không, cậu không biết, nhưng nhìn
những khuôn mặt hả hê của bọn lùn, Thái thấy chúng ra vẻ khoan khoái lắm khi
được ăn món cá nướng của cậu. Chỉ có tên lùn tham lam là không được ăn, hắn ở
xa xa nhìn đồng bọn dành nhau món cá nhưng không dám lại gần. Hắn sợ chiếc roi
của tên chỉ huy thì phải.
Nhìn
thấy cảnh vừa rồi Trương Thái nhận ra
được một điều, tên chỉ huy bao giờ cũng là kẻ ăn trên ngồi trốc. Từ trước đến
giờ, Trương Thái chưa bao giờ thấy cảnh này, đơn giản cậu chỉ sống chung với
thầy, mà thầy thì rất mực thương yêu Trương Thái. Cảnh tượng vừa qua như một
nhát roi quất mạnh vào tâm hồn cậu, nó để lại ấn tượng mà suốt cả đời cậu không
thể nào quên. Cuộc đời một con người khác biệt nhau đến vậy sao? Từ nhận thức
này, trong tâm hồn non trẻ của Thái, những gương mặt rất buồn cười của bọn quỷ
lùn không còn một chút cảm tình nào nữa cả!
Nhưng
đó chỉ là những cảm nghĩ của Trương Thái, rất nhiều năm sau, khi đã va chạm với
những nghịch cảnh của cuộc đời, Thái mới gọi đúng tên những cảm xúc mà ngày đầu
tiên tiếp xúc với một tập thể những con người trong một thế giới đã phân ra giai cấp, sự áp bức như là lẽ tất
nhiên của kẻ có sức mạnh trong tay!
Khi
đã ăn xong con cá lăng chín vàng, bọn người lùn hình như còn thòm thèm, chúng
tản ra chung quanh, có lẽ chúng nghĩ thức ăn còn đâu đây nên chia nhau đi tìm
chung quanh mong có thể tìm ra một món khác nữa chăng? Cũng may chiếc gùi buổi
chiều Trương Thái đã mang vào hốc cây, khi tìm ra chỗ tá túc qua đêm. Nếu
không, có lẽ bọn lùn sẽ chén sạch lương thực mà Trương Thái mang theo cùng với
những đồ dùng ít ỏi của cậu. Thái nín thở nằm im, cậu sợ bọn lùn tìm ra cái hốc
cây, nhưng hình như bọn chúng không để ý đến một khối đá chắn ngang chỗ ngủ của
Thái, chúng ơ hờ không thèm có một tia nhìn vào trong cái hốc cây ấy! Nhờ vậy
mà Trương Thái bình an vô sự, cậu tiếp tục quan sát lũ người lùn với một góc
nhìn hạn chế. Ngoài kia, sương mù bắt đầu đậm đặc. Sống trong rừng nhiều năm, Trương
Thái rất hiểu quy luật này: trước khi trời hững sáng, bao giờ cũng là lúc sương mù mỗi lúc càng dày thêm để rồi tan ra
khi những tia nắng đầu tiên của ban ngày rọi đến mặt đất còn đang ẩm ướt, bắt
đầu từ những chỗ trên cao.
Lúc
này Trương Thái không còn thấy một điều gì nữa cả, tiếng bọn người lùn cũng
không còn líu ríu xạc xào như lúc nãy, hình như chúng biến mất tăm mất tích
trong cơn gió lạnh tràn về của một ngày mùa nắng trên cao nguyên bao la hùng
vĩ! Bỗng nhiên Trương Thái thấy mắt mình híp lại, cơn buồn ngủ ở đâu ập đến níu
hai mi mắt cậu chập vào nhau. Không cưỡng lại được, Trương Thái chìm sâu vào
giấc ngủ.
Ánh
nắng chói chan chiếu vào mắt khiến Trương Thái giật mình tỉnh giấc. Tia nắng
xuyên qua kẽ lá chiếu đúng mắt cậu. Trên cây cổ thụ, bầy khỉ bắt đầu kiếm ăn,
những con khỉ con nô đùa chí chóe trong khi những con khỉ già bắt chí cho nhau,
những tiếng kêu khẹc khẹc của bầy khỉ khiến khu rừng rộn vang tiếng ca của cuộc
sống. Trương Thái say sưa ngắm hoạt cảnh của tự nhiên lòng thấy vui vui. Bỗng
nhiên Trương Thái nhớ đến cảnh tối hôm qua, cậu tự hỏi không biết đó là mơ hay
thực?
(Hết chương 5)
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Lạt ngày 23/12/2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét