Tây du kí – Chân Diện Mục
Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015
Tôi
không có được ngựa Thần như Huyền Trang, nhưng có ngựa sắt tàng tàng, một ngà
đẹp trời, cũng đủng đỉnh đường thôn đường làng đi du hí nước Tây Phương cho thư
giãn ngày nhàn tuổi xế bóng. Qua một đoạn đường cát bụi có nhiều xe bò lóc cóc
tới một cái cổng khá lớn, chung quanh toàn là trường gà và sòng bạc. Tôi tức
cảnh sinh tình, có thơ rằng: ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Chân Diện Mục
Họ tên thật Phạm Huy Viên
Ông sinh năm 1936 tại Nam Định, di cư vào Nam năm 1954
Học Đại Học Sư Phạm Sài Gòn khóa 1957-1960, ban Việt Hán
Dạy học tại Rạch Giá, Đà Lạt, Cần Thơ.
Nghỉ dạy năm 1978. Làm đủ thứ nghề: làm rẫy, đi buôn....
Cuối cùng viết văn thơ tại nhà nhưng không in hay đăng báo.
Email: chandienmuc36@yahoo.com.vn
Tôi
không có được ngựa Thần như Huyền Trang, nhưng có ngựa sắt tàng tàng, một ngà
đẹp trời, cũng đủng đỉnh đường thôn đường làng đi du hí nước Tây Phương cho thư
giãn ngày nhàn tuổi xế bóng.
Qua
một đoạn đường cát bụi có nhiều xe bò lóc cóc tới một cái cổng khá lớn, chung
quanh toàn là trường gà và sòng bạc. Tôi tức cảnh sinh tình, có thơ rằng:
XÀ XÍA
Cứ chơi đi, cứ đặt
đi
Tiền chùa ai xót ta thì cứ chơi
Ngoài kia bụi đỏ mù trời
Xe bò lóc cóc bên đời hoang sơ
Ai say xưa, ai hững hờ
Ai trúng quả đậm, ai chờ vận hên
Còn đây đất nước chênh vênh
Ai đem đặt cược dân mình bến mê
Còn ai giữ vẹn lời thề
Mà ai hiểm độc để chia hoa hồng
Hỏi đời bên đục bên trong
Tương lai nào biết suôi giòng về
đâu
Tôi
bước qua xứ bạn với tâm sự khó tả. Bạn không giống ta, mà cũng không giống với
nhiều nước khác! Tóm lại, là một đất nước hiền hòa, dễ mến. Không ai ép buộc ai!
Có thể gọi đây là một thứ dân chủ chăng!!! Những người lính Cam pu chia ăn mặc
ka ki vàng giống… như thời còn Pháp! Bạn chỉ cần lì xì anh ta 20.000 đồng tiền
Việt là đi qua thoải mái (nếu nói đi đương gần, chiều về). Tôi nghe đồn rằng
muốn làm lính ở đây thì… quá dễ. Bạn chỉ cần vào đồn nói: tôi muốn làm lính.
Người chỉ huy phát cho bạn bộ quần áo lính, thế là xong. Bạn cứ việc ra đứng
đường, xoè tay lấy tiền người qua lại, và rất tùy hỉ: ai đưa bao nhiê lấy bấy
nhiêu, không che ít chê nhiều. Nếu bị chê ít. bàn tay vẫn xòe trước mặt, bạn
thêm lên chút xíu, thế là vui cả làng! Vào lính không quân số, không tập tành,
và cũng khó mà phân biệt được lính chiến với líng bảo vệ quan, công an điều tra
với công an giao thông!. Cái ông chỉ huy cũng chẳng biết mình có bao nhiêu lính!
Tôi kể những lời đồn này, nếu sai xin các bạn Campuchia miễn chấp! Ý tôi là chỉ
nhấn mạnh cái tùy hỉ rất ư là dân chủ (!) bên xứ các bạn! Không ai yêu sách,
làm khó dễ, gài bẫy, bắt giam để lòi tiền, ép cung, mớm cung! Tất cả đều tuỳ hỉ
thôi! Quan nhỏ ăn ít, quan lớn ăn nhiều. Ai cũng hiểu rằng quan có quyền với cấp dưới
và dân. Và như vậy rất ư là kỷ cương và lễ phép. Không có ăn xin, níu kéo dai
dẳng, vì nếu có, quan sai lính bợp tai đá đít liền. Một nền dân chủ không khoe
khoang, lộ liễu, không đá nhau một cách nham hiểm.
Nhiều
người nói tếu rằng Cam pu chia là nước nghèo nhất Thế Giới vì có một trái cam
mà cũng bu lại chia (!) Nhưng người dân sống trong thanh bình và thoải mái, lạc
quan. Khoai lang ở đây chỉ ta bằng ngón tay cái, lớn hơn thì bằng ngón cẳng cái
nhưng ăn rất ngon, vừa bùi vừa ngọt. Soài vười cũng rất rẻ và ngọt. Hỏi ra thì
học chẳng biết u rê với phân ba màu là cái gì. Ở quê không hề có các thứ đó.
Phnom Penh có, nhưng không ai rỗi hơi lên đó mà mua cái thứ quái quỷ ấy. Không
ai khôn ranh và láu vặt như nước kia toà mua đồ độc hại của Trung Quốc.
Đám
cưới đám giỗ cũng tổ chức bình thường như xưa. Không ai in chức tước vào thiệp mời
để nhận những món quà khủng. Không ai cáo tang cha mẹ nội ngoại hai ba lần!
Không ai ngại rước cha mẹ quê mùa ra tỉnh, thuê ệai người khác đóng vai cha mẹ
như ở nước kia. Tôi càng hỏi càng thấy nước bạn rất ưu việt.
Một
ông quan lấy đất hoang (dĩ nhiên khỏi phải xin xỏ) miếng đất rộng mười hecta,
hàng rào inox, bên trong chỉ trồng thốt nốt và thả bò… chơi! Không như ở nước
đàn anh, quan lớn làm dinh thự, lâ đài tráng lệ ở đồi cao, bãi biển là những nơi
cấm dân ..
Tôi
đi về phía núi Tà Lơn, huyện Bô kor đang phát triển du lịch. Đường xá rất sạcg
sẽ, hỏi ra thì là đường làm từ thời Pháp, thế mà không có ổ gà, ổ voi! Không có
nham nhở trục trặc như đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Nam Kinh, không bỏ hoanh
như con đường rất hoành tráng Thanh Hải – Lasha, Tây Tạng, và cũng không có
những đường chưa xong đã nát, những cây cầu không đường dẫn, làm nhữnh chuyện
xây vội vàng để thu phí. Không có những khu đô thị Ma gồm hàng trăn nhà cao
tầng không người ở!
Xe
đò và xe lửa thì ngồi, đứng vô tư, ngồi cả lên nóc xe, không sợ quá tải, nhuy
hiểm, không sợ vòi tiền, bắn tốc độ, Chủ xe không hẹn giờ, chạy nhanh để
giành tài, bảo đảm giờ giao hàng! Cũng không ra lệnh cho tài xế chỉ được mỗi năm
cán không chết quá hai ngư ời! Tài xế không de xe lại cán chết người bị thương
nặng, vì bồi thường người chết cò hơn phài nuôi dưỡng người tàn tật suốt đời!!!.
Ở
Bô kor có cái nhà nghỉ mát của Thượng Hoàng Cam pu chia không thấy người ta
trùng tu để thu tiền vào cửa. Thật là không biết làm kinh tế!.
Tất
cả những nơi tôi đã đi qua như Lục Sơn, Kompongtrach, cửa khẩu Ton hon, suối ở
Campot, bãi biển Kev đầu có một vẻ hiền hòa, thanh bình! Chợ Lục Sơn y hệt như
chợ Việt, những tô bún, hủ tíu y như ở các tỉnh Hậ Giang. Cửa khẩu Tonhon (Từ
Giang Thành qua sông Vĩnh Tế đi dăm cây số là tới chợ. Từ người mua tới chủ sạp
là người Việt rất nhiều, tràn ngập các nhu yếu phẩm của hai nước). Tôi vẫn
khoái nhứt là trái cây của người Miên rất ngon và rất rẻ. Ngọn suối ở Kampot ít
nuớc, đi vào mùa mưa thì đẹp hơn. Ở vùng này có những khu vườn Sầu riêng rất
rộng, rất bắt mắt, toát lên một mầu thanh bình. Mùi vị Sầu riêng ở đây thì khỏi
nói, có lẽ ngon hơn Sầu riêng ởViệt và Thái Lan (truyền thuyết VN đã từng nói
sầu riêng có nguồn gốc từ Miên)
Bãi
biển Kev thì đẹp tuyệt vời (hình như được bầu là một trong những bãi biển đẹp
nhứt thế giới) Nước biển mầu xanh biếc không thua nước biển Phan Thiết, Phan
Rang.. . Tôi không dám ví nước biển này với ánh mắt của nàng Apsara. Nhưng thật
tôi nao lòng và nổi hứng thơ. Tôi lại nghĩ tới ánh nhìn của thần Bayon. Tôi bèn
có bài thơ cảm tác ở bãi biển Kampot.
Đúng
là đất nước của truyền thuyết Riêmkê. Xưa kia hào hùng nhưng nay khiêm nhượng,
chung thuỷ, nhân hậu, vì người!. Tôi đi từ suối đẹp Pam pot tới bãi biển Kev
không thấy có hàng rào, thu phí đường, thu tiền vào cửa, mà cũng chẳng thấy
những bảng nêu gia đình văn hóa! Thôn văn hóa!
Đi đâu cũng được đó tiếp niềm nở, chỉ dẫn tận
tình. Dù đã trải qua chiến tranh, khó khăn, và từng bị lừa đảo… nhưng người dân
không một chút than van, hờn giận.. Ôi nụ cười của tượng thần Bayon, nụ cười
nhân hậu, tha thứ. Đ1ng là đất nước của Phật Pháp: Thấu hiểu lẽ vô thường của
văn hóa, lẽ vô thường của tình huynh đệ, lẽ vô thường của tình đồng
chí! Tuyên truyền mà chi! Khoa trương mà chi!
CẢM TÁC
Ở KAMPOT
Dù rằng xã hội quan tham
Thanh bình đồng ruộng ngập tràn mầu
xanh
Khách du bãi đẹp mông mênh
Đỏ xanh biệt thự tung hoành nghênh
ngang
Ngó vô nhà nghỉ ông Hoàng
Nhìn ra tấp nập dân buôn xứ nào
Vẫn cười vui, vẫn đón chào
Chẳng hề cay cú, chẳng trao giận hờn
Nụ cười tứ ái Bayon
trầm thế cuộc, vẫn hồn Angkor.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Cần Thơ ngày 31/12/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét