Home
» Thư viện thơ
» Em có còn thương đến một người không?/ Nhớ Trần Dần – Thơ Nguyễn Minh Phúc (Kiên Giang)
Em có còn thương đến một người không?/ Nhớ Trần Dần – Thơ Nguyễn Minh Phúc (Kiên Giang)
Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016
Ta đâu
phải giang hồ mà gác kiếm Chỉ làm thơ dăm câu chữ vật vờ Đọc kinh sách mơ làm
tên cuồng sĩ Vậy mà rồi tay nải vẫn xác xơ
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Minh Phúc
Họ tên thật Nguyễn Minh Phúc
Sinh năm 1957
Quê: Quảng Ngãi.
Nghề nghiệp làm báo
Hiện sinh sống và làm việc tại Kiên Giang
ĐT: 0908.739706
Email: minhphucnhabaokg@gmail.com
_____
Họ tên thật Nguyễn Minh Phúc
Sinh năm 1957
Quê: Quảng Ngãi.
Nghề nghiệp làm báo
Hiện sinh sống và làm việc tại Kiên Giang
ĐT: 0908.739706
Email: minhphucnhabaokg@gmail.com
_____
EM CÓ CÒN THƯƠNG ĐẾN
MỘT NGƯỜI KHÔNG?
Ta đâu phải giang hồ
mà gác kiếm
Chỉ làm thơ dăm câu
chữ vật vờ
Đọc kinh sách mơ làm
tên cuồng sĩ
Vậy mà rồi tay nải
vẫn xác xơ
Ta chống gậy hỏi đất
trời thiên hạ
Kẻ sĩ ư, hay là gã
Chí Phèo?
Ngươi đâu phải cháu
con làng Vũ Đại
Mà lại đòi rạch nát
mặt ăn theo!
Hồn trống rỗng và túi
cùng trống rỗng
Ai ngồi đây cùng ngâm
khúc hồ trường
Gói thương nhớ qua
trăm ngàn ảo mộng
Sáu mươi năm đời xô
lệch mù sương
Thương ta của thưở
hào hoa cũ
Hồn phách xênh xang, kiếm
chửa cùn
Ngắm trăng ngửa mặt sầu
vô độ
Xé áo giang hồ trăm
vết thương
Thương em một thuở
ngồi hong tóc
Môi mắt bay lừng
hương quế thơm
Đưa tay ngắt một cành
thiên mộc
Buồn vui rã cánh giữa
thiên đường…
Ta có hay đâu đời
tuyệt lộ
Trước mắt kia là dâu
bể ngậm ngùi
Sau lưng kia là trùng
trùng bia mộ
Đang cấu cào cho thân
phận mù trôi
Thôi em ạ, kẻ kiếm
cùn áo rách
Giờ nâng ly rượu nhạt
bước tang bồng
Qua sông xưa chiều
mây ngàn gió giật
Em có còn thương đến
một ngưởi không?
NHỚ TRẦN DẦN
Đi không thấy phố
thấy phường
Mười năm bến cũ xám
phong rêu rồi
Cô hàng nước cũng về
đâu
Liêu xiêu quán rượu
qua cầu ngóng trông
Thì còn gì nữa mà
mong
Mớ rau húng tía, lá
dong chợ chiều
Thấy người cùng bóng
liêu xiêu
Mấy tờ lịch cũ in
chiều ngả nghiêng
Thương ông dâu bể trăm
miền
Thơ ông đứt ruột mấy
triền đê xưa
Gió không là gió của
trời
Thì xin về đất thành
lời hiển linh
Thế gian mấy kiếp
nhân tình
Mưa chan nước mắt,
đau hình hài mang
Uống đi say chén rượu
tràn
Mà nghe dâu bể ngút
ngàn cung mây
Chiều nay không uống
mà say
Thương ông một khoảng
trời đầy nỗi riêng…
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Kiên Giang ngày 20/01/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét