Thân Cò Lặn Lội (Phần 1) – Truyện ngắn Một Lúa (USA)
Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016
Buổi
trưa rực nắng và yên tĩnh trên bến cá dọc theo một khoảng sông Đập
Ráng. Gió biển thổi rao rao, không khí dịu mát dưới 2 mái tôn thiếc thấp
lè tè của vựa Tư Tỏ vùng thị trấn Duyên Hải vào một ngày hè năm 2003.
Tác giả Nguyễn Thế Điển
Sinh năm 1952
Bút danh: Nguyễn Thế Điền, Lí Lắc, Một Lúa
Quê quán: Ấp 5, Tam Bình, Vĩnh Long
Chỗ ở hiện tại: New Jersey, USA
Email: diennguyen52@gmail.com
_____
Bút danh: Nguyễn Thế Điền, Lí Lắc, Một Lúa
Quê quán: Ấp 5, Tam Bình, Vĩnh Long
Chỗ ở hiện tại: New Jersey, USA
Email: diennguyen52@gmail.com
_____
THÂN CÒ LẶN LỘI
(Bài viết dựa trên một sự kiện thương tâm. Tất cả còn lại là hư cấu)
Phần 1-
Buổi trưa rực nắng và yên tĩnh trên bến cá dọc theo một khoảng
sông Đập Ráng. Gió biển thổi rao rao, không khí dịu mát dưới 2 mái tôn thiếc
thấp lè tè của vựa Tư Tỏ vùng thị trấn Duyên Hải vào một ngày hè năm
2003.
Mí
mắt Thảo nặng như chì, cô ngồi lọt thỏm giữa hai đống lưới cao khỏi đầu mà
có cảm giác như bềnh bồng trong mây. Từ một góc trong gian trại rộng mênh mông,
con nhỏ Hiền ngồi bẹp trên manh đệm bàng ngã màu vàng nâu. Tay nắm cây ghim gài
dây cước rất thiện nghệ, Hiền thoăn thoắt vá những chỗ rách trong ngụn lưới
đánh cá nục, thỉnh thoảng nó liếc ngang theo dõi đứa bạn thân.
- Thảo ơi! Mầy buồn ngủ thì ngã
ngang chợp mắt một chút, tao canh me cho, giác trưa nầy chắc ông Tư còn ngồi
quán cà phê. Nảy giờ tao thấy mầy quờ quạng rồi. Mầy ghịt sợi cước không siết
mối lỏng le, hoa mắt vá sót lỗ, ông Tư kiểm lại chửi chết. Vài lần tái phạm thì
ổng đuổi thiệt chớ đừng thấy quen biết với ba mầy mà ỷ lại. Tao thấy mành lưới
của mầy nhận bữa nay rách tan nát, mầy cẩn thận kẻo bị trừ lương nghe em.
- Lương không bao nhiêu mà cứ
bị ổng hăm he hoài chán quá. Mùa êm trời mà tháng rồi cộng gộp 2 việc mà chưa
tới triệu. Không biết mùa biển động sắp đến, mình lấy gì mà sống. Mấy đêm
trước ghe nào cũng trúng, mà tao làm đâu có bao nhiêu. Đám thằng Hải kéo
ở đâu về mấy đứa, tụi nó dành lựa cá như vịt dành lúa. Mang thân đi làm mướn mà
chẳng biết nhường công sẻ việc. Hồi hôm nầy tao ráng chờ mấy chiếc tàu cá vô
lúc con nước khuya, hơn 3 giờ mới về tới nhà, tắm rửa xong là nghe gà
gáy rộ. Mới chợp mắt là đồng hồ kêu dậy đi làm. Nảy giờ gió hiu hiu, buồn ngủ
thấy bà.
-
Qua đợt làm lưới nầy, tao cần phải đi Sài Gòn chơi nghe Thảo.
-
Bộ mầy giàu lắm hả Hiền.
-
Má tao hứa tháng nầy cho tao "lủm" trọn, làm lộ phí đi Sài Gòn vài
bữa có việc cần.
-
Tiền xe 2 chuyến Cà Mau-Sài Gòn cũng 2-3 trăm rồi, còn tiền ăn ở nữa. Mà
chuyện gì cần thiết vậy Hiền.
-
Lên trên đó, tao ăn ở ké với hai chị con của dì Tư. Chuyện gì thì tao về mầy sẽ
biết.
-
Hôm tết, Thảo gặp hai chị đó về thăm nhà mà bắt ham. Hai chị Trâm-Anh lên
Sài Gòn chưa trọn năm mà tay chân da dẻ mịn màng, có đâu chai sần cầy cóc như
mình. Mầy cho tao gởi lời thăm hai chị nghe Hiền.
-
Tao bao tiền xe, mầy có đi với tao không Thảo.
-
Tiền ở đâu mầy có, mà bày đặt trò bao "gái" hả nhỏ Hiền.
-
Miễn mầy chịu đi là được. Chiều nay mầy về hỏi thím Hai, tao ghé đòi con
"Tám Mú" sáu trăm. Nó mượn tao hồi trước tết, nó hứa ra giêng
trả liền. Hôm nay đã là tháng Năm, sắp vô mùa giông bão, thất nghiệp tới nơi mà
chưa nghe nó nhút nhít.
-
Tao thấy dạo nầy con Tám mới tinh từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Chiều
nào cũng có thằng da ngâm ngâm chở lên thị xã. Mấy tuần nay nó làm lưới
chơi chơi, đâu cần thức khuya đón ghe lựa cá như tụi mình.
-
Nói thằng da ngâm ngâm tao mới nhớ. Sao? Lúc nầy thằng công tử Bạc Liêu của mầy
còn xuống lên nữa không Thảo?
-
Hôm nó tìm đến nhà tao, gặp lúc má tao đau gai cột sống ngồi dậy không nổi.
Chắc là nó sợ nhào vô cưới tao lãnh nợ nuôi bà già, nên nó chạy tuốt không
thèm ngoái lại, điện thoại nhà nó cũng đổi số luôn.
- Mầy đẹp mà lo gì Thảo ơi,
hỏng chừng mai mốt có hoàng tử bạch mã nào đến cưới mầy. Đám cưới đãi 3 ngày 3
đêm, bể luôn thị trấn nầy. Ôi! tao nghĩ lúc đó phải làm dâu phụ cho mầy, chắc
tao mệt lắm. Ráng lên nghen người đẹp Duyên Hải!
- Mầy chỉ được cái
dẽo miệng an ủi người ta. Mầy là con trai, chắc tao phải thương mầy rồi điên
luôn vì tình.
-
Sau phải điên hả Thảo?
-
Vì giành "anh" Hiền mà phải uýnh lộn văng phụ tùng hay sút đầu
tóc mượn với mấy đứa như con Tám "Mú" vựa mình chẳng hạn. Tình
hình đó chưa giống bà điên sao.
-
Ha ha! Lâu lắm tao mới nghe mầy nói tiếu lâm, nghe cũng đã lắm Thảo
ơi.
***
Giữ lời hứa với người
bạn nghèo lối xóm, Hiền tặng Thảo phần vé xe. Hiền rất thành thạo đường
xá, còn Thảo mấy năm không có dịp đến Sài Gòn, nó choáng ngộp với biển
người và rừng xe cộ. Thảo hoa mắt bởi sắc màu hào nhoáng lộng lẫy
của phố phường đã thay đổi quá nhiều so với những gì còn giữ trong
ký ức. Tự nhiên Thảo cảm thấy rụt rè và lạc lỏng với lối sống thành thị, những
háo hức lúc ban đầu không còn nữa.
Chiều tối hôm sau, hai người
chị của Hiền dẫn người thợ chụp hình về căn phòng trọ của họ. Trong lúc hai chị
bận trang điểm, Hiền kéo Thảo ra sân nói nhỏ:
- Hai chị của tao được ông chủ
hãng kêu chụp hình cho ổng dùng giới thiệu mai mối cho bà con của ổng bên Hàn
Quốc. Bữa nay hai chị nhắn tao lên để chụp vài tấm. Một hồi mầy cũng chụp ít
tấm nghe Thảo.
- Tao xấu như ma mà chụp hình
ai coi, vả lại chuyện quan trọng nầy tao phải hỏi ba má tao trước. Mầy vô trong
sửa soạn với hai chị, tao muốn ngồi hóng mát ngoài nầy một lát.
Thảo ngồi trước sân độ chừng
một tiếng mà việc chụp hình chưa xong. Nghe có tiếng cười khúc khích bên trong,
Thảo định kêu Hiền mở cửa để có việc cần vào nhà, cô nhìn qua khe cửa và cảm
thấy sượng sùng vì 3 cô gái đang ỏng ẹo tìm dáng đẹp nhất trong những bộ đồ 2
mảnh.
Tháng 8 năm đó giông bão
liên miên, gia đình Thảo thất thu thấy rõ. Tàu cá chú Hai theo làm cũng ít
khi ra khơi, các chủ tàu neo cột ken khít trên bến. Tàu đánh bắt xa bờ còn nằm
lềnh khênh, thì làm gì có cá để tụi Thảo lựa, có lưới rách để vá. Nhiều
lần, Thảo muốn bỏ cái bến cá nầy đi kiếm một chỗ làm ổn định như bao đứa khác
trạng tuổi của cô. Thím Hai, má của Thảo cũng khuyên: "Con cứ kiếm hãng xưởng đi làm ổn định như
người ta, đừng lo cho má. Lâu lâu trời trở gió, má đau nhức mình mẩy ít bữa vậy
thôi. Ở nhà, mình cũng còn bà con chòm xóm. Vả lại ba con đi biển 10 bữa, nửa
tháng cũng về bến vài ngày".
Một buổi chiều, Hiền nhận
được điện thoại của hai người chị, nó tức tốc đi Sài Gòn ngay trong đêm đó.
Thảo bùi ngùi tiễn chân Hiền ra tận quốc lộ, hai đứa bịn rịn lúc chờ xe:
- Mầy qua tới Hàn Quốc, nhớ gọi
về cho tao nha Hiền. Ráng làm có tiền dẫn chồng con về thăm quê hương nghe mậy.
- Mầy tưởng chuyến nầy lên Sài
Gòn rồi đi luôn một lèo sang Hàn Quốc. Không biết thằng đó có chịu mình hay
không. Rồi còn thủ tục cưới xin, giấy tờ bảo lãnh áp dụng cho người nước
ngoài rắc rối lắm Thảo ơi.
Tối hôm sau, Hiền gọi về, giọng
nó reo vui hồn nhiên:
- Thảo ơi, chàng rể Đại Hàn
muốn xem mặt mầy. Mầy hỏi thím Hai liền đi.
- Hiền ơi! Tao chưa có tâm lý
lấy chồng nước ngoài. Ủa, mầy giới thiệu tao với họ hả?
- Đâu có, hồi chiều nầy ông chủ
hãng dẫn thằng kén vợ xem mặt 3 chị em tao tại nhà trọ hai chị Trâm-Anh. Tình
cờ nó ngó thấy tấm hình bốn chị em mình chụp chung hôm trước. Anh ta nói cần
gặp luôn mầy trước khi quyết định. Hai chị của tao hình như không muốn gọi cho
mầy. Tao lén đi ra trạm máy đầu đường gọi cho mầy đó. Thằng Đại Hàn tuy hơi lớn
tuổi hơn tụi mình một chút, nhưng coi rất được và lịch sự lắm mầy ơi. Bốn giờ
chiều mai ổng lên máy bay về nước, ổng mời 3 chị em tao 10 giờ sáng mai
đi ăn ở nhà hàng. Mầy muốn lên cho kịp thì từ bây giờ phải lo đón xe đi cho
sớm, trước khi đi phải gọi tao tại nhà hai chị trước 12 giờ đêm nay.
***
Sau cú điện thoại của Hiền,
Thảo bỗng nhiên trầm ngâm. Hiền bỏ chương trình phim bộ đang hấp
dẫn trên TV đêm nay, cô lẳng lặng vào phòng riêng thật sớm. Đêm đó,
qua tấm vách ngăn bằng gỗ mỏng, thím Hai không hiểu tại sao con gái của mình
trăn trở mãi.
Thím
Hai Phó cảm thấy một nỗi buồn lo mơ hồ mà thím chưa biết tên để gọi.
(Hết Phần 1)
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ New Jersey, USA ngày 08/03/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét