Cạm bẫy/ Ngụy biện sau những bản xô nát/ Ảo… – Thơ Phạm Khang
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015
Tưởng
nhớ Putskin
Đối mặt với ông là
đấu thủ thiện xạ
Đấu súng không phải
là khuôn mặt của thi ca
Lịch sử sờ vào gáy
của nhà thơ
Hai đấu thủ đã chọn
cho mình khẩu súng tốt nhất
Dưới vòm trời tuyết
băng…
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ
tên thật Phạm Xuân Khang
Hội
viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã
xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học
văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT:
0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
CẠM BẪY
Tưởng nhớ Putskin
Đối mặt với ông là
đấu thủ thiện xạ
Đấu súng không phải
là khuôn mặt của thi ca
Lịch sử sờ vào gáy
của nhà thơ
Hai đấu thủ đã chọn
cho mình khẩu súng tốt nhất
Dưới vòm trời tuyết
băng…
Đối mặt với ông là
đấu thủ thiện xạ
Sau lưng ông là những
bài thơ về nước Nga nức nở, những con đường
ngục tù hun
hút, tình yêu, đau khổ
và cả sự hoảng loạn của tâm linh
Ông viết về phụ nữ
đẹp như những lời cầu hôn
Những bài ca đã có và
không có
Những số phận bị bỏ
quên
Những mẫu người thừa
của thời đế chế
Khuôn mặt gái quê đam
mê, vụng dại
Thảo nguyên xanh và
lũ cừu thiếu người chăn dắt
Vò rượu mu rích đến
bộ cánh trinh bạch trưởng giả
Thanh gươm của kỵ sĩ
không đầu…
Tất cả nghiêm trang
xếp hàng trên giá sách
Tất cả bây giờ câm
nín, hư không…
Đối mặt với ông là
đấu thủ thiện xạ
Một gã móc túi đi
đích danh
Cái chết rình rập nhà
thơ
Thiên tài tính bằng
giây
Những nền văn minh
ngủ gật
Súng nổ
Ông gục ngã
Máu của ông đỏ loang
trên tuyết
Ôi nước Nga! Nước
Nga!
Bẫy đã sập
Nhà thơ không còn nữa
Và ở đâu đó
Ở đâu đó
trên trái đất này
có hàng triệu trái tim
lặng lẽ chôn cất ngôi mộ khổng lồ của ông!
1996.
NGỤY BIỆN SAU NHỮNG BẢN
XÔ NÁT
I.
Em mượt hơn mùa mắt
nhung
Khi dương cầm dạo
khúc mở đầu
Bản xô nát dở dang
Bản xô nát của tình
yêu luống tuổi
Bét tô ven điếc đặc
Bét tô ven làm sao mà
nghe được?
Chỉ có sự tráo trở
của thời gian và những cuộc đấu khẩu
tục
tĩu, sách vở
Mới biến đôi mắt của
em chỉ còn là một điểm mờ ướt át
Dương cầm trôi bồng
bềnh về biển của xứ sương mù
Dấu vết cuối cùng còn
lại, nuối tiếc khôn nguôi về một tài năng đã khuất
II.
Chẳng lẽ
Ta khô hơn sa mạc
Cưỡi lạc đà đói đi
tìm những miền lý trí
Dọc đường chỉ thấy
xương khô của kẻ đi trước
Ngổn ngang
Lộn xộn
Và rác rưởi
Những bộ xương đã
phai màu sắc tộc
Chỉ có màu trắng
Trắng như tang tóc
Trắng như sa mạc ngàn
năm…
III.
Rút cuộc
Em mượt hơn miền sa
mạc của ta
Vài ba lít máu loảng
không đủ tưới mắt sau cơn bão cát
Bản xô nát dở dang
Bản xô nát của tình
yêu ngộ nhận
Bét tô ven đã chết
Bét tô ven làm sao mà
khóc được?
Và dương cầm của em
Lòng tốt sáng láng
của em
Cũng không cứu nổi sự
trống rỗng cùng nỗi cô đơn cùng cực.
ẢO…
Có thể bây giờ em đã
quên ta
Khi vồ vập một khuôn
mặt khác
Thì em vẫn là người
không có lỗi
Chỉ có trái tim ta
vụng dại
Trước mê cung hun hút
của dịu dàng
Em đem đến tặng ta
một khoảng buồn rưng rức
Êm đềm như sông Ngân
của chàng Ngưu và ả Chức
Nơi có những con vịt
lạc dòng
Sau những tháng ngày
ta rụng rơi
Mải mê đi tìm những
điều không có thật
Trườn qua đời ta
Những người đàn bà
kiêu hãnh
Những người đàn bà
cởi áo
Cung bậc của tình yêu
loang lổ
Diệu nghệ
Tinh ranh
Phấn son màu mắt…
Còn em
Nỗi buồn không lời
Nốt nhạc hân hoan
trinh nữ
Ta đã yêu em đến xác
xơ, khánh kiệt
Mua lời yêu bằng
tiền, bằng hồn, bằng máu
Bằng cả sự khờ dại
của kẻ xem quả đất chỉ là một cái búng tay
Và thơ…nhạc…là tiếng
rên hụt hơi, ảo tưởng…
Thế mà em vẫn thờ ơ
ngủ gật
Lẽ nào tim em không
có nụ cười?
Lẽ nào tình yêu lại
thành độc ác?
Hỡi nàng tiên vờ vĩnh
của ta…!
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 17.8.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét