Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Văn học dịch
» Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/2) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/2) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Thứ Tư, 27 tháng 11, 2019
Thảo luận
kế hoạch. – Cái khoái của việc ngủ đêm ngoài trời khi thời tiết tốt – Cũng như
vậy khi thời tiết xấu. – Đi đến một thoả hiệp. – Các bước đầu tiên của
Monmoranxi và tác động của tôi.- Lo lắng nẩy sinh, phải chăng cũng là điều tốt?
– Mối lo tan đi.- Buổi họp bị hoãn.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Ngọc Châu
Họ tên Nguyễn Ngọc Châu
Địa chỉ: 312 Lê Thánh Tông quận Ngô Quyền Hải Phòng
Mobille: 0868153994
Email: ngocchaunvhp@gmail.com
_____
BA NGƯỜI CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN
Ngọc Châu dịch
Chương Hai
***
Địa chỉ: 312 Lê Thánh Tông quận Ngô Quyền Hải Phòng
Mobille: 0868153994
Email: ngocchaunvhp@gmail.com
_____
BA NGƯỜI CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN
Ngọc Châu dịch
Chương Hai
***
Thảo luận kế hoạch. – Cái khoái của việc ngủ
đêm ngoài trời khi thời tiết tốt – Cũng như vậy khi thời tiết xấu. – Đi đến một
thoả hiệp. – Các bước đầu tiên của Monmoranxi và tác động của tôi.- Lo lắng nẩy
sinh, phải chăng cũng là điều tốt? – Mối lo tan đi.- Buổi họp bị hoãn.
Chúng
tôi giở bản đồ, bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo. Đã quyết định rằng
sẽ khởi hành vào thứ bảy tới tại Kin-sơ-ton. Hari và tôi tới thị trấn đó vào buổi
sáng, đưa thuyền tới Che-si, đón Jord ở đó vì hắn buộc phải làm việc đến trưa
thứ bảy ở công sở (Jord trực đêm – tôi nghĩ là hắn ngủ thì đúng hơn – ở một nhà
băng nào đó từ mười giờ đêm đến bốn giờ sáng hàng ngày ngoại trừ ngày thứ bảy,
ngày đó người ta đánh thức hắn và tống ra ngoài cửa từ hai giờ sáng).
Nhưng
cả bọn sẽ ngủ đêm ở đâu nhỉ, ngoài trời hay vào khách sạn? Jord và tôi tán
thành việc ngủ ngoài trời, như thế mới hoàn toàn tự do và hoang sơ nguyên thuỷ.
Trong
hoàng hôn buồn dịu, những đám mây lặng lẽ tan đi ánh vàng gợi nhớ mặt trời vừa
khuất sau dãy núi. Đã không còn nghe thấy tiếng chim chí choé: chúng lặng đi
như đám trẻ con hờn dỗi, chỉ còn tiếng gọi thê thiết của chú gà gô và tiếng
lích chích của con chim đỗ quyên trong khi Màn Đêm nghiêm nghị đang che phủ dần
mặt nước, đâu đó nghe như có tiếng thở dài của Ban Ngày tàn lụi.
Rồi
Màn Đêm vỗ đôi cánh không tiếng động duyệt một vòng qua lãnh thổ của mình và
chúng tôi ghé con thuyền vào một vụng nước yên tĩnh nào đó. Lều bạt đã dựng
xong, bữa cơm tối đơn giản cũng đã chuẩn bị xong và được ăn thủng nồi trôi rế.
Những chiếc tẩu nhồi đầy thuốc bắt đầu toả khói vào câu chuyện của bạn bè…
–
Này nếu mưa thì sao? – Hari giật phắt tôi ra khỏi cơn mơ mộng.
Các
ngài sẽ không giây phút nào lôi được tay Hari này thoát ra ngoài vòng áo cơm trần
tục hàng ngày. Hắn không có những phút giây bay bổng, không dùng những lời có
cánh, chả bao giờ làm mệt não bộ vì ý tưởng nọ kia, không có khả năng ”khóc mà
không hiều vì sao mà khóc”. Nếu thấy ở khoé mắt Hari có giọt lệ xin các ngài cứ
việc yên chí lớn mà đánh cuộc mười ăn một rằng hắn vừa nhá phải củ hành tươi hoặc
có ai chơi khăm cho quá nhiều mù-tạt vào món mà hắn khoái khẩu!
Giả
dụ vào một buổi tối có anh bạn nào đó đứng cùng Hari bên bờ biển mà chợt thốt
lên:
–
Này, cậu có nghe thấy không? Đó phải chăng là bài ca của nàng tiên cá hoà trong
tiếng sóng vỡ nơi ghềnh đá đằng kia vọng lại? Hay những linh hồn tuyệt vọng
đang hát khúc ca tang lễ cho những người chết đuối khốn khổ dưới biển rong kia?
Chắc
chắn Hari sẽ chộp lấy khuyủ tay anh chàng đó mà nói:
–
Này bố cu, cậu bị cảm gió rồi đấy. Đi thôi, góc đằng kia có một góc nhỏ hay lắm.
ở đó người ta sẽ cho cậu một cốc rượu Xcôt-lan mà họng cậu chưa bao giờ biết đến
mùi vị. Mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi.
Hari
bao giờ cũng biết một quán nhỏ ở một góc nào đó, nơi bạn có thể được hưởng một
suất rượu ra rượu. Tôi tin chắc rằng nếu bạn bè gặp hắn ở thiên đường (cứ cho rằng
thiên đường là có đi), thì hắn sẽ lập tức chào đón bạn với những câu sau đây:
– Tớ
mừng kinh khủng rằng cậu cũng có mặt ở đây, bạn già ạ! Tớ tìm thấy ở góc đằng
kia một chỗ hay lắm, tới đó cậu có thể tợp được ngay vài ba ly tiên tửu!
Tuy
nhiên cũng phải công bằng mà nhận xét ý kiến của hắn, vì rằng trong trường hợp
ngủ đêm dưới trời sao, sự lưu tâm hết sức thực tế của tay Hari cũng hoàn toàn
có lý. Ngủ đêm ngoài trời khi có mưa thật chẳng dễ chịu chút nào, chẳng cần đến
một trí tưởng tượng thật phong phú các ngài cũng có thể hình dung ra những việc
dưới đây:
Trời
bắt đầu đổ tối. Người ngợm ướt như chuột lột, nước trong thuyền đã ngập mắt cá
chân và mọi thứ đồ nghề đều ngấm nước. Ba chàng lãng du sẽ ngó quanh ngó quất để
tìm một nơi ít vũng nước đọng, cập thuyền vào đó rồi vội vàng lôi ra chiếc lều
bạt. Hai trong ba tên bắt đầu dựng lều. Lều thì ướt và nặng như cùm, nó vỗ phần
phật trong cơn giông, cưỡi lên đầu lên cổ bạn và bạn thành con ma bùn. Mưa cứ từ
trên rót xuống, rót xuống. Với những chàng vụng về thì trong lúc khô ráo sáng sủa
cũng chẳng dễ gì dựng một chiếc lều cho ngon lành, mà trong mưa thì con quỉ bốn
góc này sẽ trở thành quái vật ngay đến Hec-Quyn cũng phải chào thua.
Chẳng
còn gì phải nghi ngờ, trong tình hình đó, trợ thủ của bạn thay cho việc giúp đỡ
nhau sẽ chỉ diễn cảnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Bạn vừa cố công cố sức
ghim được góc lều của mình thì hắn lại giật mạnh ở góc đằng kia và công của bạn
trở thành công cốc.
–
Ê, mày làm gì thế? – Bạn gào lên hỏi hắn.
–
Còn cậu đang làm trò khỉ gì vậy? – Hắn quát lên đáp lời – Không thể nới nó ra
tí à.
– Đừng
lôi nữa, đồ con lừa! Mày làm tung phía này lên rồi, quân hậu đậu ạ!
–
Mày hậu đậu thì có – Hắn phun phì phì như rắn hổ mang – Nới góc đằng ấy ra…
–
Tao đã bảo là mày làm lộn tùng phèo lên rồi – bạn gào lên, gắng nói cho hắn hiểu
và căng sợi giây đến mức tung hê lên trời cái cọc ghim mà hắn vừa cố sức đóng
được.
Phát
điên lên, bạn quẳng búa và cọc vòng sang chỗ hắn để giải thích và thống nhất
cách làm việc nhưng hắn cũng đang bực bội vòng sang tìm bạn từ hướng kia và diễn
trò đèn kéo quân trong đêm. Tất nhiên hai chuyên gia dựng lều chỉ có thể nhìn
thấy nhau khi chiếc lều dựng dở sụp hoàn toàn xuống đất và may mắn có một tia
chớp lóe lên vào lúc đó.
Cuối
cùng rồi lều cũng dựng xong, mọi thứ đồ đạc được lục cục chuyển vào. Vì lẽ
không thể nhóm được bếp các bạn bè đành đem rượu ra đốt và chen chúc nhau như
người nguyên thuỷ quanh đống lửa đầu tiên của loài người, cùng giơ ra triển lãm
những bàn tay nhăn nhúm vì cóng lạnh.
Bữa
tối đã biến thành món nước mưa, bánh mì ướt nhèm co lại còn hai phần ba thể
tích, bánh nướng nhân thịt đã bão hoà nước. Mứt, dầu, muối, cà phê trộn lẫn
nhau thành thứ xúp long hổ lộn chưa ai từng thấy.
Sau
cái gọi là bữa tối, nếu may mắn còn sót lại đâu đó chút thuốc sợi chưa bị ướt,
bạn cũng có thể hưng phấn lên đôi chút trước khi chui vào chăn. Trong mơ bạn sẽ
thấy một con voi ma mút sinh thiếu tháng cưỡi lên ngực mình, thấy núi lửa nổ
tung bắn mình xuống đáy biển nhưng con ma mút không chịu rơi ra ngoài. Bạn bừng
tỉnh và hiểu rằng thực sự có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Có thể là Ngày Tận
Thế mà Kinh Thánh tiên đoán đã đến rồi chăng? Hay chí ít cũng có vụ cướp phá hoặc
hỏa hoạn, vậy mà không thấy ai đến giúp đỡ bạn thoát khỏi cảnh bị đè nén đến bẹp
người trong khi linh hồn bạn đang từ từ bay đi.
Hình
như có ai đó cũng gặp cảnh khốn cùng như bạn: bên dưới chiếc chăn có tiếng rên
ư ử. Thế là để rỗi cứu phần hồn phần xác của mình bạn cố nhỏm dậy đâm đầu lao
ra ngoài, trong cảnh nhá nhem bạn thấy một tên đạo tặc mình trần trùng trục
đang đuổi theo mình, bạn đã sắn sàng liều chết với cuộc đấu thập tử nhất sinh
thì nhận ra đó là anh bạn cùng lều.
–
Ra là mày à? – Hắn cũng vừa nhận ra bạn.
– Ờ,
– bạn giơ tay dụi cặp mắt đỏ như mắt cá chày – Mày vừa làm trò gì vậy?
–
Hình như chiếc lều thổ tả sập xuống mày ạ – hắn nói – Mà thằng Bill đâu?
Cả
hai bắt đầu gào: Bill ơi! – Thế là đất dưới chân hai anh bạn chợt động đậy, tạo
thành những nếp gấp, một giọng quen quen từ dưới đống bùn và vải tuồn vọng ra:
–
Thì ra là chúng mày, chúng mày làm trò gì trên đầu tao vậy?
Tên
Bill lồm cồm chui ra, trông như nạn nhân của vụ đắm tàu, bùn đất phủ đầy mặt
mũi. Chẳng hiểu sao thằng cha rất đỗi bực bội, hắn nghĩ hai thằng chơi khăm hắn.
Hậu
quả tất yếu là cả ba tên đều mất giọng vì bị cảm lạnh, hầm hè nhau trong bữa
sáng bằng giọng của nhà vịt đực.
Vậy
nên cuối cùng chúng tôi quyết định rằng vào những buổi thời tiết tốt có thể ngủ
ngoài trời, còn ngày nào thấy ông trời khó chơi hoăc muốn thay đổi kiểu nghỉ
đêm thì sẽ vào khách sạn, nhà nghỉ hoặc chỗ nào đó mà cả bọn ưng ý.
Con
Mon-mo-ran-xi nhìn chúng tôi với vẻ hưởng ứng ra mặt. Cô đơn và lãng mạn vốn
không phải là bản tính của nó, nếu có những cơ hội để ồn ào và vui vẻ một cách
nhặng xị thì hãy dè chừng cu cậu.
Các
ngài hãy thử nhìn con Mon-mo-ran-xi, nó như một thiên thần bằng xương bằng thịt,
vì một nguyên nhân nào đó còn là điều bí ẩn đối với con người đã mang hình dạng
một con chó phốc. Nó luôn luôn thể hiện cái vẻ như muốn nói “Gâu!- sao – cái –
thế – giới – này – tồi tệ – quá – vậy. Gâu! – tôi – mong – muốn – làm – cho –
nó – tốt – đẹp – và – cao – quí – hơn – cơ – gâu!” Một dáng vẻ dễ làm rơi nước
mắt của các qúi bà quí ông giàu tình cảm.
Lần
đầu tiên con chó này đến sống nhờ ở chỗ tôi, tôi không hy vọng gì về việc sẽ được
cộng sinh với nó lâu dài. Thường thì tôi ngồi trên ghế bành nhìn nó, còn nó ngồi
trên tấm thảm chùi chân nhìn lại tôi, tôi thường nghĩ “chú cún này chả trụ được
mấy nỗi nữa. Mày sẽ được bay lượn trên thiên đường trong chiếc xe mây ngũ sắc –
chả mấy nả nữa đâu”.
Nhưng
sau khi tôi đã phải trả tiền đền cho hàng xóm vì vài ba chục con gà con bị nó cắn
chết, sau một trăm mười bốn lần tôi quẳng nó như quăng cục giẻ rách ra góc phố,
sau khi một bà bủ mồm loa mép giải đem tang chứng là con mèo bị cắn chết đến gí
vào mũi tôi, gọi tôi là kẻ sát nhân, sau lần một tay hàng xóm kiện tôi ra tòa
vì tội không coi giữ và không xích cổ con vật hung tợn, để hắn phải ngồi chết
cóng trong kho rau lạnh hai giờ liền, không dám thò cổ ra ngoài. Sau lần tôi
tình cờ biết rằng gã làm vườn của tôi đã thắng cược ba mươi xi-ling, về số lượng
lũ chuột bị nó cắn chết trong một thời gian nhất định, thì tôi phải thay đổi nhận
định và cho rằng việc nó được lên phục vụ trên thiên đường có lẽ sẽ lui lại lâu
hơn.
Quanh
quẩn bên chuồng ngựa, tập hợp một bày lũ to tai dài đuôi hơn nhờ vào tiếng tăm
bất hủ của nó, Mon-mo-ran-xi thường hay tiến hành những cuộc thi O-lem-pia về
môn “đớp” với những tập đoàn tiếng tăm không kém. Theo chủ kiến của nó, đấy mới
đúng là cuộc sống, vậy nên tôi biết trước rằng đề nghị vào ngủ trong khách sạn
hay phòng khách trong trang trại sẽ được nó ủng hộ nhiệt liệt.
Thế
là vấn đề ngủ đêm đã được thông qua với sự tán thành của cả nhóm bốn tên, chỉ
còn lại việc cần suy xét là mang theo những thứ gì. Nhưng vừa đưa ra vụ việc
Hari đã tuyên bố rằng liều lượng tranh luận cho ngày hôm nay quá dư thừa rồi, hắn
đề nghị ra phố làm vài cốc. “Tớ biết một góc nhỏ, ở đó các cậu có thể tợp mấy
ngụm rượu Ai-len kha khá đấy”
Jord
nói rằng hắn khát muốn chết (không thể nhớ ra có lúc nào tay này nói là hắn
không khát không nhỉ?!) và tôi cũng có ý nghĩ rằng chút ít rượu mạnh với chanh
có thể sẽ tốt hơn cho tình trạng bệnh tật của mình, thế nên cuộc họp được nhất
trí hoãn lại đến chiều hôm sau. Cả bọn đội mũ và bước ra phố.
(Hết
Chương Hai)
--
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Hải Phòng ngày 27/11/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét