Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Xứ hoa hồng (Làm Anh Cả/ Nước mắt mỹ nhân/ Jerry không hiểu) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Xứ hoa hồng (Làm Anh Cả/ Nước mắt mỹ nhân/ Jerry không hiểu) – Truyện dài của Võ Anh Cương
Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014
Cuộc so
tuổi đã phân định ai làm anh, ai làm em. Lúc này Tí Hon vui lắm, đời cậu lại có
thêm được hai người em kết nghĩa, đó là một điều hạnh phúc. Lúa và Bắp cũng
vậy, ở nhà chỉ có hai anh em, nay bỗng dưng có một người anh cả, tuy là nhỏ xíu
nhưng qua chuyện kể, Tí Hon quả là một người tài trí. Họ hãnh diện vì có một
người anh như vậy. Lúa nói: - Chúc mừng anh cả, chúng em rất vui vì có một đại
ca! Tí Hon trả lời theo đúng phép lịch sự: - Ta cũng rất vui vì có được hai
người em như hai em. Để ta xem nào, cái tên Lúa và Bắp rất hay, đó là lương
thực nuôi sống con người. Ta muốn đó chỉ là tên gọi thân mật ...
Thông tin liên hệ: (VanDanViet)
Tác giả Võ Anh Cương
Bút danh khác Văn H. Cương
Sống và làm việc tại Đà Lạt.
Địa chỉ Nguyễn Hữu Cương 01 Yersin Đà Lạt
ĐT: 0982.582.298 - 0633.830660
_____
XỨ HOA HỒNG
LÀM ANH CẢ
LÀM ANH CẢ
Cuộc so tuổi đã phân định ai
làm anh, ai làm em. Lúc này Tí Hon vui lắm, đời cậu lại có thêm được hai người
em kết nghĩa, đó là một điều hạnh phúc. Lúa và Bắp cũng vậy, ở nhà chỉ có hai
anh em, nay bỗng dưng có một người anh cả, tuy là nhỏ xíu nhưng qua chuyện kể,
Tí Hon quả là một người tài trí. Họ hãnh diện vì có một người anh như vậy. Lúa
nói:
- Chúc mừng anh cả, chúng em
rất vui vì có một đại ca!
Tí Hon trả lời theo đúng phép
lịch sự:
- Ta cũng rất vui vì có được
hai người em như hai em. Để ta xem nào, cái tên Lúa và Bắp rất hay, đó là lương
thực nuôi sống con người. Ta muốn đó chỉ là tên gọi thân mật khi hai em còn ở
chốn thôn dã này, còn khi đã vào chốn đô thành, ta sẽ đặt tên mới cho hai em.
Lúa và Bắp ngạc nhiên quá đỗi,
lâu nay chúng sống với thiên nhiên hoang dã, chúng không thấy bất tiện một chút
nào vì cái tên cha mẹ đặt cho. Bây giờ nghe đại ca nói như vậy, cả hai thấy
rằng quả thật đất trời không chỉ quanh quẩn trong làng hoặc cánh rừng, còn có
nhiều nơi mà cách ứng xử khác hẳn nơi đây. Bọn chúng nghe Tí Hon đặt tên mới
cho mình, chúng cũng thấy không vì thế mà chúng khác đi, nên cả hai đồng ý
ngay, Bắp nói:
- Vậy đại ca đặt tên cho chúng
em ngay đi, chứ còn chờ gì nữa? Ông Ba trong làng em thường nói rằng: “chuyện
gì hôm nay cần làm thì phải làm ngay, chớ để ngày mai!”.
- Vậy a? Để ta xem nào…để ta
xem nào? Có rồi, có rồi.
Cậu hắn giọng, gương mặt cậu
trở nên trang trọng (mà chuyện này là chuyện quan trọng chứ sao!):
- Tên mới của hai em cũng không
thoát ly khỏi cái tên cha mẹ các em đặt ra đâu. Này nhé, tên ta là Hoàng tử
xứ…các em biết rồi, ta là kẽ trở thành Vua…, tên em Ba là Lúa, Lúa lại là hạt
ngọc nuôi nấng con người. Vậy khi ta là Vua, ta sẽ phong em Ba là tướng quân,
điều đó hoàn toàn là có thể, khi ấy không thể gọi là Tướng quân Lúa hoặc Lúa
Tướng quân được. Ta sẽ đặt tên cho em Ba là Ngọc Tướng quân, đồng ý chứ?
Lúa và Bắp ưng ý quá, Ngọc
Tướng quân, nghe hay lắm, y như những chuyện anh hùng mà ông Ba kể cho họ nghe
vậy. Bắp hồi hộp hỏi:
- Anh Lúa có tên hay lắm, còn
em nữa, em tên chi vậy đại ca?
Tí Hon cười cười:
- Em à, ta cũng có tên cho em
rồi. Này nhé, cũng như em Ba, khi ta là Vua, em cũng là Tướng quân. Em tên là
Bắp, người ta còn gọi bắp là gì nữa nhỉ?
Lúa hớt lời:
- Người ta còn gọi bắp là ngô!
Tí Hon vui vẻ nói:
- Đúng rồi, bắp còn được gọi là
ngô, vậy chú Tư Út sẽ được gọi là Ngô Tướng quân, đồng ý chứ?
Cả hai reo lên:
- Hoan hô đại ca, hoan hô đại
ca…
Tí Hon cười nói:
- Khoan hoan hô ta vội, để ta
chứng tỏ là một đại ca tốt rồi hãy hoan hô. Ta thân làm đại ca, ta sẽ chỉ vẽ
cho hai em một số sở học để sau này còn giúp ta trong việc cai trị vương quốc
chứ!
Vậy là từ đó, Tí Hon trú ngụ ở
trong rừng, phòng ngủ của cậu là một hốc cây, giường ngủ là cái vỏ ốc lóng lánh
chất xà cừ. Hàng ngày Ngô Tướng quân và Ngọc Tướng quân mang đồ ăn, thức uống
cho cậu. Còn Tí Hon, cậu bắt đầu truyền kiến thức của mình mà cậu có được nhờ
thầy Lang cho hai Tướng quân. Cả văn lẫn võ, hai Tướng quân tiếp thu nhanh lắm,
Tí Hon không phải “bó tay” như khi cậu làm thầy Miêu dạy học trò Minu ngày
trước!
(Còn tiếp)
-----------------------
XỨ HOA HỒNG
NƯỚC MẮT MỸ NHÂN
NƯỚC MẮT MỸ NHÂN
Khỏi phải nói Vân Ngọc công
chúa và Thuý Thuý buồn khổ thế nào trước sự mất tích của thầy trò Tí Hon và con
mèo Minu. Cô báo với bà Tổng quản về sự mất tích của con mèo, còn chàng hoàng
tử - lâu nay nàng công chúa thường gọi thầm như vậy khi nghĩ về Tí Hon – cô
không dám báo. Báo làm sao được cơ chứ khi mà sự xuất hiện của chàng trong Cung
công chúa là một điều bí mật? Nhưng con mèo thì không sao, con vật ấy là một
tặng phẩm của xứ Phong Châu trong ngày sinh của Vân Ngọc và bà Tổng quản cũng
từng thấy qua.
Bà Tổng quản cho người đi tìm
khắp nơi con mèo tam thể theo đặc điểm nhận dạng của nó. Nhưng người đi tìm
khắp nơi thì có, còn tin tức của con mèo thì không. Nó mất tích như chưa từng
xuất hiện trong Cung công chúa, bà Tổng quản an ủi cô công chúa:
- Thôi công chúa đừng buồn, để
ta tìm cho công chúa một con mèo khác!
Vân Ngọc từ chối ngay, cô nói
với bà Tổng quản rằng, trong đời này cô sẽ không nuôi bất cứ con mèo nào khác
trừ Minu. Thấy cô cương quyết như vậy, bà Tổng quản cũng thôi không nhắc đến
chuyện này nữa.
Vân Ngọc buồn quá, cả ngày hôm
Minu mất tích, cô nằm vùi trong giường, nước mắt cô chảy dài xuống chiếc gối
mềm. Thuý Thuý cũng không hơn gì Vân Ngọc, nhưng là phận người hầu, Thuý Thuý
phải túc trực ở vị trí của mình, đó là căn phòng nhỏ trước phòng công chúa. Cô
nghe tiếng nàng công chúa khóc rấm rứt trong phòng, nước mắt của Thuý Thuý cũng
chảy ra ràn rụa. Cả hai cô con gái trong lúc này nhận ra vị trí của Tí Hon
trong lòng họ quan trọng biết bao! Cả hai để cho tâm trí lùi về những ngày vui
vẻ với chàng hoàng tử bất hạnh, nhưng lúc nào cũng yêu đời và thường làm vui
lòng người khác. Ôi, hai cô nhớ chàng quá, không biết giờ này chàng đang ở đâu
và có mệnh hệ gì không? Hai cô lo quá, hàng trăm tình huống xấu hai nàng vẽ ra
trong đầu mà lòng họ thì cầu Trời cho chàng gặp may mắn.
Ngày tháng trôi qua, hai nàng
con gái ngày ngày vẫn ra cửa Cung ngóng chờ chàng hoàng tử. Nhưng hoàng tử xứ
Hoa Hồng như bóng chim tăm cá, chàng không để lại một chút dấu vết nào. Hôm ấy
như thường lệ, Thuý Thuý đưa Vân Ngọc ra cửa Cung từ sáng sớm, cả hai người con
gái dạo quanh vườn hoa trước Cung nhiều lần. Đi sau lưng công chúa Vân Ngọc,
Thuý Thuý thấy cô công chúa quá ư tội nghiệp. Dáng vẻ sầu não của nàng công
chúa khiến trong lòng Thuý Thuý sót như có ai lấy muối xát vào. Cô thầm mong
chàng hoàng tử xuất hiện để cô công chía xinh đẹp lại tươi cười như xưa. Bỗng
nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu Thuý Thuý, cô nói:
- Thưa công chúa, em muốn hỏi ý
kiến công chúa một điều?
Vân Ngọc ngừng bước, cô quay
đầu lại tỏ ý ngạc nhiên:
- Em muốn nói với ta điều gì
hả?
Thuý Thuý ngập ngừng, cuối cùng
cô cũng nói:
- Chúng ta thật là có lỗi, kể
từ ngày chàng hoàng tử bỏ đi, công chúa và em chưa một lần ghé lại vườn hoa
hồng. Nơi ấy từng là nơi chàng tặng hoa cho công chúa trong ngày sinh năm công
chúa mười sáu tuổi!
Vân Ngọc sững sờ, quả thật từ
ngày chàng mất tích, nàng đã bỏ quên khu vườn hoa, nơi ấy chàng đã tặng nàng
một đoá hoa hồng đã đem đến cho nàng bao nhiêu là cảm xúc. Bây giờ nghe Thuý
Thuý nhắc lại khu vườn, trong lòng Vân Ngọc nhói lên một cái. Nàng nói:
- Ta cảm ơn em, em không nhắc
ta quên khuấy mất, nào Thuý Thuý ta đi đến đó mau!
Thời gian trôi qua, khu vườn
vẫn tràn đầy hương sắc. Những người làm vườn vẫn không quên nhiệm vụ, khu vườn
vẫn được chăm sóc cẩn thận sẳn sàng đón công chúa đến chơi bất cứ lúc nào.
Nhưng bên trong khu vườn yên lặng quá, những cây hoa hồng lặng lẽ nở những đoá
hoa màu đỏ thoang thoảng hương thơm. Một cơn gió thoảng qua, những đoá hoa rung
rinh trước gió càng làm cho khung cảnh trở nên huyền ảo.
Thuý Thuý và Vân Ngọc bước vào
vườn, những chú chim đang đậu trong những tàng cây bỗng nhiên hót líu lo. Chúng
hát những bài ca ngợi ca Vân Ngọc, hai nàng con gái vô tình không nhận ra điều
đó, họ chỉ chú tâm thưởng thức vẻ đẹp của hoa hoà quyện trong tiếng chim du
dương. Chẳng qua là họ không biết tiếng chim, phải chi có chàng hoàng tử ở đây,
chàng sẽ nghe tiếng chim hoạ mi ca tụng vẻ đẹp kiêu sa của Vân Ngọc khiến cho
đoá Thu Hải Đường mắc cỡ gục mặt trong lá. Còn chim Vàng Anh lại khác, nó ví
sắc đẹp của công chúa như tia nắng mặt trời buổi sáng mùa xuân…Nói chung chim
muông đều vui mừng trước sự xuất hiện của Vân Ngọc trong khu vườn hoa Hồng sắc
đỏ.
Còn công chúa, lúc này tâm hồn
công chúa chìm trong kỷ niệm, nàng đã vô cùng cảm động khi chàng hoàng tử tặng
nàng đoá hoa hồng. Vân Ngọc nhớ chàng quá, bỗng nhiên nước mắt nàng ứa ra, dòng
nước mắt chảy xuống khuôn mặt gầy gò và rơi đúng đoá hoa hồng màu đỏ. Cùng
trong lúc ấy, một tia nắng mặt trời chiếu vào đoá hồng, giọt nước mắt của nàng
như một viên kim cương lóe sáng. Đoá hoa hồng trở nên rực rỡ và xinh đẹp hơn
rất nhiều lần!
Từ đó, những giọt sương buổi
sáng mai loài hoa hồng luôn giữ lại để làm vật trang điểm cho mình. Quả thật
những giọt sương mai làm cho hoa hồng xinh đẹp hơn nhiều!
(Còn tiếp)
-----------------------
XỨ HOA HỒNG
JERRY KHÔNG HIỂU
JERRY KHÔNG HIỂU
Đọc đến đây Jerry không hiểu.
Trong đầu Jerry mấy câu hỏi xuất hiện:
- Tại sao khi thấy đoá hoa
hồng, công chúa Vân Ngọc lại khóc?
- Tại sao hoa hồng lại đẹp lên
nhờ nước mắt của Vân Ngọc?
- Tại sao Thuý Thuý không khóc
như là cô công chúa?
Jerry mang những thắc mắc của
mình hỏi mẹ, mẹ cậu ngớ ra. Nhưng mẹ Jerry nhanh trí lắm, mẹ nói:
- Để mẹ hỏi ông ngoại rồi trả
lời cho con.
Hôm ấy mẹ vừa đi làm về Jerry
hỏi liền:
- Mẹ đã hỏi ông ngoại chưa?
Mẹ cười:
- Mẹ hỏi rồi.
- Ông ngoại nói sao hả
mẹ?
- Ông ngoại nói rằng truớc đây
hoa hồng không biết ngậm hơi sương, mỗi khi có giọt sương nào đọng lên cánh
hoa, chúng đều rùng mình làm hạt sương rơi xuống đất. Nhưng từ hôm Vân Ngọc
công chúa khóc, một giọt nước mắt của nàng vô tình đậu lên cánh hoa, ánh mặt
trời làm nó lóng lánh như một hạt kim cương và hoa hồng trở nên xinh đẹp lên
nhiều lần. Hơn nữa hoa hồng cảm nhận được tình cảm của Vân Ngọc dành cho hoàng
tử nên những đoá hoa hồng cố giữ lại hạt nước mắt công chúa Vân Ngọc để làm
biểu tượng cho tình yêu của công chúa Vân Ngọc đối với chàng hoàng tử Tí Hon!
Ông ngoại nói đó là sự tích vì sao hoa hồng lại trở nên xinh đẹp vô ngần nhờ
những hạt sương mai bám vào!
Jerry lơ mơ hiểu, cậu hỏi
tiếp:
- Nhưng vì sao Thuý Thuý không
khóc hở mẹ?
- Chuyện này mẹ chưa nghe ông
ngoại giải thích, để hôm khác mẹ hỏi!
(Còn tiếp)
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ
Đà Lạt ngày 23.5.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
___________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét