Tượng gỗ de – Truyện ngắn Nguyễn Đức Hậu
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
Đây là lần thứ ba chị cùng con gái nuôi đến phòng trưng bày tác phẩm điêu khắc của hội Văn nghệ tỉnh. Lần nào chị cũng đứng tần ngần rất lâu bên pho tượng ấy.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Đức Hậu
Họ tên thật Nguyễn Đức Hậu
Sinh ngày 21-3-1952
Hội viên hội Nhà Văn TP HỒ Chí Minh
Địa chỉ: TP Hồ Chí Minh
Địa chỉ: TP Hồ Chí Minh
____
TƯỢNG GỖ DE
1.
Đây là lần thứ ba chị cùng con gái nuôi đến phòng trưng bày tác phẩm điêu khắc
của hội Văn nghệ tỉnh. Lần nào chị cũng đứng tần ngần rất lâu bên pho tượng ấy.
Con bé giục về mấy lần nhưng dường như chị không nghe thấy. Ở tuổi mười ba làm
sao nó đã hiểu được những xung động đang cuộn xoáy trong lòng chị. Ngay từ lần
đầu đến xem, chị đã như bị thôi miên bởi bức tượng lớn bằng gỗ đặt trên một cái
đôn cũng bằng gỗ cùng loại. Chị lại gần, dịu dàng sờ lên khuôn mặt và thân thể
đầy vết sẹo nhằng nhịt của người đàn ông khỏa thân đang nằm gọn trong lòng
người phụ nữ trẻ mặc áo blu trắng. Mùi thơm the the giống mùi hương nhu từ bức
tượng tỏa ra như thể cô gái mới gội đầu lá sả làm chị thấy cay cay mắt. Lòng
chị thoắt bồi hồi như thuở còn con gái. Dòng tên tác gỉa khiêm tốn ẩn chìm
trong vân gỗ làm chị phải đưa ngón tay xoa kỹ lớp bụi mới đọc được. Nhưng đọc
xong thì chị chợt thất vọng bởi cái tên “Tuyên Bình” lạ hoắc chị chưa hề nghe
bao giờ. Thế là mọi dự định trong đầu trước khi đi đã hoàn toàn tiêu tan. Chị lại
lẳng lặng cùng con gái ra về. Lạ nhỉ? Chị buột miệng tự hỏi làm cô con gái đi
bên cạnh ngạc nhiên ngước đôi mắt trong veo nhìn mẹ, nhưng nó thấy má nó trầm
ngâm hai tuần nay nên nó ý tứ không dám hỏi. Phiên trực đêm hôm ấy, ở khoa cấp
cứu không có bệnh nhân nặng. Chị muốn chợp mắt một chút mà không sao ngủ nổi.
Chị nằm nghiêng ôm xiết chiếc gối lớn vào lòng. Bất giác luồn tay dưới áo
xoa lên khuôn ngực đã mây mẩy lại, không còn tong teo lép dẹt như trước và chưa
một chút hơi tay đàn ông của mình thở dài. Chả trách mấy cậu thanh niên trong
khoa cứ chọc chị: “Dạo này bà chị hồi xuân có khác, da thịt cứ mỡ màng phây
phây ra. Hay lại vớ được ông nào mới bỏ vợ phải không? Chả bù cho mấy năm
rồi người cứ sắt lại như con mực ròm.” Chúng nó cứ đùa ác chứ chị làm gì có ai.
Chỉ mỗi cái lão phó giám đốc viện đã con đàn cháu đống cứ theo đuổi chờm hớp
vài tháng nay. Mỗi lần bắt gặp con mắt lão luồn lách quờ quạng qua cổ áo hơi
trễ ra của chị là lưng chị lại gai gai lên. Có lần lão nhăn nhở nói độp vào mặt
chị: “Thế giữ mãi để ép khô như người ta ép hoa trong sách à?” Chị bực lắm
nhưng chẳng làm gì được lão bởi có quặc lại lão thì lão bảo lão nói đùa là
xong. Tuy vậy, chị cũng cảm thấy thinh thích vì mình chưa đến nỗi bỏ đi dưới
mắt đàn ông. Nhưng là ai kia chứ, còn lão thì chị thấy lợm lợm thế naò ấy. Chị
nhìn bâng quơ qua cửa sổ. Bầu trời trong và nhiều sao. Những ngôi sao nhấp nháy
như mắt ai mời gọi. Anh đèn cao áp ngoài sân hắt một quầng màu vàng mơ trên
tường soi rõ cặp thằn lằn vờn nhau âu yếm và kêu lên tăng tắc những tiếng bản
năng. Chị nhớ lại những chăm chút kín đáo của anh giành cho chị và cả những ánh
mắt khát khao anh nhìn chị những lúc hai người có dịp ngồi riêng với nhau...
Chị bỗng thấy tiếc nuối thời tuổi trẻ sôi động và bồng bột của mình. Cái đêm trăng
bên bờ Bàu Bà(*) ấy chị làm sao mà quên được. Anh lúng túng mãi, rào trước đón
sau mãi mới dám nói bằng cái giọng miền bắc vụng về: “Anh kính trọng em ở lòng
nhân hậu như người mẹ, anh muốn làm một điều gì đó để đền đáp ...“. Ôi!
Chị có đòi hỏi sự đền đáp đó đâu. Chị chỉ cứu anh bằng tình đồng đội, chăm sóc
anh bằng tình thương và trách nhiệm của một hộ lý, một người phụ nữ. Mà hình
như hồi ấy chị chưa yêu anh. Chị chỉ thấy thương và cảm phục lòng can đảm của
anh thôi.
Anh ra bắc rồi, chị mới thật sự nhìn rõ lòng mình khi nỗi nhớ anh cứ rỉa rích
tâm hồn chị từng tý từng tý một,trong cả những lúc gian khổ và ác liệt lẫn lúc
tĩnh lặng yên hàn. Trông người to lớn can trường vậy mà đứng trước con
gái thì vụng ơi là vụng. Giá lúc ấy anh khéo nói một chút, mạnh bạo một chút
thì có lẽ chị đã ngả đầu vào khuôn ngực vạm vỡ của anh mà mơ màng hạnh phúc.
Tiếc là nghe xong chị lại giận mà mất tỉnh táo bảo thẳng với anh rằng chị chẳng
cần đến sự đền đáp ấy của anh làm anh cụt hứng không nói được nữa. Thực ra chị hiểu
tấm lòng anh yêu chị một cách chân thành. Chị đọc điều đó trong đôi mắt to rất
đỗi hiền dịu của anh trong những ánh nhìn đắm say giành cho chị.
Đúng là tuổi trẻ xốc nổi, dại khờ. Tình yêu ở trong tầm tay mà chị lại để nó
tuột mất vĩnh viễn. Rồi chị lại hình dung ra anh ngồi tỉ mẩn đẽo gọt pho tượng
như gửi gắm tất cả tình yêu thương và nỗi nhớ nhung chị trong từng đường nét
chạm khắc. Ừ, mà sao mình không nghĩ ra nhỉ? Có thể đó là nghệ danh của anh.
Hoặc nếu tác gỉa không phải là người trong cuộc thì chí ít cũng phải có một
đồng cảm sâu sắc với người kể mới tạo ra được một tác phẩm gây xúc động đến
vậy! Chị cứ quanh quẩn với những ý nghĩ như thế nên thấy lòng nôn nao mong trời
mau sáng. Phải, mình cứ gặp thẳng ban chấp hành mà hỏi chứ ngại gì? Biết đâu
lại tìm ra anh ấy thì sao? Ôi! Chị đã đợi anh biết bao nhiêu năm với hy
vọng sau giải phóng anh sẽ quay vào tìm chị. Bao người đàn ông đến với chị, chị
đều phải từ chối khéo để rồi người chị cứ khô héo dần như cây thiếu nước...
°**
2.
Sáng sớm. Sương muối giăng như bụi đá lạnh ai xay ra rắc đầy mặt sông Gâm. Đứng
bờ bên này không nhìn thấy bờ bên kia. Sườn núi đá dựng đứng ven sông nhòe đi
trong sương trắng như được phủ một lớp tuyết loang lổ những vệt xanh mờ, nom
giống những bức tranh vùng Xi Bê Ri. Anh bạn nghệ sỹ điêu khắc nhìn chiếc
thuyền bập bềnh bên bè vó kể với chị rằng: Những buổi sáng như thế này ông Lựu
thường bơi chiếc thuyền lá tre này ra gỡ giỏ cá ở đáy vó bè đổ vào cái rổ lớn
trong lòng thuyền. Những ngón tay ông phát cước đỏ ửng lên như tôm luộc thoăn
thoắt phân loại cá để kịp năm rưỡi bán cho mấy bà buôn mang ra chợ, rồi quay
sang công việc cố hữu của mình là gọt đẽo những bức tượng gỗ.
Đã bao năm nay ông sống đơn độc trên bè vó này và dốc toàn tâm trí vào một pho
tượng chưa thành. Trong lều, đặt ngay ngắn trên một cái kệ gỗ lát chun rất đẹp
là hàng chục pho tượng đẽo dở dang bằng đủ các loại gỗ cùng một kiểu dáng. “Cái
này bằng gỗ hồng mang bị khuyết tật phía sườn trái cô gái, bức dầu gió kia thớ
gỗ mịn nhưng mất cân đối, bức bằng gỗ thừng mực không nổi được những vết sẹo
chằng chịt trên thân thể người đàn ông. Nhưng chủ yếu là chưa bức nào lột tả
được cái “thần” của nhân vật mà ông rất đỗi yêu thương và kính trọng”. Ông giải
thích cho anh hiểu lý do ông phải bỏ đi những pho tượng đó. Một hôm ông vào
rừng tìm được khúc gốc de vừa mắt. Thứ gỗ ít vân, trắng mềm nhưng rất thơm dẫu
khô kiệt, thơm vĩnh viễn. Ông bảo: “Cái mùi thơm này giống như mùi hương ủ trên
tóc nhân vật chính của bức tượng trong những buổi tối ngồi chơi với ông bên bờ
Bàu Bà”. Đặt cái gốc cây xoắn bện rễ trước mặt trên bè vó, ông ngồi như thiền
suốt mấy ngày quên cả nấu ăn. Đến bữa, ông đổ nước phích pha mì tôm vừa ăn vừa
ngắm nghía săm soi từng cái rễ xem có thể cắt gọt thế nào để tạo dáng. Ngày thứ
tư ông bắt tay vào việc. Chiếc cần vó được cột vào cọc cho vó treo lên phơi
trong ánh nắng vàng rực của vùng núi hẻo lánh. Ông không nghe thấy lũ chào mào
gọi nhau rộn lên trên ngọn cây sấu già tỏa bóng trên lều vo. Cũng không nghe
tiếng nước réo rắt như bản nhạc không lời muôn thuở của thác Hòn thần phiá dưới
một quãng. Hồn vía ông như lạc về một vùng đất khác, nơi khét lẹt mùi lửa
đạn... Ông làm rất lâu mới xong pho tượng. Khi phun xong nước sơn cuối, tác
phẩm đã hoàn chỉnh mỹ mãn, ông ngồi lặng đi hàng giờ ngắm nghía như ngắm đứa
con mình vừa sinh ra với niềm sung sướng và hạnh phúc vô hạn.
Chị ngồi lặng đi! Hờn giận và thương cảm. Thì ra, cũng như chị, chẳng lúc nào
anh quên được chị. Chị đã tiên đoán chính xác khi gặp pho tượng. Mà không, có
lẽ đó là những tín hiệu riêng của những người yêu nhau, dẫu cách xa ngàn trùng
họ vẫn tìm mọi cách gửi lên không trung những tình cảm nồng thắm, những nhớ
nhung da diết cho nhau. Hồi bé, mỗi khi chị nhớ ba, khóc vòi má, má lại lật
ngược chiếu lên và bảo làm như thế là đêm nằm má con mình được gặp ba trong mơ.
Có lần thì má chị lẳng lặng thắp một ngọn đèn dầu và một nén nhang đặt trên bàn
trước mặt hai má con cùng miếng bìa có những chữ cái xếp thứ tự an pha bê trên
bốn cạnh cuả hình vuông lớn rồi lẩm nhẩm đọc bài chú. Đọc xong, má bảo chị cùng
má đặt ngón tay chỏ vào quân cơ bằng gỗ ván hòm được cắt ra từ tấm ván thiên
bốc ở dưới mộ lên. Thật lạ. Không hiểu má chị có đẩy quân cơ đi hay không chị
không rõ, nhưng đúng là chị không đẩy. Vậy mà, hỏi câu nào ba chị ở dưới cõi âm
trả lời câu ấy bằng cách dịch chuyển mũi nhọn quân cơ vào những chữ cái để má
con chị ghép lại thành vần, thành câu mà hiểu ba chị nói gì.
3-
Nhiều lần làm vậy đến mức chị thuộc lòng bài cơ lúc nào không hay.
Giờ chị cũng làm thế. Chị phải nói chuyện với anh. Phải hỏi anh cho ra nhẽ rằng
sao chừng ấy năm mà anh không vào tìm chị, để đến nỗi bây giờ âm dương cách
biệt! Chị lấy giải khăn tang xòa trước ngực thấm nước mắt. Nỗi đau qúa lớn cho
một hy vọng của đời người khiến chị không khóc to lên được. Gía khóc to lên
được có lẽ lòng chị sẽ vơi đi chút ít! Anh bạn nghệ sỹ điêu khắc và con gái chị
cũng lặng đi. Con bé không hiểu gì lắm, thấy má khóc cũng nước mắt vùng quoanh.
Lát sau anh bạn nghệ sỹ điêu khắc đưa cho chị tờ giấy xét nghiệm chất độc màu
da cam dương tính ngùi ngùi nói: “Trước khi mất khoảng sáu tháng, người anh cứ
nứt ra và tím lại như bị thui trong lò lửa. Anh dặn tôi bằng mọi giá gửi được
pho tượng vào cho chị. Nhưng địa chỉ thì anh bảo đã bay mất cùng với cái bồng
bằng vải bạt US chị khâu tặng hồi ở khu Lê trong một trận bom B52 trên đường
ra. Thành thử tôi phải gửi tác phẩm về Hội Văn Nghệ tỉnh với hy vọng rất mỏng
manh. May mà …”
Chị thần người ra một lát, rồi gương mặt dần sáng lên như dìm nỗi đau vào nơi
sâu thẳm để sống với niềm hạnh phúc của anh, với đứa con tinh thần anh để lại
cõi đời cho chị. Thì ra anh ghép hai chữ cái đầu tên của hai tỉnh Tuyên Quang
và Bình thuận. Cái tên tác giả anh chọn là để kỷ niệm hai vùng đất đã sinh ra
và nuôi lớn chị với anh ấy. Chỉ có điều, giá như chị được ở bên anh lúc anh mới
ngã bệnh, để chị lại được chăm sóc anh như ngày xưa. Trước mặt chi, bức tượng
hiện ra rõ mồn một. Và mùi hương the the của rừng de trên bờ sông Gâm nương theo
gió bay về bỗng thơm ngào ngạt.
----
(*) Bàu Bà: Bàu nước ngọt thuộc Lương Sơn,gần Chiến khu Lê Hồng Phong, Huyện
Bắc Bình tỉnh Bình Thuận
----
Địa chỉ: 406 Thủ Khoa Huân – TP Phan Thiết – tỉnh Bình Thuận
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP Phan Thiết ngày 26/06/2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét